Cố Tiểu Thư Và Khúc Tiểu Thư

Chương 66

Chạng vạng.

Tầng hai mươi bảy của công ty Thời Đại. 

"Tổng giám đốc Lâm, vậy tối nay tôi mời anh một bữa, anh cũng mời tổng giám đốc Lô tới luôn nhé, chúng ta cùng nhau... ăn, alo?" 

Điện thoại bị treo, Điền Ấu Lam nhìn màn hình điện thoại, trầm tư chốc lát mới đứng dậy dọn đồ đạc, "Mặc kệ, chúng ta tới Hoa Tinh tìm Lô Chân Hữu." 

Cố Hi Chi nghe vậy liền đứng dậy khỏi sofa, Điền Ấu Lam đi chưa được mấy bước thì điện thoại lại vang lên. 

"Alo." Điền Ấu Lam vừa nghe điện thoại vừa xách túi ra cửa. Cô chưa đi đến sofa đã dừng bước lại, rồi nhìn bóng lưng của Cố Hi Chi, "Thật sao?" 

Cố Hi Chi quay đầu nhìn cô. 

Điền Ấu Lam vui vẻ nghe điện thoại, "Ừa, thật không?" Ngữ khí rất khách khí, "Vậy thì quá tốt rồi, cảm ơn vì đã nói cho tôi biết tin tốt này, hôm nào mời anh ăn cơm nhé." 

"Được rồi, cảm ơn anh." 

Cúp điện thoại, Điền Ấu Lam nhìn Cố Hi Chi trầm mặc một lúc, mãi đến khi Cố Hi Chi khó hiểu cô mới cười nói, "Xà Gia chủ động từ bỏ vai diễn chính, cô ta muốn diễn vai phụ. Ông trời chịu mở mắt rồi sao?" 

Cố Hi Chi cau mày, "Tại sao?" 

"Tôi không biết." Điền Ấu Lam nhún vai, trong mắt tràn ngập ý cười, "Tin tức lúc nãy nói Lý Tư Gia Lệ đã chốt danh sách rồi, đồng thời định ra một tháng cho cô và diễn viên mới tên là Tôn Tịch tập nhạc và vũ đạo. Cô sẽ nhanh chóng nhận được thông báo của Lý Tư Gia Lệ thôi." 

Cố Hi Chi quá bất ngờ, vẫn cứ hỏi, "Thật sao?" 

Điền Ấu Lam cười vỗ vỗ vai nàng, "Chuẩn bị cho tốt đi." 

Ở một nơi khác, trong phòng ăn kiểu Tây. 

"Nên nếu em không chịu yêu đương thì Tiểu Cảnh sẽ không ở cạnh ai nữa đâu. Chỉ có em mới có thể làm chị Tiểu Cảnh hạnh phúc thôi. Tôi nghĩ em nên lập tức giả vờ yêu tôi đi." 

Lương Ưu Ưu ngồi đối diện Bạc Nhất Thanh vừa ăn vừa uống, hai mắt cô tràn ngập chân thành. Bạc Nhất Thanh vốn không hề đụng vào đồ ăn trước mặt, nghe cô nói xong cũng chẳng dao động chút nào, "Vậy ra đây mới là mục đích chị tìm em đó hả?" 

Lương Ưu Ưu nhún vai, "Đương nhiên, chúng ta đều muốn tốt cho Tểu Cảnh mà, không phải sao?." 

Bạc Nhất Thanh nhìn cô, bỗng nhiên lộ vẻ mỉm cười, "Được thôi, muốn giả thế nào, em sẽ phối hợp với chị." 

Lương Ưu Ưu không ngờ cô bé sẽ đồng ý nhanh như vậy, cô sửng sốt một hồi mới cầm điện thoại đứng lên, "Em hôn tôi đi, tôi chụp hình gửi Tiểu Cảnh xem." 

