Cố Tiểu Thư Và Khúc Tiểu Thư

Chương 69

Editor: Zoe 

Beta: Gaasu Noo 

*** 

Bầu trời quang đãng đến chiều thì trở nên âm u, đạo diễn quyết định đổi cảnh quay, diễn viên chính cùng ê-kíp vội vã chuyển địa điểm. 

Cảnh hôn bị Lý Tư Gia Lệ trì hoãn vô thời hạn, nhưng tổ làm phim lại yêu cầu hà khắc với hai diễn viên chính. 

"Tổ làm phim vừa gọi điện nói phòng C505 và C506 đã được đặt theo yêu cầu của đạo diễn. Tối nay, chị và Khúc tiểu thư ở phòng C666, để em giúp chị thu xếp hành lý." 

Tiếng trợ lý vang lên trong xe, Cố Hi Chi hời hợt gật đầu một cái, rồi lại tiếp tục xem kịch bản. 

Ngoài trời mưa bay lất phất, vì không có thời gian nên tổ làm phim luôn chạy xe với tốc độ cao. Mưa xuân nhẹ rơi tí tách, Cố Hi Chi nhiều lần phân tâm ngẩng đầu nhìn cảnh sắc ngoài cửa xe, hàng cây xanh biếc ngấm mưa làm tâm tình nàng trở nên vui vẻ. 

Xe đi ngang đến chỗ cây cầu thì đột ngột dừng lại, một diễn viên trong xe liền hỏi, "Có chuyện gì vậy?" 

Tài xế lắc đầu nhún vai, "Để tôi xuống xem một chút." 

Cố Hi Chi ngẩng đầu thử nhìn lên phía trước, kính xe bị nước mưa làm mờ, nàng bất đắc dĩ cúi đầu. 

Ước chừng một phút sau, tài xế ngồi lại vào xe, giọng nói không còn bình tĩnh như trước, "Trước mặt có chiếc Bentley đụng phải vật cản xém bị lật, bên trong có người bị thương nhẹ. Hiện trường đã được xử lý, giờ chúng ta phải đợi thông đường." 

Trong xe có người hỏi, "Ai bị thương vậy?" 

"Diễn viên đóng vai mẹ Vân, là chị Vương." 

"Trên xe còn có ai không?", một người khác hỏi. 

"Nghe nói còn đạo diễn Triệu và Khúc tiểu thư, đạo diễn không sao, Khúc tiểu thư bị đụng đầu một cái, hình như cũng không sao." 

Tầm mắt Cố Hi Chi đang đặt trên kịch bản bỗng dừng lại, lần nữa ngẩng đầu nhìn mưa bay bên ngoài xe. 

Chuông điện thoại vang lên, Cố Hi Chi nhanh chóng nhận cuộc gọi, "Có chuyện gì sao?" 

"Cố tiểu thư, đạo diễn Lý nói hôm nay cô và Khúc tiểu thư tạm thời không quay ngoại cảnh, cô sẽ diễn cảnh của mình trước." 

"Được." Cố Hi Chi chần chừ một lúc mới hỏi, "Khúc tiểu thư gặp chuyện gì sao?" 

"Tạm thời chưa biết, đạo diễn Lý nhất định đòi đưa Khúc tiểu thư đến bệnh viện kiểm tra." 

"Cảm ơn, tôi hiểu rồi." Cố Hi Chi trầm tư cúp máy. 

Đến tối, khi công việc kết thúc, Khúc Hi Chi cũng chưa đến phim trường. Khi trở lại khách sạn, trợ lý đưa cho nàng chìa khóa phòng C666. Đây là phòng đôi được thiết kế lộng lẫy, Cố Hi Chi chỉ có thể thầm cảm ơn tổ quay phim đã nhọc lòng. 

"Gian bên này là của chị, bên kia là của Khúc tiểu thư." Trợ lý kịp thời giới thiệu. 

"Khúc tiểu thư vẫn chưa về sao?" Nhìn quanh một vòng, Cố Hi Chi lo lắng hỏi trợ lý. 

Trợ lý lộ ra dáng vẻ mờ mịt, "Em cũng vừa mới tới thôi." 

