Bây giờ Cố Hi Chi mới tận mắt nhìn thấy cô bé này, so với mấy tấm hình trong điện thoại của Hạt Hạt vài ngày trước còn khiến nàng kinh ngạc hơn. Hôm nay, cô bé hoàn toàn xõa tóc xuống. Tuy kiểu tóc này trưởng thành hơn với ngày đó, nhưng ngoại hình của cô bé vẫn vô cùng trẻ trung. Nếu Hạt Hạt không nói với nàng rằng cô gái này hai mươi tuổi thì có lẽ Cố Hi Chi sẽ cho rằng cô chưa đủ tuổi vị thành niên. Quan trọng nhất chính là, tuy khí chất của cô thật sự quá mức thanh thuần, nhưng từ một số góc độ, xem ra thật sự đã đạt được một trình độ nhất định rồi.
Khác những cô gái khác ở đây, cô bé ăn mặc rất thoải mái và rộng rãi. Đồ màu xanh nhạt vừa thanh thuần lại như có linh khí, lại còn có làn da trắng nõn, cả người cô giống như một quả táo còn xanh vừa hái xuống.
Đại khái vì không khí bên ngoài khá lạnh, lúc cô bé đi vào rõ ràng hơi run cầm cập. Cố Hi Chi thấy thế liền không chút do dự đi rót cho cô một ly trà nóng, nhưng trà còn chưa kịp đưa, vừa ngẩng đầu Khúc Hi Chi đã đặt một ly trà nóng lên tay cô bé.
"Bên ngoài rất lạnh, lúc tới đây sao không mặc thêm nhiều một chút?"
Bạc Nhất Thanh nhận ly nước của Khúc Hi Chi, vẻ mặt xem ra rất tự nhiên, "Không sao đâu, em quen rồi."
Ngải Vi đứng kế bên Cố Hi Chi có thể nghe thấy hai người đối thoại, lúc này ngạc nhiên hỏi, "Chị Tiểu Khúc, Bạc tiểu thư, hai người biết nhau trước rồi hả?"
Khúc Hi Chi không trả lời ngay, Bạc Nhất Thanh tựa hồ cũng muốn đáp lời, vừa lúc đó có một nữ nghệ sĩ mỉm cười lên tiếng, "Đương nhiên rồi. Mười một giờ tối qua Nhất Thanh còn hẹn hò với Khúc tiểu thư mà, nhất định quan hệ rất tốt."
Choang!!!!
Ly trà nóng bỗng nhiên nghiêng ngã trên mặt bàn. Triệu Linh ngồi đối diện Cố Hi Chi nhìn xuống mặt bàn, rồi nhìn nàng, "Sao bất cẩn vậy? Nóng lắm hả?"
Cố Hi Chi lập tức dựng ly lên, vẻ mặt có chút lúng túng, "... Không sao, ly hơi trơn."
Từ lúc vào cửa tới giờ, Tôn Đình Hữu vốn nói chuyện cùng vài người đàn ông. Lúc này ông quét ánh mắt tới, gõ tay lên bàn, nói với người phục vụ, "Đổi hết đi, lấy ly gỗ."
Người phục vụ nhận được lệnh lập tức nghe theo đi ra ngoài. Cố Hi Chi giương mắt nhìn về phía Tôn Đình Hữu, tầm mắt của ông ta cũng không thu hồi lại. Tuy không phải lần đầu nhìn thấy người này, nhưng Cố Hi Chi có thể cảm nhận được ánh mắt của ông ta rất khác thường.
Người này đã có ba đứa con trai, nhưng vẫn luôn phong lưu và dịu dàng. Nếu không phải có nhiều người quan tâm mình, Cố Hi Chi hầu như chết cứng dưới ánh mắt và hô hấp của ông ta.
Lúc này, Bạc Nhất Thanh từ bên người Khúc Hi Chi đi tới chỗ Cố Hi Chi, cô bé lấy ra một tờ khăn tay đưa cho nàng. Cố Hi Chi giương mắt nhìn đã thấy cô bé cười nói, "Lau tay chút đi."
Cố Hi Chi nhận khăn tay, "Cảm ơn."
Bạc Nhất Thanh lại cười rộ lên, đại khái vì không biết rõ nguyên nhân nên nụ cười này cũng ngây ngô như bản thân cô, thậm chí có chút thẹn thùng, "Không cần khách khí đâu. Chị Tiểu Cảnh, lúc em còn đi học em rất thích phim chị đóng. Em cảm thấy chị đặc... biệt đặc biệt... à... đặc biệt đẹp."