Bạc Nhất Thanh nhìn điện thoại của cô, rồi lại nhìn cô, chỉ im lặng một lúc, dĩ nhiên cũng không đặt bất kỳ câu hỏi nào, sau đó trực tiếp hôn lên môi cô. 

Môi vừa chạm môi, Lương Ưu Ưu sửng sốt, lập tức lùi ra sau, định đứng lên. 

Bạc Nhất Thanh tựa hồ rất mất hứng với phản ứng đó, cô quay đầu máy móc khuấy cà phê, "Tại sao lại không hôn?" 

"Em bị bệnh phải không?!." Lương Ưu Ưu bỗng nhiên phẫn nộ, "Tôi vốn cho rằng nhiều năm qua em sẽ có chút hối hận với chuyện trước đây, nhưng em vẫn như vậy, không hề yêu quý bản thân chút nào hết. Yêu một người thì có thể bất chấp như vậy sao? Em học đâu ra cái suy nghĩ cho đi mà không cần nhận lại đấy hả?" 

Bạc Nhất Thanh không nói lời nào, vẫn cứ chết lặng khuấy cà phê truớc mặt. 

Lương Ưu Ưu nhìn cô bé thật lâu, sau đó về chỗ ngồi cầm túi xách xoay người rời đi. 

Bên ngoài đang có tuyết lớn, gió Bắc lạnh thấu xương như thể nuốt chửng mọi thứ. Lương Ưu Ưu cầm túi ra xe của mình, vừa mở cửa xe, cô ngẩng đầu nhìn bóng đêm hun hút một lúc, sau đó khóa xe quay về nhà hàng. 

Còn chưa vào nhà hàng, Lương Ưu Ưu đã nghe thấy tiếng khóc cách đó một cánh cửa. 

Bông tuyết bay hỗn loạn đầy trời, từng mảng từng mảng như lông ngỗng bị đèn đường nhuộm vàng mờ ảo. 

Cố Hi Chi ra khỏi công ty Thời Đại, nàng nhìn tuyết bay tán loạn khắp nơi rồi nói với Điền Ấu Lam, "Tổng giám đốc Điền, bây giờ là tháng ba." 

Điền Ấu Lam vừa lái xe vừa nói, "Đúng vậy, tháng ba lại còn có tuyết rơi." 

Cố Hi Chi hứng lấy một mảnh hoa tuyết cười nói, "Đây là năm của tuyết." 

Lúc đó, Bạc Nhất Thanh đang ngồi trong xe của Lương Ưu Ưu lẳng lặng ngắm sắc tuyết ngoài cửa kính, đáy mắt hoàn toàn tĩnh mịch, "Em đã sớm không màng đến tình yêu nữa rồi, theo chị thì em phải làm gì mới tốt đây." 

Đầu ngón tay chậm rãi lướt nhanh theo dòng chảy thời gian. Chỉ còn hơn một tháng nữa thôi, đến tháng tư sẽ ấm áp hơn nhiều, muôn hoa đua nở, không khí đều ngập tràn hương vị ngọt ngào.

*** 

Bên tai quanh quẩn âm thanh di dời đạo cụ của nhân viên trong đoàn phim, Cố Hi Chi ngồi trên ghế xem kịch bản lần cuối. 

Bộ "Hắc Bạch Vũ" của Lý Tư Gia Lệ đã khởi quay được mấy ngày. Diễn viên chủ chốt trong đoàn đã đến đông đủ. Tuy địa điểm quay vốn là ở một trường đại học nào đó, nhưng do đạo diễn đã yêu cầu, hết thảy diễn viên đều không được nhận bất cứ hoạt động nào khác. 

Cảnh sắp quay là của hai nữ chính trong phim. Cố Hi Chi chăm chú lật kịch bản xem, cặp mắt nhanh chóng lướt qua từng hàng chữ nhỏ. 