Một con chó từ phòng ngủ của Khúc Hi Chi chạy tới trước mặt nàng, hưng phấn vẫy đuôi mong chờ, Cố Hi Chi thấy nó liền sửng sốt. 

"Thất Thất?" Nàng khom người ôm lấy nó, lúng túng vỗ vỗ đầu nó, lại nhìn hướng nó mới đi vào một hồi. 

"Chị Tiểu Cố." Lương Oanh từ phòng ngủ đi ra, hào hứng chạy tới trước mặt Cố Hi Chi, "Gặp em có vui không?" 

Cố Hi Chi ngẩn người, bày ra dáng vẻ bất ngờ, "Tại sao em lại ở đây?" 

"Này, chị có thể giả bộ vui mừng được không hả?" Lương Oanh nhón chân bế chó con ra khỏi vòng tay Cố Hi Chi, dáng vẻ xinh đẹp nhìn nàng nói, "Em mới thi xong, ghé thăm chị một chút không được sao? Thế nào, rốt cục chị gặp được em có vui không nè?" 

Cố Hi Chi nhìn dáng vẻ vui sướng của cô bé, hời hợt đáp "Ừ" một tiếng, lại hỏi, "Ai mở cửa cho em vậy?" 

"Đương nhiên là tiểu Khúc a." Lương Oanh đi lên đạp trúng chân nàng làm Cố Hi Chi nhăn mặt, "Sao mặt đơ ra thế kia? Vui vẻ một chút không được sao?" 

Cố Hi Chi lùi về sau một bước, lại ngẩng đầu nhìn chỗ cô vừa chạy tới, muốn nói lại thôi. Nàng kéo Lương Oanh vào toilet, đóng cửa lại mới nhỏ giọng hỏi, "Lúc Khúc Hi Chi mở cửa cho em vẫn khỏe chứ?" 

Lương Oanh quan sát vẻ mặt của nàng, ôm chó con thân thiết, "Một hộp đồ ăn vặt." 

"Em điên rồi hả?" 

"Không chịu thì em đi à nha." Cô bé ôm chó định mở cửa. 

Cố Hi Chi lập tức níu cô bé lại, "Được, mau nói đi." 

Lương Oanh quay đầu lại quan sát ánh mắt nàng lần nữa, hồi lâu hỏi, "Chị hỏi như vậy là có ý gì?" 

"Xe của chị ấy gặp chút sự cố hồi chiều, không biết thân thể có sao không." 

"Ừm..." suy nghĩ hồi lâu, "Nhìn thì không sao đó." Liếc mắt hỏi, "Chị lo lắng cho chị ấy hả?" 

Cố Hi Chi lập tức lắc đầu, "Không có, tôi chỉ hỏi vậy thôi." Suy nghĩ một chút lại hỏi, "Chị ấy ở một mình sao?" 

"Đúng rồi, không tin thì chị có thể gõ cửa gặp mặt hỏi trực tiếp chị ấy." 

Cố Hi Chi suy nghĩ một chút, "Không cần." 

Lương Oanh quan sát nàng một lúc lâu, sau đó thu hồi ánh mắt khôn khéo, mở cửa toilet chạy ra. 

Cố Hi Chi nhìn theo bóng lưng của cô bé, lại nhìn qua cửa phòng Khúc Hi Chi. Nàng trầm tư hồi lâu mới bước về phòng mình. 

Đồ đạc của nàng còn chưa sắp xếp xong. Sau khi về phòng, Cố Hi Chi tiếp tục dọn dẹp. Bảy giờ rưỡi tối, trợ lý mang cơm đến. Lương Oanh dọn cơm xong liền gọi Cố Hi Chi ra dùng bữa.

Mặc dù hai phòng ngủ cách nhau một vách ngăn, nhưng Cố Hi Chi cũng không phải hoàn toàn không nghe được nhất cử nhất động bên kia. Nếu nàng không lầm, tư khi nàng trở về phòng, Khúc Hi Chi không hề ra khỏi phòng. Mặc dù Lương Oanh có chạy ra chạy vào phòng của cô, nhưng bản thân cô không hề đi ra. 

Đèn trong phòng khách sáng choang, Cố Hi Chi đi ra khỏi phòng thì nhìn thấy Lương Oanh đang ngồi cạnh bàn cho chó con ăn. Nàng chậm rãi đi tới, suy nghĩ một chút mới thấp giọng hỏi, "Sao em không hỏi xem chị ấy có muốn ăn cơm không?" 