"..." Nàng nghĩ cô bé này sẽ dùng những từ khoa trương miêu tả dung mạo của nàng nhưng chuyện như vậy rất kỳ quái. Dù vậy thì Cố Hi Chi vẫn hết sức hài lòng, đồng thời khoái chí đến mức quên luôn chuyện cô bé này kêu nhũ danh của nàng, "Cảm ơn, nhanh ngồi xuống trước đi."
Cố Hi Chi nói dứt lời liền chừa chỗ cho cô, nhưng chưa kịp ngồi xuống lại nghe Triệu Linh nói, "Lại đây! Nhất Thanh, ngồi kế đổng sự Tôn này."
"Vâng." Bạc Nhất Thanh cười đáp trả Triệu Linh, đi tới chỗ ngồi.
Cuộc đối thoại của hai người không có vẻ gì bất thường, chuyện này dường như tự nhiên như nước chảy mây trôi. Người ở đây cũng không để ý chi tiết này, nhưng có vẻ Triệu Linh sắp xếp Bạc Nhất Thanh ngồi cạnh Tôn Đình Hữu là một chuyện rất kỳ lạ.
Cố Hi Chi cẩn thận để ý tới điểm này, trong lòng luôn cảm thấy có chỗ là lạ.
"Tiểu Cảnh, cô cũng đừng lo lắng, đến ngồi cạnh Nhất Thanh đi."
Bị Triệu Linh gọi như thế, Cố Hi Chi phục hồi tinh thần lại, lúc này mới gật gù, "Được rồi."
Trong bữa tiệc chỉ có ba, bốn người đàn ông nhưng lại có một đám lớn phụ nữ. Bạc Nhất Thanh và Cố Hi Chi ngồi bên trái Tôn Đình Hữu, Ngải Vi ngồi bên phải. Tuy khung cảnh này nhìn rất yên bình, nhưng nếu không có mưu đồ cũng không ai muốn ngồi cạnh Tôn Đình Hữu. Điều này khiến Cố Hi Chi rất bận tâm.
Người này rất háo sắc, bắt lấy ai sẽ khiến họ không yên. Tuy Cố Hi Chi không biết tại sao gần đây ông ta lại chú ý đến nàng, nhưng nàng vẫn luôn cẩn thận đề phòng.
Buổi tiệc hôm nay, ở giữa nàng và Tôn Đình Hữu còn có Bạc Nhất Thanh. Cô bé này không chỉ trẻ đẹp mà tửu lượng cũng mạnh hơn người thường. Mấy lần Tôn Đình Hữu có ý định mời Cố Hi Chi uống rượu đều bị Bạc Nhất Thanh nhẹ nhàng đỡ thay. Người ngu mấy thấy cảnh này cũng hiểu được Bạc Nhất Thanh hoàn toàn giúp nàng, nhưng một người không quen biết làm những chuyện này vì mình vẫn khiến Cố Hi Chi vô cùng nghi hoặc.
Người ta vừa uống được một phần ba thì Bạc Nhất Thanh đã uống hơn nửa ly. Tôn Đình Hữu oanh tạc liên tục không ngừng khiến Cố Hi Chi đổ mồ hôi hột, không nhịn được thấp giọng hỏi, "Nhất Thanh, em vẫn khỏe chứ? Có muốn tôi rót cho em một ly nước không?"
Bạc Nhất Thanh quay đầu lại, tuy gò má ửng đỏ nhưng ánh mắt không có vẻ say, "Chị Tiểu Cảnh, em không sao, cảm ơn chị nhé!"
Tuy cô bé nói vậy, nhưng Cố Hi Chi đã chuẩn bị rót cho cô bé một ly trà. Trà còn chưa đưa nhưng Bạc Nhất Thanh lại nói, "Em đi toilet một chút, lập tức ra liền."
Cố Hi Chi gật đầu, nhìn nàng rời đi rồi đặt ly trà lên bàn. Trên bàn tiệc, đàn ông nói chuyện đầu tư phim ảnh, còn phụ nữ thì lắng nghe say sưa. Cố Hi Chi cầm đũa vừa mới chuẩn bị gấp rau thì Khúc Hi Chi cũng đứng dậy, nói với Triệu Linh, "Tôi đi toilet."
