"Cậu có nghĩ đến việc khi trở về còn phải quay phim không? Không chỉ có trạng thái bị ảnh hưởng, bản thân cậu cũng sẽ rất mệt, mất hết tám giờ bay á. Thật sự đáng giá sao?"
Trong phòng chờ ở sân bay, Lăng Tiêm nỗ lực khuyên Khúc Hi Chi lần cuối, nhưng Khúc Hi Chi chỉ lo nhìn đồng hồ, dường như vốn không hề để ý tới cô.
Lăng Tiêm không có cách nào, đành cất lời, "Coi như cậu nhất quyết trở về, nhưng đi một mình quá nguy hiểm. Gặp bọn chó săn thì còn nói được, lỡ đụng phải người xấu thì làm sao bây giờ?"
"Không có chuyện gì đâu." Rốt cuộc kiểm tra an ninh cũng bắt đầu, Khúc Hi Chi vỗ vỗ vai cô, "Tôi sẽ hết sức chú ý, cậu không cần theo tôi chi cho phiền, ở đây chờ tôi được rồi, tôi sẽ mau trở lại."
"Tiểu Khúc." Lăng Tiêm hết cách, cô bất đắc dĩ, chỉ có thể để mặc người kia cố chấp hành động.
Quốc nội.
Sắp đến chạng vạng, trong phim trường, Cố Hi Chi chuẩn bị diễn cảnh cuối cùng. Trợ lý U U nhìn dáng vẻ uống nước đầy bất an của Cố Hi Chi, trong lòng cũng loạn tùng phèo cả lên.
Cảnh quay cuối hôm nay là cảnh lần đầu gặp gỡ của Sở Gia và nam chính Triệu Tử Dịch. Tuy dung mạo của Sở Gia và nữ chính Giang Thư Thư rất giống nhau, nhưng do phải lăn lộn hát trong quán bar khá lâu, nên khí chất có chút vị phong trần. Muốn diễn được hai loại thần thái trên cùng một gương mặt vốn là thử thách rất lớn đối với nữ chính. Huống hồ hôm nay là lần đầu tiên Cố Hi Chi đóng vai Sở Gia, nàng nhất thời không chuyển đổi được cảm xúc của nhân vật cũng là chuyện rất bình thường.
Vấn đề là toàn bộ đoàn phim đều xem trọng cảnh quay này. Sau ba lần NG, bầu không khí tại phim trường trở nên rất căng thẳng. Đạo diễn Hạ Tuyết không ngừng giảng giải, vài diễn viên đã bỏ đi từ lâu để tránh không khí ngột ngạt. Áp lực khá lớn, tuy Cố Hi Chi đang nghỉ ngơi nhưng sắc mặt cũng chẳng ung dung chút nào.
Lần quay cuối cùng, vẫn NG như cũ. Nguyên nhân là: trong nội dung kịch bản, Sở Gia thường hay ăn ở quán ăn đêm, đa phần đều là dáng vẻ say rượu. Trạng thái như thế nếu không thật sự uống rượu thì rất khó diễn tả, nhưng một người sợ rượu như Cố Hi Chi lại không có cách nào mang theo trạng thái như thế đi đóng phim, hiệu quả lúc tỉnh táo cũng không như ý muốn.
Giờ nghỉ đã qua rất lâu, Hạ Tuyết cũng không cưỡng cầu, chỉ vỗ vai Cố Hi Chi bảo nàng ngày mai tiếp tục.
Sau khi trở lại khách sạn, Cố Hi Chi vẫn cố luyện tập trạng thái say rượu, nhưng vẫn không tìm được phương thức thích hợp nhất để diễn.
Nếu đây chỉ là một bộ phim truyền hình, vậy thì biểu cảm lúc chiều có thể đã đủ rồi, nhưng bây giờ nàng muốn dùng bộ phim này để tranh giải nữ diễn viên chính xuất sắc nhất, mỗi một chi tiết nhỏ đều là then chốt quyết định thành bại, nàng căn bản cũng không có biện pháp để ngăn bất kỳ tỳ vết nào xuất hiện.
