Cố Tiểu Thư Và Khúc Tiểu Thư

Chương 77

"Các nhà khoa học phát hiện ra rằng môi trường ẩm ướt dễ dẫn đến bệnh dạ dày. Dưới khí hậu biển ở Âu Châu, mọi người cũng thường mắc bệnh dạ dày..." 

Hai bên vệ đường sáng đèn lúc chạng vạng, tiếng mưa rơi trên cửa sổ xe lấn át cả radio trong xe. Cố Hi Chi ngồi trên ghế lái, lẳng lặng ngắm nhìn mặt đường trải nhựa rộng lớn phía trước, tầm mắt vô tư lự. 

Sau khi chia tay Hạt Hạt, nàng vẫn ở đây, ròng rã cả buổi chiều. Đêm qua, nói một cách chính xác là hình ảnh lúc rạng sáng nay cứ xuất hiện mãi trong đầu nàng. Đèn đường và bóng nhà cao chót vót lại biến thành cảnh cô đơn. 

Vài tiếng gõ cửa xe kéo tâm tư Cố Hi Chi trở về. Vừa liếc mắt nhìn lên thì thấy Khúc Hi Chi đang cầm dù đứng bên cạnh xe làm nàng sững sờ, lập tức mở cửa. 

Sau khi cửa xe mở ra, tiếng mưa ào ào rõ hơn rất nhiều, nhưng lại lập tức biến mất sau lớp cửa thủy tinh. Cố Hi Chi nhìn tay đang cầm bánh ngọt của Khúc Hi Chi, kinh ngạc hỏi, "Sao chị biết tôi ở đây?" 

Khúc Hi Chi cất dù rồi quay đầu lại nhìn nàng, mỉm cười, "Tôi thông minh mà." Cô nhấc mớ bánh trong tay lên quơ quơ, "Macaron mà em thích nhất này!" 

Cố Hi Chi nhìn bánh trong tay cô, bắt đầu có chút bất ngờ, nhưng tâm tình lại nhanh chóng trở nên phức tạp. 

"Chị hệt như tình nhân hoàn hảo trong phim vậy." 

"Nhưng tối qua em đâu có muốn tiếp nhận tôi." Cô mở hộp bánh ra, giọng điệu như oán giận, nhưng kỳ thực là đang nói đùa. 

Cố Hi Chi cau mày, "Tôi không có." 

Khúc Hi Chi xoay đầu lại nhìn nàng, thấy biểu hiện của nàng không được tốt, cô liền mỉm cười cầm chiếc bánh macaron bốn màu rực rỡ lên, "Dỗi rồi à?" Đưa đến bên môi nàng, "Thử miếng đi." 

Đầu ngón tay trắng trẻo đặt trước mắt, tựa như muốn trực tiếp cho vào trong miệng nàng. Cố Hi Chi cảm thấy bất an vì hành động quá thân mật này, nàng nhận bánh trên tay cô rồi khẽ cắn một miếng. 

"Lúc đó tôi đang suy tư nên mới không trả lời chị, cũng không phải như ý chị nói đâu." Nàng ăn xong mới khen, "Đúng là ngon thật." 

Mắt Khúc Hi Chi lơ đãng hồi lâu mới tập trung trở lại, mỉm cười, "Em rất sợ tôi quỳ sao?" 

Động tác ăn của Cố Hi Chi bị nghẹn lại, nàng nhìn cô rồi lại thả đồ ăn xuống, sau đó quay đầu nhìn mưa ngoài cửa sổ. 

"Mặc kệ chị có tin hay không, chuyện ba năm trước ở sân bay là cơn ác mộng đối với tôi." 

"Vậy tại sao còn kiên quyết như vậy?" Cô quay đầu nhìn về phía cửa sổ. 

"Đôi khi... tình yêu không phải là tất cả." Như là có nhiều chuyện muốn nói, Cố Hi Chi mấp máy môi nhưng rồi lại trầm mặc, cách một lúc mới lên tiếng, "Khúc Hi Chi, đợi quay phim xong, chúng ta cùng đi thăm Nhất Thanh được không?! Tuy tôi vẫn chưa thể đối mặt với em ấy, nhưng tôi nghĩ chúng ta nên nói chuyện rõ ràng với em ấy thì tốt hơn." 