Triệu Linh gật đầu không có bất kỳ dị nghị gì, mùi hương bay theo, Khúc Hi Chi cũng đi rồi.
Cố Hi Chi đờ đẫn nhìn bóng lưng của Khúc Hi Chi, Triệu Linh gõ gõ lên bàn nhắc nhở nàng chú ý, "Có người mời cô uống rượu kìa!"
Cố Hi Chi lập tức phục hồi tinh thần, giơ ly trà bày tỏ lòng biết ơn với người đàn ông ở đối diện.
Khúc Hi Chi quay về bữa tiệc cùng Bạc Nhất Thanh. Một nữ minh tinh quét mắt nhìn Bạc Nhất Thanh rồi mở miệng nói đùa, "Nhất Thanh, hồi nãy em uống nhiều rượu như vậy cũng không đỏ mặt. Làm gì mới đi ra ngoài một chuyến liền đỏ mặt như thế vậy?"
Cô không nói thì cũng không ai chú ý tới. Cố Hi Chi men theo ánh mắt của mọi người nhìn Bạc Nhất Thanh, nàng xác nhận mặt cô bé ửng đỏ rồi lập tức nhìn về phía nữ minh tinh đang chế nhạo kia.
Nữ minh tinh còn nói, "Cũng may là em đi ra với Khúc tiểu thư đó nha, bằng không tôi đã suy nghĩ khác rồi..."
Bạc Nhất Thanh giải thích, "Chắc là cồn mới phát huy tác dụng, rượu này rất đặc biệt."
Nghe cô nói vậy, mọi người trên bàn đều chú ý vào chai rượu, chỉ có Cố Hi Chi vẫn liếc Khúc Hi Chi thêm một chút.
Khúc Hi Chi thấy ánh mắt Cố Hi Chi hơi run run, cô định phân tích ý vị trong mắt nàng thì nàng đã thu hồi lại rồi cầm đũa gấp rau.
Cố Hi Chi mới vừa gấp xong đồ ăn liền cảm giác được điện thoại rung lên. Nàng cầm điện mở ra, trên màn ảnh hiện tin nhắn của Khúc Hi Chi:
Mặt em ấy đỏ không phải do tôi.
Cố Hi Chi định cất điện thoại, suy nghĩ một hồi lại không nhịn được nhanh chóng đánh vài chữ:
Tôi không hề để ý chuyện của chị với người khác.
Khúc Hi Chi ngẩng đầu nhìn nàng một lúc, không nói nữa.
Từ trước đến giờ, châm ngôn yêu thích trên bàn nhậu là không say không về. Tuy có Bạc Nhất Thanh hỗ trợ ứng phó, nhưng Tôn Đình Hữu không phải là người dễ qua mặt.
Uống hết ba vòng, sau khi bị Bạc Nhất Thanh cản, Tôn Đình Hữu lại giơ ly về hướng Cố Hi Chi lần nữa, "Nhóc Tiểu Cố, Tôn Đình Hữu tôi đối với cô cũng khá tốt, uống xong ly rượu này thì cùng nhau đi hát, thế nào?"
Cố Hi Chi bị ông ta hỏi ép. Tuy không thể nói ra bất kỳ lời từ chối nào, nhưng bây giờ một giọt rượu nàng cũng không thể uống được, càng chẳng thể đi ca hát với ông ta.
Triệu Linh vừa đi toilet nên không bênh nàng được. Bạc Nhất Thanh cũng đã uống quá nhiều, Cố Hi Chi gượng cười, đang chuẩn bị nhắm mắt đồng ý thì Bạc Nhất Thanh đã nghiêng người ngăn Cố Hi Chi lại, làm nũng với Tôn Đình Hữu, "Đổng sự Tôn, vừa nãy ông còn nói sẽ nghe tôi hát. Bây giờ lại tìm tới chị Tiểu Cảnh, rốt cuộc ông có thích tôi hay không đây?"
"Thích". Cảm giác say làm Tôn Đình Hữu trắng trợn không kiêng dè ôm vai Bạc Nhất Thanh, "Thích hết hai người luôn."
"Chỉ có thể thích một thôi!" Bạc Nhất Thanh giả ý đẩy ông ta ra, giả vờ tức giận.