Lúc nhận được kịch bản "Hắc Bạch Vũ", Cố Hi Chi rất thích. Hiện nay, hầu hết phim đồng tính đều tràn ngập không khí nặng nề hoặc có kết cục bi thảm, nên bi kịch của tác phẩm cũng chẳng lạ gì. Cố Hi Chi vốn không thích những loại phim thế này, nhưng khi nhận được kịch bản, nàng chợt phát hiện tình cảm đồng giới cũng có thể tràn ngập hạnh phúc và hy vọng như thế. 

Trong "Hắc Bạch Vũ", hai nữ chính quen nhau từ nhỏ. Vai Tần Thì Ngự từ nhỏ đã thông minh, sắc bén. Còn vai Vân Tiêu Tiêu có lý tính và tầm nhìn nhưng không bộc lộ tài năng. Hai người có chung đam mê và cùng hẹn ước thi đậu trường nghệ thuật. Nội dung phim diễn ra lúc cả hai cùng học chung trường. Kịch bản từ đầu tới cuối không có điểm ngược. Hai nữ chính có tình cảm rất tự nhiên, nội dung theo hướng rất tích cực. Đây là một điều hiếm thấy khi cả bộ phim đều tràn ngập ánh mặt trời và năng lượng sống. 

Cố Hi Chi đóng vai Tần Thì Ngự, còn vai Vân Tiêu Tiêu thì lại do diễn viên mới - Tôn Tịch đóng. Hôm nay là lần thứ sáu Cố Hi Chi và Tôn Tịch diễn chung, cô bé ấy vẫn vô cùng nhiệt tình. 

"Tôn Tịch, về vị trí đi." 

Phó đạo diễn kêu một tiếng khiến Tôn Tịch đang nói chuyện với người đại diện vội vàng uống một hớp nước rồi trở lại ống kính. Cố Hi Chi nhìn cô gái trẻ, lại tiện tay lật qua lật lại kịch bản. 

Do lần đầu đóng phim nên cô bé vô cùng căng thằng. Mấy ngày nay, buổi tối trước khi ngủ, cô đều qua phòng nàng hỏi thăm này nọ. Cô còn bạo gan hỏi nàng cảnh giường chiếu có cần cởi hết đồ không. Cảnh hôn thì phải đóng làm sao, có cần chuẩn bị gì không. Cố Hi Chi chỉ cảm thấy buồn cười, nàng kiên nhẫn giải thích mức độ khỏa thân khi đóng cảnh giường chiếu, lúc quay cảnh hôn thì cần làm gì. Cô bé nghe xong lại càng khẩn trương, cứ hỏi cái này hỏi cái kia, như lo sợ bản thân làm sai sẽ bị chê cười. 

Một cánh hoa chợt bay vào cửa sổ, Cố Hi Chi giơ tay che ánh mặt trời. Nàng chớp mắt một cái rồi lại nhìn thấy quang ảnh của Xà Gia đang đứng hút thuốc bên cửa sổ. 

Hôm nay là ngày đầu cô vào đoàn phim nên rất bận rộn. Cố Hi Chi nhiều lần muốn nói chuyện riêng với cô, nhưng không tìm được cơ hội. Bây giờ, cô rốt cục cũng có thời gian rảnh. Cố Hi Chi nhìn Tôn Tịch một lát, sau đó bỏ kịch bản xuống đi tới bên cạnh Xà Gia. 

"Xà tiểu thư." Nàng lấy một điếu thuốc từ trong túi ra rồi đưa cho cô. 

Xà Gia quay đầu lại nhìn nàng. Cô nhận điếu thuốc rồi lễ phép mỉm cười, "Cố tiểu thư, không quay nữa sao?" 

"Có chút thời gian rỗi, vừa hay Xà tiểu thư đang ở đây, tôi có chút chuyện muốn nói." 

"Cố tiểu thư muốn hỏi tôi chuyện vai nữ chính đúng không?" Xà Gia cười cười. 