"Được." Khúc Hi Chi tính toán thời gian một chút, "Tháng sáu đi, được không?" 

"Tháng sáu, bảy là thời gian báo chí ầm ĩ. Tôi muốn dành thời gian nhiều một chút, thuận tiện ở đó chăm sóc em ấy luôn." Nàng suy nghĩ một chút, "Tháng mười được không?" 

"Tháng mười không được." Khúc Hi Chi nhanh chóng kiến nghị, "Tháng chín." 

"Chỉ sợ dính buổi diễn âm nhạc vào tháng chín." Nàng suy nghĩ hồi lâu, "Nếu không thì tháng mười một?" 

"Tháng mười một cũng không được." 

Cố Hi Chi có chút thất vọng, "Sau tháng mười chị có rất nhiều việc sao?" 

Khúc Hi Chi nhìn nàng chăm chú, đến nửa ngày không trả lời, chỉ lẳng lặng nhìn. 

Cuối cùng Cố Hi Chi cũng phát giác ra chút điều kỳ lạ, "Sao vậy?" 

"Không có gì." Khúc Hi Chi cười nói, "Tuy vẫn chưa xác định công việc sau tháng mười, nhưng tôi nghĩ sẽ khá bận. Có điều đầu tháng mười có thể rút ra một chút thời gian." 

"Vậy chúng ta đi vào tháng mười đi." 

Khúc Hi Chi nhàn nhạt nhếch môi, tầm mắt sâu lắng dừng lại trên người nàng, "Được." 

Cái macaron bị cắn một nửa rốt cục cũng được Cố Hi Chi nhét vào miệng. Sau khi ăn xong, Cố Hi Chi mới liếc mắt nhìn Khúc Hi Chi, "Tối nay rãnh không? Tôi dẫn chị đi ăn cơm." 

"Đừng vội." Khúc Hi Chi đè tay đang mò chìa khóa xe của nàng lại, "Còn có một việc muốn hỏi em."

Cố Hi Chi xoay đầu lại nhìn cô, "Chị nói đi." 

Khúc Hi Chi nhìn thẳng vào mắt nàng, "Em đồng ý ở cạnh tôi một lần nữa sao?" 

Cố Hi Chi nhíu mày, như là rất khó hiểu, "Nói vậy là sao?" 

"Tối qua em chưa có trả lời tôi." 

"Tôi trả lời rồi mà." 

"Lúc đó em chỉ muốn đuổi tôi về nhà thôi." Cô trầm mặc một hồi, "Hay em còn đang ngại chuyện khác?!" 

Như là bị cô đâm trúng tâm tư, Cố Hi Chi ngoài ý muốn liếc nhìn cô một cái, nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại, "Tôi thừa nhận..." Như là đang suy tư gì đó, "Tôi thừa nhận tối qua bị chị làm mủi lòng, nhưng tôi sẽ không lấy chuyện này ra đùa giỡn." Nàng nghiêm túc nhìn cô, "Tôi không phải thuận miệng nói cho qua." 

"Tôi muốn nghe chính miệng em nói." Dường như cô không cho nàng dây dưa. 

"Tôi cũng đã nói rồi." 

"Thật sự không muốn nói sao?" 

"..." Cố Hi Chi hết cách, suy nghĩ một chút mới đàng hoàng trịnh trọng lên tiếng, "Tối qua, tuy quyết định hơi vội vàng, nhưng tôi rất thật lòng." Ngữ khí càng nghiêm túc, "Kỳ thực sau khi về nước, tôi đã suy nghĩ rất nhiều, có thể thời gian thật sự có thể làm người ta bình tĩnh hơn. Tôi biết giữa chúng ta có rất nhiều vấn đề, nhưng dù sao cũng nên cho mình một cơ hội để không phải hối hận. Nhất định sẽ có cách khiến chúng ta cảm thấy hạnh phúc mà không phải khổ sở nhiều đến vậy. Tôi nghĩ tôi có thể cùng chị ở cạnh nhau. Tôi muốn bắt đầu lại với chị thêm lần nữa." 