Lương Oanh ngẩng đầu lên, cố vờ như không biết, "Chị nói ai?" 

Cố Hi Chi quay đầu lại nhìn phòng Khúc Hi Chi, nói, "Chị ấy." 

Lương Oanh nhìn theo tầm mắt của nàng, không giả ngu nữa, mà nói, "A, em quên hỏi rồi, hay chị đi hỏi đi." 

Cố Hi Chi suy nghĩ một chút, lắc đầu, "Thôi đi." 

Mới ngồi xuống chưa bao lâu thì có tiếng gõ cửa vang lên, Cố Hi Chi đặt chén đũa xuống rồi ra mở cửa, nhìn thấy người đứng bên ngoài thì khựng người lại. 

"Xin chào, Cố tiểu thư." Chung Lâm San ngược lại không hề chần chừ. 

Cố Hi Chi nhanh chóng lấy lại tinh thần, "Chung tiểu thư." Nàng liếc nhìn hộp thức ăn trong tay cô. 

"Tiểu Khúc ở đây đúng không?" Mỉm cười. 

Cố Hi Chi gật đầu, liền mở cửa ra, "Mời vào." 

Mùi thức ăn tràn ngập cả gian phòng, Lương Oanh nhìn thấy Chung Lâm San thì giơ tay lên chào, tiện thể hôn gió, "Hi, Tiểu Chung." 

Chung Lâm San thấy cô bé liền nở nụ cười thật tươi. Ánh mắt lướt qua chó con trong lòng cô, che miệng lùi về sau mấy bước, "Tôi tìm tiểu Khúc, tý nữa em rửa tay sạch sẽ rồi tới chơi với tôi nhé!" 

"Được được." Lương Oanh ra hiệu okay với cô, rồi ôm chặt chó con vào lòng. 

Thấy Chung Lâm San đi vào phòng của Khúc Hi Chi, Cố Hi Chi ngồi xuống bàn cơm, Lương Oanh giờ phút này lại bày ra trò đùa, thần bí cười hỏi, "Tiểu Cố, chị gặp Chung Lâm Dư chưa?" 

"Dĩ nhiên rồi." 

"Thấy chị ấy thế nào?" Ánh mắt long lanh. 

Cố Hi Chi liếc cô bé một cái, "Vẻ mặt của em là sao đây?" 

"Em từng thấy Chung Lâm Dư tát Chung Lâm San một cái rất nặng." Giọng cô nho nhỏ, càng thần bí, "Chẳng qua là vì Tiêu Tịch." 

Cố Hi Chi suy tư chốc lát, lại chọc chọc đầu cô, "Đây không phải chuyện của trẻ con." 

Lương Oanh nhất thời bày ra vẻ mặt mất hứng, "Mẹ em cùng ba ba đi Nhật rồi, mẹ nói tối nay em sẽ ở lại đây cùng Tiểu Khúc và chị." 

Cố Hi Chi, "... Để tôi gọi điện cho người ta đem em về nhà." 

Lương Oanh như không nghe thấy, hất cằm nhìn nàng, "Hứ, Tiểu Khúc có Tiểu Chung rồi, em ở đây phục vụ chị." 

"... Ăn cơm đi!" 

Cơm nước xong thì Cố Hi Chi đi tắm. Lúc nàng trở lại phòng ngủ, Lương Oanh cũng từ trong phòng của Khúc Hi Chi bước ra. Xuyên qua khe cửa, Cố Hi Chi thấy được ánh đèn lờ mờ trong phòng, nhưng những ánh sáng này nhanh chóng biến mất theo động tác đóng cửa của Lương Oanh. 

"Em đi tắm đây, chị nhớ ngoan nhé." Cô bé nhón chân vỗ vỗ lên vai Cố Hi Chi, đặt chó con xuống đi vào phòng tắm. 

Cố Hi Chi nhìn chó con, mở cửa phòng ngủ ra để nó đi vào. 

Buổi tối, gian phòng an tĩnh không có âm thanh nào, Cố Hi Chi mở TV chọn đại một kênh rồi sắp xếp hành lý tìm quà vặt cho Lương Oanh. 