Tôn Đình Hữu bị người đẹp hờn ghen liền mềm lòng, nhưng vẫn tham lam, "Tôi thích Nhất Thanh, nhưng cũng rất muốn uống rượu với nhóc Tiểu Cố, nên làm thế nào mới tốt đây?"
Có thể làm Tôn Đình Hữu cười nói ra lời này, Bạc Nhất Thanh tuyệt đối có công không nhỏ. Nhưng vào giờ phút này, Cố Hi Chi không thắc mắc tại sao cô bé lại giúp mình nhiều như vậy, mà là hoàn toàn không biết làm sao uống hết ly rượu này đây.
Mà nếu không bưng ly lên thì có chút bất lịch sự. Cố Hi Chi bèn cầm ly giả bộ uống, hình ảnh nôn mửa lởn quởn khắp đầu óc, nhưng Cố Hi Chi vẫn mỉm cười đứng lên, "Đổng sự Tôn thật thích nói đùa, ông chăm sóc tôi như vậy, tôi đã sớm định kính ông một ly rồi. Có điều tôi dễ bị dị ứng với cồn. Để giữ trạng thái làm việc tốt hơn vì đổng sự Tôn, ly rượu này tôi xin uống một phần tư thôi, được chứ?"
Mặc dù Tôn Đình Hữu đang say, nhưng không đồng ý, "Tôn Đình Hữu tôi sao có thể ăn hiếp một người phụ nữ được chứ! Như vậy cũng tốt, tôi uống hết còn cô uống một nửa."
Một phần tư cũng chỉ là Cố Hi Chi nói cho có thôi, thật sự uống cũng chưa có nhiều vậy đâu. Bây giờ nghe Tôn Đình Hữu nói thế, trong lòng Cố Hi Chi liền đóng băng, nhưng vẻ mặt lại nhẹ tênh như không, "Nếu đổng sự Tôn nói vậy, tôi cung kính không bằng tuân mệnh."
Tôn Đình Hữu đắc ý cười rồi giơ lên ly rượu lên. Cố Hi Chi cũng nhìn ông ta mỉm cười, cũng giơ ly lên.
Mùi rượu khó chịu tới gần hơi thở xông thẳng lên não. Ly đã gần kề bên môi, Cố Hi Chi nhắm mắt uống đại, nhưng rượu sắp chảy tới đầu lưỡi thì ly đã bị người khác đoạt mất.
Khúc Hi Chi cầm ly rượu của Cố Hi Chi rồi mỉm cười đối mặt với Tôn Đình Hữu, "Tiểu Cảnh đã hứa sẽ bàn bạc với tôi về bộ phim ngày mai rồi. Tôi không muốn bị cho leo cây, cũng không muốn phá hứng thú của chú Tôn đây. Ly rượu này tôi kính ông, cạn ly!"
Ly rượu hơi nghiêng, uống cạn vào trong miệng, không chỉ có Tôn Đình Hữu mà mọi người đang ngồi kế đó cũng khen ngợi cô.
"Tửu lượng Tiểu Khúc giỏi thật!"
"Khúc tiểu thư thật sảng khoái."
"Mau mau nhanh đi! Khúc tiểu thư uống xong, đổng sự Tôn cũng phải uống hết đó."
......
Âm thanh tán thành khắp nơi. Tôn Đình Hữu nhẹ nhếch miệng, nâng ly rượu uống một hơi cạn sạch.
Thậm chí lúc này trên bàn còn vang lên tiếng vỗ tay. Triệu Linh vừa ra khỏi toilet thấy tình cảnh liền biết được đã xảy ra chuyện gì, nhưng cũng không bất ngờ mà ngồi xuống bên cạnh Cố Hi Chi.
Tầm mắt của Cố Hi Chi dừng lại ở ly rượu trên tay Khúc Hi Chi. Thấy Triệu Linh vừa về liền nhỏ giọng hỏi, "Khúc Hi Chi có thể uống rượu sao?"
Triệu Linh cười cười, cầm đũa dùng bữa, "Tốt hơn cô."
Cố Hi Chi, "..."
Dường như biết lý do Khúc Hi Chi chặn rượu, Tôn Đình Hữu cũng không làm khó dễ Cố Hi Chi nữa.