Khúc Hi Chi như đang lạc vào lời nói của nàng, hồi lâu không nói gì. Cố Hi Chi nhìn dáng vẻ trầm tư của cô, còn nói thêm, "Nhưng chị thật sự còn yêu tôi chứ?" 

Khúc Hi Chi mỉm cười, phá vỡ vẻ ngẩn ngơ, "Em nói trước đi." 

"Nói cái gì?" 

"Nói là em đồng ý ở cạnh tôi vì em còn rất yêu tôi." 

Cố Hi Chi sửng sốt một lúc, gò má nhanh chóng đỏ ửng, "Tôi mới không có á." Tay vẫn bị cô giữ lại, "Chị vẫn chưa nói chuyện của Ara cho tôi nghe đó." 

"Nói cái gì?" 

"Đừng giả ngu." 

"Giả cái gì cơ?" 

"Khúc Hi Chi." Cố Hi Chi liếc mắt nhìn cô. Ánh đèn ô tô ở xa xa chiếu vào mắt, khiến Cố Hi Chi có chút hoa. Cách cửa sổ thủy tinh, cơn mưa nặng hạt ngoài xe như đang than khóc thật to. 

Tuy hình dung có hơi quá, nhưng giờ khắc này, Cố Hi Chi rất thật lòng. 

Mưa liên tục mấy ngày, lại như sự chia buồn trong tai nạn đêm qua. 

Cố Hi Chi nhìn đèn đường dưới cơn mưa mềm mại, lẳng lặng lên tiếng, "Khúc Hi Chi, dường như chị không thích khóc."

"Lúc em vứt sợi dây chuyền, tôi đã khóc." 

"Sao tôi lại cảm thấy không đúng." Tầm mắt Cố Hi Chi rơi vào hồi ức, "Lúc ở sân bay, chị không khóc. Tối qua, chị cũng không khóc. Thế nào lại vì chuyện tôi vứt sợi dây chuyền mà khóc đây." 

Khúc Hi Chi liếc mắt nhìn nàng, "Em đang nghĩ gì?" 

Cố Hi Chi dời tầm mắt về phía cô, "Nước mắt của chị rất hiếm thấy." 

"Nước mắt là sự bi thương cao nhất, nên thấy em bị tôi chọc cho khóc, tôi sẽ cảm thấy mình rất lợi hại." 

"... Logic kiểu gì thế." 

Khúc Hi Chi cười vỗ vỗ đầu nàng, "Em rất yêu tôi, có đúng không?" 

"Không, tôi thích Chung tiểu thư." 

"Sao lại thích em ấy?" 

"Vì cô ấy đẹp." 

"Hừm, tôi cũng thích em ấy lắm." 

"... Khúc Hi Chi?" 

"Cái gì?" 

"Sao chị lại thích cô ấy?" 

"Đẹp." 

"..." Liếc, "Ai đẹp?" 

"Em đẹp." 

Lúc này Cố Hi Chi mới chịu bỏ qua, lại chăm chú hỏi, "Chị thật sự thích cô ấy sao?" 

Khúc Hi Chi nhìn lại nàng, dưới ánh đèn, chiếc mũi cao cao thở ra ánh sáng dìu dịu, "Em cảm thấy thế nào?" 

"Chắc là cố gắng đi cùng cô ấy, nhưng không có kết quả nên đã chia tay từ lâu rồi. Chỉ là mọi người đều tưởng hai người vẫn còn quen nhau." Càng vô cùng đắc ý, "Tôi suy đoán dựa trên căn cứ mà mình hỏi thăm được, đừng có chối nha." 

"Vậy sao?" Tầm mắt dừng lại thật lâu, "Dường như em thật sự không quan tâm lắm nhỉ." 

"Tuy thực tế không được trọn vẹn lắm, nhưng chị biết quay đầu đúng lúc nên không quá khó để tha thứ cho chị." Liếc cô, "Nói là chị không thích cô ấy mau lên!" 

Đèn đường chiếu xuyên qua cửa sổ xe, toả ra ánh sáng dìu dịu. Khúc Hi Chi trầm mặc một lúc lâu, nhìn mặt đường ẩm ướt rồi chậm rãi nói, "Tôi không thích em ấy."