Kỳ thực Cố Hi Chi cũng chả yêu thích gì cái thứ có khói đó, nếu không phải đang cần, thì nàng cũng chẳng bị áp lực gì lớn.
Nhìn tàn thuốc trên mặt bàn, Cố Hi Chi xác định: bây giờ cần cù không thể bù được gì thì chỉ có thể dựa vào cách trực tiếp và cấp tốc nhất thôi. Nàng nghĩ tới nghĩ lui rất lâu, rốt cuộc quyết định ra ngoài tìm U U mua rượu giúp mình.
Đoàn phim bao mấy tầng lầu ở khách sạn, vì mục đích tiết kiệm chi phí nên rất nhiều diễn viên và nhân viên không được ở riêng một phòng. Ngày đầu vào tổ, Hạt Hạt liền chủ động yêu cầu ở chung phòng với U U, đoàn phim đương nhiên cũng vui vẻ sắp xếp như thế.
Phòng của U U ở cách vách, Cố Hi Chi ra khỏi phòng đến gõ cửa, "U U, có trong đó không?" Do cửa để mở, mà người trong đó cũng rất thân quen, nên Cố Hi Chi liền đẩy cửa đi vào.
Cái đẩy cửa này không quan trọng lắm, nhưng đẩy xong thì ba người đều sửng sốt.
U U mới vừa tắm xong ngồi trên sofa xem ti vi, cô mặc áo ngủ trên người, còn Hạt Hạt hình như đang ăn trái cây thì phải? Cô đang ngồi trên đùi của người kia dùng miệng móm táo. Đem một miếng táo tới trước ngực cô. Người kia ngậm lấy, Đồng thời... Một tay đặt ở... trước ngực U U.
Đây là... Tình huống gì thế này...
Thấy cảnh trước mắt, Cố Hi Chi căn bản không phải hiếu kỳ, mà là quá bất ngờ.
Tự nhiên biết đây là chuyện gì, nhưng tại sao lại phát sinh tình huống như thế?
Phát hiện có người, Hạt Hạt tức tốc đứng dậy khỏi người U U, tiện tay chỉnh sửa quần áo của U U lại, vẻ mặt trấn định, "Có việc gì thế?"
Cố Hi Chi lại liếc nhìn hai người, lắc đầu một cái, lùi về sau vài bước thuận tiện khép cửa lại, "Không có gì." Nàng suy nghĩ một lúc rồi nói thêm, "Hai người nên đóng cửa chứ!" Sau đó về phòng.
Trở về phòng, Cố Hi Chi vẫn cứ cảm thấy đại não mơ hồ như bị xe lửa nghiền nát. Phụ tá của mình cùng người đại diện lại xảy ra chuyện như vậy. Cố Hi Chi đột nhiên cảm giác thấy thế giới này đúng là biến hoá khôn lường.
Mở máy tính vào trang blog, Cố Hi Chi thăm dò tường của hai người dạo gần đây. Nàng bắt gặp họ cứ nói mãi một chuyện thì mới xác định bản thân kỳ thực vốn là người đui mù mới không phát hiện ra chuyện hiển nhiên như thế.
Cảm xúc bị mấy trang blog làm xáo trộn, Cố Hi Chi nhắn tin cho Lương Ưu Ưu hỏi chuyện tình cảm của Hạt Hạt gần đây. Kết quả Lương Ưu Ưu ngược lại rất hào hứng, không chỉ lập tức khai ra chuyện của Hạt Hạt và U U, lại còn hỏi nàng có phải bị ngu không mà ngay cả chuyện của người đại diện và trợ lý cũng không biết. Cố Hi Chi rút kinh nghiệm xương máu, tự mình tỉnh ngộ, sau đó chạy xuống lầu mua rượu.
Trở lại khách sạn, Cố Hi Chi vừa chuẩn bị mở máy tính tiếp thì thấy điện thoại có tin nhắn. Nàng mở ra xem phát hiện là Lương Ưu Ưu:
Định giới thiệu cho cậu xem một bộ phim nè, gửi trong mail đó.
