Cô Vợ Ấm Áp Của Hạ Thiếu

Chương 5: Kết hôn với tôi

Tần Dĩ Duyệt không tiếp tục xem tin nhắn nữa, trong ánh mắt kinh ngạc của Tiểu An cùng các y tá bước nhanh trở lại văn phòng.
Đến văn phòng, cô không chịu được nữa. Khó khăn ngồi xuống ghế, cả người không còn sức.
Cô năm nay 26 tuổi, không bạn trai. Bằng cấp công việc không cao.


Cô không biết, cô còn muốn làm bác sĩ ở viện bao lâu.
Thành tích của cô so với bạn học chênh lệch từ lúc tốt nghiệp khoa chính quy đến lúc ra nước ngoài du học. Sau khi về nước trực tiếp làm Phó trưởng khoa của bệnh viện.


Cô ở trong nước tìm tòi học hỏi mới bắt đầu làm việc, học tập trong thời gian rảnh rỗi.
Kinh nghiệm của cô so với bọn họ phong phú hơn, kỹ thuật chuyên nghiệp cũng xem như bằng nhau, nhưng lại là một bác sĩ bình thường vô danh ở bệnh viện. Chỉ có thể một đường chậm rãi chịu đựng đi lên.


Lúc ấy, nếu như cô lấy được cô hội du học đó nắm trong tay mình, hiện tại sẽ như thế nào?
Tần Dĩ Duyệt nghĩ tới đây, nhắm lại hai mắt, không nghĩ tiếp nữa.
Hiện tại, những thứ đó đã không có bất cứ ý nghĩa gì.
Lúc này, tiếng bước chân xuất hiện trong phòng làm việc.


Tần Dĩ Duyệt chẳng muốn mở to mắt. Mệt mỏi nói ra: "Giấy tờ công việc cứ đặt ở trên bàn. Tôi sẽ ký nó sau."
Sau một lúc, cô cũng không nghe thấy tiếng giấy tờ đặt xuống.
Tần Dĩ Duyệt nghi hoặc mà mở mắt ra, Hạ Kiều Yến đứng trước mặt cô làm cô sững sờ một chút.


Hạ Kiều Yến vòng tay đặt trên ngực. Vẻ mặt hờ hững, từ trên nhìn xuống cô. Như đang suy nghĩ gì đó.


Thấy Tần Dĩ Duyệt đã tỉnh, Hạ Kiều Yến đi đến phía sau bàn làm việc, đem máy tính của cô đóng lại. Sau đó trực tiếp bắt đầu cởi áo khoác trắng trên người cô xuống, mặt không biểu tình mà đem nó ném ở lên ghế dựa.


Tần Dĩ Duyệt bị một loại động tác của Hạ Kiều Yến làm cho một loạt động tác làm cho tỉnh rồi, lạnh lùng nói: "Anh Hạ, nơi này là nơi công cộng, mong anh tự trọng."
"Cô mệt mỏi, tôi mang cô trở về nghỉ ngơi." Hạ Kiều Yến nhàn nhạt nói.


Tần Dĩ Duyệt càng tỉnh táo hơn, bên cạnh vừa giãy dụa vừa nói: "Chúng ta không quen, đừng làm kiểu hành động mờ ám này!"
"Mờ ám? Mờ ám chỗ nào?"
Tần Dĩ Duyệt bị câu hỏi của Hạ Kiều Yến làm khó.
Hạ Kiều Yến thừa dịp tim cô đập mạnh, kéo tay của cô, đem cô mang đi khỏi văn phòng.


"Buông tay!"
"Nếu tôi không buông?"
Tần Dĩ Duyệt trong lòng khó chịu, bị động tác này của Hạ Kiều Yến khiến cho có chút tức giận, lạnh lùng nói: "Hạ Kiều Yến, anh đừng đem sự khách sáo của tôi trở thành tất nhiên!"
"Vậy thì đừng khách sáo."
Tần Dĩ Duyệt: "..."


Tiểu An kinh ngạc mà nhìn Tần Dĩ Duyệt cùng Hạ Kiều Yến, "Chị Tần..."
Cái miệng mở to đến nỗi có thể nhét một quả trứng vào.