"Tháng trước tôi có định tìm cô nói chuyện, nhưng khi đó cô quá bận." Cố Hi Chi khoanh tay nghiêng đầu nhìn cô, "Tại sao Xà tiểu thư lại từ bỏ vai nữ chính để chọn vai nữ phụ?." 

Xà Gia dụi tắt điếu thuốc, ngẩng đầu nhìn cảnh ngoài cửa sổ. Cô mỉm cười rồi quay đầu nhìn Cố Hi Chi, "Không biết Cố tiểu thư có còn nhớ lúc đạo diễn Khương Đồ chọn vai phụ trong phim "Vong Xuyên" không?." 

Cố Hi Chi vắt óc nhớ lại, nhưng trong đầu vẫn trống rỗng. 

"Đó là lần đầu tiên tôi đóng phim. Do nói quá nhiều thoại nên bị đạo diễn Khương Đồ mắng té tát. Là chị khuyên tôi diễn thế nào mới làm đạo diễn Khương hài lòng. Chị còn lên tiếng thay tôi trước mặt đạo diễn Khương." Xà Gia châm thuốc, hút một hơi thật sâu mới tiếp tục nói, "Sau đó ông ấy giao cho tôi vai đó. Mặc dù là vai nhỏ thôi, nhưng cũng khiến tôi lọt vào mắt xanh của đạo diễn khác. Nói đơn giản, nếu không có chị thì tôi sẽ không có khả năng và cơ hội để tranh vai nữ chính với chị ngay bây giờ đâu. Làm người thì sao có thể vong ân đây." 

Cố Hi Chi nhớ lại chuyện xưa, rốt cục cũng nhớ lại những năm tháng đó. Vì không muốn diễn chung Khúc Hi Chi, nàng đích thực có đi tìm Khương Đồ, hình như cũng gặp chuyện như thế thật. 

"Xà tiểu thư, cô thực sự là..." 

"Cố Hi Chi tiểu thư, chuẩn bị quay cảnh kế kìa." 

Nàng vừa chuẩn bị nói cám ơn thì lại bị nhân viên gọi hồn. Cố Hi Chi quay đầu nhìn phim trường đang căng thẳng, sau đó lại quay đầu hướng về Xà Gia nói, "Dù sao cũng cảm ơn sự lựa chọn của cô nhiều lắm." 

Xà Gia mỉm cười, "Là sự lựa chọn của chị."

Quay xong phim cũng đã bảy giờ tối. Ăn cơm tối xong, Cố Hi Chi đang chuẩn bị rửa ráy thì có tiếng gõ cửa vang lên, nàng lập tức bỏ quần áo xuống rồi ra mở cửa. Không ngoài dự đoán, Tôn Tịch đang cầm kịch bản đứng ngoài cửa, vẻ mặt đáng thương nhìn nàng, "Chị Hi Chi ơi, ngày mai diễn cảnh hôn đó, làm sao bây giờ a." 

Cố Hi Chi không nhịn được cười, "Là tôi hôn em mà, em sợ cái gì?" 

"Nhưng mà..., nhưng mà em chưa hôn bao giờ hết." Gò má cô bé trong nháy mắt ửng hồng. 

Cố Hi Chi xem giờ, sau đó mở cửa nói, "Em vào trước đi." 

...... 

... 

Cố Hi Chi dạy cho Tôn Tịch cả buổi tối, cuối cùng vẫn là cô bé buồn ngủ quá nên chạy về ngủ. Sáng hôm sau, Cố Hi Chi đi tới trường quay, đạo diễn Lý Tư Gia Lệ lập tức hỏi, "Hôm qua tôi có kêu Tôn Tịch tìm cô trao đổi cảnh quay hôm nay, cô ta sao rồi?" 

"Em ấy rất thông minh. Nói một câu là hiểu liền, chỉ có chút căng thẳng thôi." 

Lý Tư Gia Lệ gật gù, "Tôi không chọn lầm người mà." Bà nhìn đồng hồ, lại hỏi nhân viên, "Liên lạc với Tôn Tịch được chưa? Sắp tới giờ quay rồi mà còn chưa tới nữa." 