Có tiếng gõ cửa vang lên, Cố Hi Chi cho là Lương Oanh lởn vởn tìm quần áo, thuận miệng nói, "Cửa không khóa, vào đi." 

Tiếng mở cửa lạch cạch vang lên, sau đó không có bất cứ tiếng động nào nữa. Cố Hi Chi đang tìm quà vặt, tự hỏi tại sao Lương Oanh có thể yên lặng như vậy, nàng quay đầu liếc mắt nhìn. 

Không thấy Lương Oanh đâu, bản thân lại hoảng sợ. 

"Sao chị vào đây được?!" Nàng lập tức đứng lên sửa lại áo ngủ, như là cảm thấy còn chưa ổn, tùy ý lấy một chiếc áo phủ bên ngoài rồi mới đi tới đối mặt với Khúc Hi Chi. 

"Tôi gõ cửa." Một thân đồ ngủ ren màu đen, Khúc Hi Chi vô cùng bình tĩnh, "Em không hoan nghênh tôi à?" 

"Không không." Cố Hi Chi liên tục lắc đầu, thấy đầu cô có vẻ không bị thương liền hỏi, "Đi bệnh viện kiểm tra có sao không?" 

"Không sao." Cô dừng một chút, "Chẳng qua hôm nay trời mưa nên mắt cá chân hơi đau, em có thể giúp tôi gọi cho Lăng Tiêm bảo cậu ấy mua thuốc tới được không?" 

"Chị..." 

"Gọi di động ấy." 

"Ý tôi là..." Nàng ngẩng đầu nhìn cô, "Chung tiểu thư ở đây mà." 

"Em ấy có chuyện vừa đi rồi." 

"À." Cố Hi Chi lẳng lặng suy nghĩ một chút, sau đó lấy hộp thuốc trong ngăn tủ ra, "Tôi có mang nhiều thuốc phòng thân, chị xem một chút đi, biết đâu có thể dùng." 

Khúc Hi Chi nhìn hộp thuốc trước mặt mình một lúc rồi lấy ra một loại, "Cái này trước đây tôi có dùng qua, cũng tốt lắm." 

"Ừ." Cố Hi Chi nhìn tên thuốc, xác định không sai mới đóng hộp thuốc lại, "Không hiệu quả thì báo tôi biết, tôi sẽ gọi cho Lăng Tiêm." 

Khúc Hi Chi trầm mặc chốc lát, "Em có thể bôi thuốc giúp tôi không?" 

Cố Hi Chi ngẩng đầu lên đón ánh mắt của cô, vẻ mặt có chút bối rối ngoài ý muốn. 

Khúc Hi Chi nhanh chóng nói, "Không sao đâu, nếu em thấy không tiện thì thôi." 

"Không có." Cố Hi Chi thấy cô xoay người liền vội vàng nắm lấy tay cô, lúc cô quay đầu lại nhìn mình thì lại rút tay về, "Là chuyện do tôi gây ra, để tôi giúp chị." 

Lương Oanh đang tắm, trong phòng ngủ chỉ có tiếng chó con chạy tới chạy lui. Khúc Hi Chi ngồi trên giường, đặt chân lên bệ giường. Cố Hi Chi ngồi trên bệ giường, mở nắp thuốc ra, tầm mắt rơi vào mắt cá chân trắng nõn. 

Mặc dù đặt chân cô lên chân mình sẽ dễ bôi thuốc hơn, nhưng Cố Hi Chi hướng theo mắt cá chân nhìn đến đôi chân thon dài của cô, liền trực tiếp trát thuốc lên mắt cá. 

Thuốc ngấm vào xương mát lạnh, Cố Hi Chi lẳng lặng xoa bóp nhiều lần, tựa hồ không có ý muốn nói chuyện. 

Khúc Hi Chi nhìn nàng tái diễn động tác hồi lâu, chậm rãi nói, "Chuyện ban sáng là do tôi thất lễ, xin lỗi em." 

Cố Hi Chi rõ ràng không ngờ tới, ngẩng đầu nhìn cô, quên cả động tác tay. 