Tần Dĩ Duyệt kéo tay ra, phát hiện Hạ Kiều Yến căn bản không có ý muốn buông tay, đành miễn cưỡng giải thích nói: "Con của anh Hạ ở đó có chút tình hình, chị phải đi xem sao. Em đem giấy tờ công việc đặt trên bàn làm việc của chị, ngày mai chị đến ký."


"Vâng ạ." Tiểu An gật đầu, ánh mắt lại như chất dính dính lên người Hạ Kiều Yến.
Hạ Kiều Yến không nhìn Tiểu An, trực tiếp đem Tần Dĩ Duyệt kéo vào trong thang máy.
**
Vừa tiến vào thang máy, Tần Dĩ Duyệt vung tay Hạ Kiều Yến.
"Anh cuối cùng là muốn làm gì"


Thân hình thon dài của Hạ Kiều Yến dựa vào trong thang máy, âu phục cao cấp đặt may riêng, cùng khí chất hơn người làm cho càng thêm hoàn mỹ.
Lúc này nhìn Hạ Kiều Yến vô cùng lười biếng, đặc biệt mê người.


Lông mày buông xuống, tại ngọn đèn từ trên chiếu đến, giống như một tranh miêu tả tỉ mỉ của một người họa sĩ, không tìm thấy bất cứ khuyết điểm nhỏ nhặt nào.
Ngay cả đường cong của môi cũng mềm hơn nhiều so với người khác.
"Tần Dĩ Duyệt, kết hôn với tôi."


Tần Dĩ Duyệt nghĩ rằng cô mệt mỏi quá nên xuất hiện ảo giác rồi.
Nhìn vẻ mặt thành thật của Hạ Kiều Yến, dù bận nhưng vẫn ung dung mà nhìn mình.
Cô như hiểu rõ, vừa rồi những lời mà cô nghe được... đều không phải là ảo giác.


Tần Dĩ Duyệt khóe miệng co giật một lúc, cười hai cái "Ha ha", "Chúng ta lúc nào quen thuộc đến nỗi có thể nói chuyện kết hôn?"
"Tôi rất rất nghiêm túc."
"Ồ? Đối với một người phụ nữ vừa gặp ba lần liền cầu hôn, anh đúng là rất rất nghiêm túc." Tần Dĩ Duyệt nói mang sự châm chọc.


"Ai nói chỉ gặp ba lần là không thể kết hôn? Đúng người, dù mới gặp một lần cũng có thể nhận được giấy chứng nhận; không đúng người, dù ở cùng một chỗ hơn mười năm yêu đương, cũng sẽ chia rẽ." Hạ Kiều Yến dù bận vẫn ung dung nói, nghiêng mình tiến đến bên cạnh Tần Dĩ Duyệt, rất hài lòng với làn da trắng nõn tinh tế của cô, "Tôi xác định được cô là người có thể cùng với tôi đi cả đời người, cho nên tôi muốn kết hôn với cô"


Hơi thở nhẹ nhàng lướt qua mặt Tần Dĩ Duyệt.
Kể cả hương thơm đặc biệt dễ chịu của Hạ Kiều Yến cũng được truyền đến.
Tần Dĩ Duyệt không cần thò tay đi sờ mặt của mình, cũng biết rõ mặt của mình đỏ đến dọa người.


Tần Dĩ Duyệt bắt buộc mình tỉnh táo, "Những lời này anh cùng người khác nói đi, tôi tin tưởng có rất nhiều người phụ nữ khác hy vọng có thể nghe được."
Cô vừa mới dứt lời, cửa thang máy cũng đúng lúc mở ra.


Hạ Kiều Yến trong mắt hiện lên một tia giảo hoạt, thò tay đem cô ôm vào lòng ngực của mình, nghiêng người cúi xuống mặt Tần Dĩ Duyệt.
Tần Dĩ Duyệt mở to hai mắt nhìn, cho rằng Hạ Kiều Yến muốn hôn cô, liền vội vươn tay ngăn cản, lại bị Hạ Kiều Yến sớm nhìn ra.