Cố Hi Chi không hiểu ra sao, trả lời một câu:
Phim gì?
Lương Ưu Ưu lại hồi đáp:
Phim này có thể dạy cậu rất nhiều chuyện, xem đi hen!
Cố Hi Chi mở máy vi tính vào mail. Nàng cứ nghĩ Lương Ưu Ưu giới thiệu một bộ phim mang tính nghệ thuật cao để mình có thể học hỏi gì đó, nên nàng lập tức dơnload luôn về máy.
Phim này xem ra không nặng mấy, trong chốc lát liền download xong. Do tập tin không có tên nên Cố Hi Chi cũng không biết là loại phim gì, nàng cũng rất tò mò.
Dù sao cũng là học diễn, một bộ phim hay có thể mang đến cảm hứng cho người ta. Lương Ưu Ưu đã đánh giá cao như thế, Cố Hi Chi ngoại trừ tò mò ra thì còn có chút hiếu học.
Dường như trước khi mở phim ra thì còn chút lợi ích gì đó. Thế nhưng, sau khi mở phim xong thì mọi thứ không ổn tí nào.
Bộ phim trong máy tính được mở ra, chú thích ngắn gọn chạy qua xong thì hình ảnh nhanh chóng xuất hiện trước mắt Cố Hi Chi. Nàng không chỉ hối hận khi nghe lời Lương Ưu Ưu, càng hối hận hơn khi quên chỉnh nhỏ âm lượng.
Không phải là phim nghệ thuật như mình tưởng tượng, hình ảnh này rất kích thích thị giác người xem. Cố Hi Chi xin thề, sống hơn hai mươi năm, tuy nàng đã từng nhìn thấy phụ nữ khỏa thân, nhưng chưa hề gặp dạng nào khiến người ta không dám nhìn thẳng như cái trước mắt.
Tuy hai người phụ nữ trong phim rất đẹp, nhưng việc bọn họ đang làm và những âm thanh họ phát ra thật khiến người ta mặt đỏ ngay lập tức. Mặc dù trước đây nàng có xem qua vài cảnh mãnh liệt giống vầy rồi, nhưng trần trụi kiểu này, khỏa thân kiểu đó thực sự khiến Cố Hi Chi chịu không nổi mà.
Da thịt trắng toát cùng vẻ mặt thỏa mãn làm Cố Hi Chi không dám nhìn thẳng. Trong lòng nàng cứ nguyền rủa Lương Ưu Ưu không thôi. Giữa lúc Cố Hi Chi không biết làm sao thì tiếng chuông cửa bỗng nhiên vang lên.
Có người tìm tới vào lúc này khiến Cố Hi Chi cảm thấy ông trời đang đùa giỡn với mình. Nàng lập tức tắt phim, gập lại máy tính, hết sức tự nhiên đi ra mở cửa. Tuy không biết ai tìm mình vào lúc này, nhưng nàng vừa bị hình ảnh kia hù sợ đến hoang mang nên căn bản cũng không có tâm trí suy nghĩ gì nhiều.
Khúc Hi Chi mặc áo khoác đen, đeo kính râm và đội nón, một đường từ sân bay tới thẳng khách sạn. Có lẽ đang vào mùa thu nên mặc đồ như vậy cũng không đáng chú ý. Dọc đường đi, ngoại trừ gặp phải bọn chó săn nhưng cũng thuận lợi vượt qua, không có gì đáng ngại.
Bay liên tục mấy giờ nên cô đã thấm mệt, nhưng khi đứng trước cửa phòng của Cố Hi Chi, cô xem ra không có bất kỳ uể oải hay mệt mỏi gì, trạng thái tinh thần vô cùng tốt.
Trước đó cô có nghe người trong đoàn phim tiết lộ phòng của nàng rồi. Khúc Hi Chi đứng ở trước cửa điều chỉnh tâm tình một lúc mới ấn chuông.