Khúc Hi Chi nói tiếp, "Từ khi em về nước đến nay, thái độ của tôi đối với em không tính là bạn tốt. Tỉnh táo suy nghĩ một chút thì đúng là tôi có vấn đề. Có lẽ vì trước em tôi chưa từng yêu ai, mà cũng chưa từng chia tay ai, cho nên gặp lại em có nhiều vướng mắc không giải thích được. Hôm nay, lúc trở về, tôi đã suy nghĩ. Mặc dù lúc đầu chúng ta chia tay không vui vẻ gì, nhưng cũng không thể căm hận nhau mãi được. Trải qua thời gian dài như vậy, chuyện không vui vẫn mãi nhớ trong lòng. Có một việc tôi rất phục em, chính là em có thể bình thản đối mặt với tôi. Tôi nghĩ tôi nên học tập em, nếu không yêu, cũng không cần thiết ngang bướng chán ghét hay hận thù gì nhau. Có lẽ chúng ta không thể làm bạn bè được nữa, nhưng tôi sẽ cố gắng đối xử với em như một người bình thường." 

Cố Hi Chi lẳng lặng nghe cô nói cho hết lời, lúc này mới tiếp tục xoa bóp mắt cá chân cho cô, buông tầm mắt nói, "Tôi rất vui khi chị có thể nghĩ như vậy. Thật ra tôi biết vì tôi không tốt nên chị nhìn tôi mới thấy không thoải mái. Bất kể chị có đối xử với tôi thế nào, chị trong lòng tôi mãi là Khúc Hi Chi hoàn mỹ nhất." 

"Lẽ ra tôi nên xin lỗi em từ sớm." Khúc Hi Chi lẳng lặng nói, "Trước đây tôi hành động không lý trí, may mà Ara nhắc nhở khiến tôi thông suốt mọi chuyện." 

Cố Hi Chi dừng động tác, "Chung tiểu thư biết chuyện của chị và tôi sao?" 

"Hai năm trước tôi có nói với em ấy, hy vọng em không ngại." 

"Không đâu." Cố Hi Chi cong cong khóe môi, không nói gì thêm. 

Bên trong phòng chỉ có âm thanh từ TV phát ra, thật lâu hai người không nói chuyện với nhau. 

Qua hồi lâu, đại khái nếu tiếp tục như vậy thì không hay lắm, Cố Hi Chi đứng lên dọn dẹp thuốc, "Bôi xong rồi, có vấn đề gì thì nói tôi biết." 

Khúc Hi Chi nhìn mắt cá chân một chút, gật đầu rồi ngồi dậy trên giường, "Vậy cám ơn." 

"Đừng khách sáo." Cố Hi Chi nhún nhún vai, lại đưa thuốc qua, "Chị lấy hộp thuốc này dùng đi, nhớ đi từ từ thôi." 

Khúc Hi Chi nhận thuốc, nói cảm ơn rồi rời khỏi phòng ngủ của nàng. 

Từ đầu tới cuối, nàng như người hoàn toàn xa lạ đối với Khúc Hi Chi. 

Cửa khép lại phát ra tiếng vang nhỏ, Cố Hi Chi lẳng lặng nghe cửa đằng xa đóng hẳn, rồi mới đóng cửa phòng của mình. 

Chó con dưới chân chạy lung tung, Cố Hi Chi nhìn ánh mắt mong chờ của nó, chậm rãi ôm lấy, nhìn hộp thuốc trên giường đến ngẩn người. 

Đặc điểm lớn nhất của Lương Ưu Ưu chính là sau khi chia tay có thể cùng đối phương làm bạn bè. Về điểm này, nàng từng được lĩnh giáo nhiều lần. Nhưng cuối cùng nàng phát hiện, không phải Lương Ưu Ưu không thích đối phương lúc còn hẹn hò, mà là sau khi chia tay liền quên mất đối phương là ai. 

Rất nhiều người có thể phiền muộn hoặc căm hận khi đối mặt với người yêu cũ, nhưng cũng bởi không thể hoàn toàn quên được. Người thật sự đã buông bỏ sẽ rất bình thản, bất cứ khi nào nhắc đến người kia, trong lòng họ sẽ không tồn tại nửa phần rung động. 

Cô rất bình thản với nàng. 

Không gì có thể tốt hơn điều này cả.