Nhân viên bảo không biết, Lý Tư Gia Lệ cũng chỉ gật đầu rồi chỉnh lại máy quay. 

Chừng mười phút sau, Cố Hi Chi đã hóa trang xong hết từ lâu. Nàng chờ Tôn Tịch lâu quá nên có chút cuống cuồng. Lý Tư Gia Lệ lại kêu nhân viên, "Gọi điện cho đại diện của Tôn Tịch đi, sao giờ còn chưa tới nữa." 

Một nhân viên đang nghe điện thoại, Lý Tư Gia Lệ nói vừa dứt thì anh chàng cũng vội vàng cúp máy rồi lên tiếng, "Gia, chị Gia! Người đại diện của Tôn Tịch vừa điện thoại nói cô ấy bị tai nạn giao thông khi đến đây, bây giờ đang chuyển đến bệnh viện." 

Lý Tư Gia Lệ sững sờ, nhanh chóng nói, "Đến bệnh viện ngay." 

Bầu không khí đặc sệt mùi nước khử trùng làm mọi người đều cảm thấy khó thở. Cố Hi Chi và nhiều người trong đoàn phim đứng đợi ngoài phòng cấp cứu. Qua rất lâu, đèn phòng phẫu thuật cũng tắt. Người đại diện của Tôn Tịch lập tức hỏi, "Bác sĩ, xin hỏi Tôn Tịch bị thương thế nào?" 

Bác sĩ tháo khẩu trang, giọng điệu khá ung dung, "Không cần quá lo lắng, chỉ là tay phải gãy ba đốt xương, cố gắng chữa trị mấy tháng là tốt lại thôi." 

Người đại diện lập tức thở ra một hơi. Cố Hi Chi dựa vào vách tường nhắm mắt lại, hai tay căng thẳng nắm chặt lấy nhau rốt cục cũng được thư giãn. 

Qua một hồi lâu, mọi người tựa hồ cũng vì trong cái rủi có cái may mà thanh tĩnh lại. Người đại diện của Tôn Tịch bỗng nhiên rối bời nhìn Lý Tư Gia Lệ, "Chị Gia..." 

Lý Tư Gia Lệ vung tay ra hiệu cô không cần phải nói, "Tai nạn giao thông đã đủ xui xẻo rồi, đừng nói nữa." 

Cố Hi Chi nhìn Lý Tư Gia Lệ, lúc này nàng mới chợt nhớ ra diễn viên chính gặp nạn nên mọi chuyện sẽ rất gay go. 

Bộ phim được lên kế hoạch từ khâu chụp ảnh đến quay phim và tham gia tranh giải. Từ giai đoạn trung gian cho đến thời gian phân phối đều vô cùng gấp gáp. Dưới góc độ của nhà đầu tư, họ đương nhiên hy vọng phim quay nhanh và thu về lợi nhuận cao. Dưới góc nhìn của đạo diễn, không ai làm phim mà lại không muốn đoạt giải. Nhưng thời gian không chờ ai cả, một khi đã bỏ lỡ thì chỉ còn cách đợi năm sau, mà bộ phim sau đó cũng chưa biết có tương lai hay không. 

Lý Tư Gia Lệ sẽ không chờ cô, nhà đầu tư cũng sẽ không chờ cô. 

"Vai Vân Tiêu Tiêu này tinh thông mười loại nhạc cụ và vũ đạo. Tôi đã bỏ ra một tháng tập luyện mới khiến Tôn Tịch quen được một tí. Coi như giờ lại đổi người mới, tôi cũng không có nhiều thời gian để huấn luyện lại đâu." Phó đạo diễn đứng một bên lắc đầu thở dài, "Bộ phim này sẽ thất bại thôi." 

Lý Tư Gia Lệ im lặng nhìn ngoài cửa sổ, không biết đang suy nghĩ gì. 

***