Bàn tay to của anh đặt ở trên bàn tay nhỏ bé của cô, dùng một lực sẽ không làm đau cô nhẹ nhàng đè lại.
Hai người mặt sát nhau, khó khăn muốn chạm vào nhau.
Chỉ cần hai người ai thoáng động một cái, là có thể hôn đối phương.


Tần Dĩ Duyệt khẩn trương không dám thở mạnh, kinh ngạc mà nhìn Hạ Kiều Yến.
Con mắt đen Hạ Kiều Yến sâu như biển, cũng nhìn Tần Dĩ Duyệt.
Ánh mắt của cô, trong veo, sáng long lanh, mang theo cảm giác rất sạch sẽ.
Ngũ quan xinh xắn, da thịt trắng mịn, cũng cho thấy cảm giác trong suốt.


Cả người cô trên dưới, cứ như chỉ có thể dùng từ sạch sẽ để hình dung.
Không có mùi vị nhân tạo, không có dấu vết trau chuốt tỉ mỉ.
Chỉ là tự nhiên mà đẹp, lại để cho người ta không thể rời mắt.
Hai người đều nhìn thấy trong mắt nhau là hình bóng của mình.


Khoảnh khắc Tần Dĩ Duyệt nhìn thấy ánh mắt của Hạ Kiều Yến, tim đột nhiên mất trật tự.
Nhìn trong ánh mắt của anh, vậy mà không có nửa điểm chế nhạo cùng trêu tức.
...
Người chờ thang máy bên ngoài không nghĩ tới bên trong là tình huống như vậy, sôi nổi kêu lên.


Tần Dĩ Duyệtg nhờ vậy mà phục hồi tinh thần, lập tức vừa thẹn vừa giận.
Hạ Kiều Yến tại lúc Tần Dĩ Duyệt đẩy anh ra trước, thả cô ra, thân mình đứng thẳng.
"Tiểu Duyệt?!" Một giọng nam không xác định từ ngoài thang máy vang lên.
Tần Dĩ Duyệt nghe được cái âm thanh kia, cả trái tim như rớt vào hầm băng.


Ánh mắt Chu Tử Dương dừng ở giữa Tần Dĩ Duyệt và Hạ Kiều Yến.
Cuối cùng dừng lại trên mặt Tần Dĩ Duyệt, muốn từ trên mặt của cô nhìn ra một chút khác thường.
Lại để cho hắn thất vọng, hắn không có nhìn ra cái gì.


Tần Dĩ Duyệt thần sắc trên mặt quá mức bình tĩnh, hầu như nhìn không ra bất cứ suy nghĩ gì.
Tần Dĩ Duyệt căn bản không nhìn Hạ Kiều Yến và Chu Tử Dương, bước nhanh đi ra thang máy, tránh vài người đi đường, đi đến bãi đỗ xe của bệnh viện, đem mình khóa trái trong xe.


Chu Tử Dương như thế nào lại đột nhiên xuất hiện ở trong bệnh viện của cô?
Hắn muốn làm gì?
Tần Dĩ Duyệt đang nghĩ ngợi, cửa ghế lái bị một người mở ra rồi.
Ngoài xe, là Hạ Kiều Yến.
Tần Dĩ Duyệt khó hiểu mà nhìn xem anh, không rõ anh lần này cố chấp như vậy là vì cái gì.


Hạ Kiều Yến nhìn sắc mặt tái nhợt của cô, mấp máy miệng, thanh âm lãnh đạm nói: "Ngồi vào ghế phụ đi, tôi lái xe."
Tần Dĩ Duyệt nhắm lại mắt, vô lực nói: "Hạ Kiều Yến, anh muốn chơi trò chơi, đổi một người khác, tôi chơi không nổi đâu!"


Hạ Kiều Yến cũng không cùng cô nói chuyện, trực tiếp xoay người đem cô ôm ra.
Đi đến đầu bên kia của xe, đem cô nhét vào ghế phụ.
Tần Dĩ Duyệt cũng không biết là vì quá mệt mỏi, hay là quá mức khϊế͙p͙ sợ, cứ như vậy sững sờ mà mặc anh ôm.


Hạ Kiều Yến rất hài lòng với biểu hiện này của Tần Dĩ Duyệt, đi qua nửa thân xe, ngồi vào vị trí lái, bắt đầu khởi động xe.
*****