Chuông cửa vang lên một tiếng nhưng không có ai trả lời. Cô lại ấn thêm một cái nữa, cuối cùng cũng có người đáp lại.
Giọng nói và tiếng hô của nàng khiến cô xác định mình không bấm sai chuông, nhưng sau khi cửa phòng mở ra, Khúc Hi Chi thật sự ngờ ngợ.
Cửa phòng mở ra, người trong cửa và người ngoài cửa đối diện nhau mấy giây. Cố Hi Chi đầu tiên là sửng sốt, nàng cẩn thận quan sát một hồi, sau đó lộ ra thái độ ngoài ý muốn cùng vẻ mặt không thể tin, nhưng bất ngờ qua đi, hành vi của nàng quả thực rất quái lạ.
Nàng không nói gì cũng không vui mừng gì hết, sắc mặt lại hoảng hốt, rồi cấp tốc đóng cửa lại.
Chuỗi động tác đến quá nhanh, khiến người ta không hiểu đã xảy ra chuyện chuyện gì. Khúc Hi Chi bị nhốt ngoài cửa, còn Cố Hi Chi đóng cửa xong lại cấp tốc mở máy tính xoá phim rồi tắt nguồn luôn. Nàng xác định tất cả không có sai sót, sau đó mới tới trước cửa, gian nan mở ra.
"Chị..." Nàng có chút không dám tin, nhìn cô hồi lâu cuối cùng mới khẳng định thêm lần nữa, "Sao tự dưng chị lại về nước?"
Vốn dĩ nàng nên kinh ngạc nhưng tâm tình hoang mang bị chi phối rất nhiều, cả người lộ rõ vẻ khó chịu.
Dường như Khúc Hi Chi cũng bị tình huống này làm khó hiểu. Cô trầm mặc một hồi rồi hỏi, "Không hoan nghênh sao?"
Cố Hi Chi lắc đầu một cái, "Không có"
Khúc Hi Chi suy nghĩ một hồi, "Có ai ở trong phòng à?"
Cố Hi Chi lập tức phủ nhận, "Đương nhiên không." Sợ cô tiếp tục hiểu lầm nên nàng liền lên tiếng, "Chị vào trước đi đã."
Sau khi hai người vào phòng, Cố Hi Chi lập tức dọn dẹp mọi thứ lại. Khúc Hi Chi nhìn quanh một vòng, thấy căn phòng không có gì khác thường mới hỏi, "Lúc nãy em đang làm gì vậy?"
Cố Hi Chi nhắm mắt nói dối, "Tôi đang tập diễn."
"Tập diễn?" Ánh mắt cô xuyên thấu lòng người.
"Đúng rồi..." Cố Hi Chi rót cho cô một ly trà, nỗ lực nói sang chuyện khác, "Chị đến đây sao không nói với tôi một tiếng? Chị không trả lời tin nhắn, tôi còn tưởng chị rất bận chứ!"
"Đúng là rất bận." Khúc Hi Chi cởi mũ và túi xách xuống, bưng ly trà nàng đưa tới khẽ nhấp một cái, "Vốn muốn ghé thăm em một chút, có điều bây giờ hình như dọa em sợ rồi."
"Làm gì có!" Cố Hi Chi khó mà giải thích, khi nói chuyện cũng làm người ta khó có thể tin, "Là do tôi quá bất ngờ."
Khúc Hi Chi tỉ mỉ quan sát vẻ mặt của nàng, "Thế nhưng em có vẻ không vui."
"Không có, tôi rất vui vẻ a." Nàng nỗ lực ra vẻ hài lòng, nhưng chẳng biết là lạ ở chỗ nào mà dáng vẻ cứ khó chịu không thôi, "Chị... là đặc biệt vì tôi trở về sao??"
Khúc Hi Chi và nàng đối diện vài giây, không trả lời. Cô dời tầm mắt đảo qua mớ tàn thuốc trên bàn sách, hơi nhướng mày, "Trên bàn của em sao lại có thứ này?"
******