Khi bữa tiệc xã giao này sắp kết thúc cũng là lúc phần lớn mọi người đã say như chết. Người Tôn Đình Hữu đầy mùi rượu, nói chuyện cũng mất logic. Tuy Bạc Nhất Thanh có thể uống nhưng cũng không chịu nổi luân phiên bị oanh tạc. Hai gò má và cặp mắt cô bé ửng đỏ, mơ màng. Riêng vẻ mặt của Khúc Hi Chi thì trước sau như một, chẳng ai nhìn ra được cô có say không.
Sau khi tiệc rượu kết thúc, ngoại trừ Cố Hi Chi thì hầu như toàn bộ mọi người đều tham gia vào hoạt động giải trí. Cố Hi Chi đã sớm lấy được cái cớ tốt để bỏ đi, tránh được trường hợp nguy hiểm có thể xảy ra.
Có lẽ Tôn Đình Hữu thật sự được Bạc Nhất Thanh làm cho rất vui vẻ. Cố Hi Chi muốn rời khỏi, Tôn Đình Hữu cũng chỉ giả ý để lại một câu, sau đó nàng liền đi mất.
Lúc Cố Hi Chi đang đợi thang máy chuẩn bị xuống hầm xe thì Khúc Hi Chi đi ra khỏi đám đông tới cạnh nàng nói, "Lái xe về cẩn thận. Tôn Đình Hữu còn ở đây, tôi tạm thời không thể đi."
Cố Hi Chi nhìn cô, hoàn toàn thất vọng, "Tùy chị vậy. Bạc Nhất Thanh cũng ở đây, hai người có thể bầu bạn."
Khúc Hi Chi, "... Tôi và em ấy không có gì hết."
"Chị không cần giải thích với tôi những điều này". Cố Hi Chi càng không thèm để ý, "Thật ra em ấy trẻ hơn tôi, lại đẹp hơn tôi. Cũng tốt, nếu là tôi thì tôi cũng muốn đi chung với em ấy lúc mười một giờ đêm, cùng em ấy nói chuyện trên trời dưới đất."
Khúc Hi Chi bị giọng nói kỳ quái kích thích, hoàn toàn không nói nên lời.
Ánh sao tỏa sáng vào buổi tối, thành thị cũng lên đèn rực rỡ.
Người trên đường ngày càng ít, giữa trung tâm thành phố có thể thấy được màn hình LED đang phát tin quảng cáo. Cửa hàng ở hai bên đường bật nhạc trữ tình và nhạc sôi động luân phiên. Thành thị vào giờ khắc này vẫn rất phồn hoa.
Đi ngang qua một trụ đèn giao thông, Cố Hi Chi dừng xe lại đợi một hồi. Lúc ngẩng đầu lên thì nhìn thấy màn hình LED trên tòa nhà cao vót đang phát quảng cáo của minh tinh Đại Ngôn. Cô gái còn thanh xuân lại tràn đầy sức sống, xinh đẹp như hoa anh đào tháng tư.
Không biết tại sao chị ấy lại đến giúp mình, cũng không biết sau khi nàng rời đi, chị ấy có bị Tôn Đình Hữu làm khó dễ không.
Đột nhiên nghĩ đến chuyện này khiến Cố Hi Chi có chút bận tâm. Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại vội reo lên, Cố Hi Chi nhìn màn hình, nhíu mày một lúc lâu rồi chậm chạp bắt máy, "Đổng sự Tôn, tìm tôi có chuyện gì?"
Bên kia đầu dây, giọng Tôn Đình Hữu nghe rất tỉnh táo, tỉnh hơn nhiều so với đêm nay, "Nhóc Tiểu Cố, hẹn cô đến xem một bộ phim được không nào?"
Cố Hi Chi không hiểu ý cho lắm, nhưng vất vả lắm mới thoát thân được. Nàng phóng to lá gan thử từ chối, "Đổng sự Tôn, bây giờ muộn lắm rồi, tôi đã về nhà rồi. Ông có thể..."
Lời còn chưa dứt lại bị Tôn Đình Hữu đánh gãy, "Khoan vội vàng từ chối đã. Tôi quên nói với cô... nhân vật chính của bộ phim này chính là Khúc Hi Chi và Bạc Nhất Thanh. Nếu cô cam lòng bỏ qua, vậy tôi xem một mình đó nha!"
Vài giây trước, Cố Hi Chi hoàn toàn không thể lý giải hết hàm nghĩa trong lời nói của ông ta, nhưng nghĩ tới chuyện hôm nay, Cố Hi Chi bỗng nhiên sáng tỏ, lập tức hỏi, "Ông đang ở đâu?"