Trên xe từ phim trường về khách sạn, trợ lý U U vừa lái xe vừa nghe tin tức trong radio. Mấy ngày nay, nhờ phát ngôn của Nhạc Trình mà Cố Hi Chi bị đẩy tới đầu cơn sóng dữ. Tuy công ty đã giải thích rất nhiều lần, nhưng mạng lưới truyền thông như bị ai đó điều khiển không hề buông tha nàng.
Tin tức trên xe lại nói đến chuyện của Cố Hi Chi, U U vừa định đổi kênh nhưng Cố Hi Chi lại ngăn cản, "Không cần đổi."
U U liếc nhìn nàng trên kính chiếu hậu, thấy thần sắc bình tĩnh của nàng nên cũng thuận theo không nhúc nhích.
U U vốn cho rằng tin này sẽ làm ai kia tức giận, cô nghiêng đầu nhìn Cố Hi Chi, ngay lúc này điện thoại lại vang lên, dãy số xa lạ làm nàng chần chờ chốc lát mới nghe máy, "Alo?"
Đầu dây bên kia im lặng một lúc mới có người nói chuyện, "Cố Hi Chi tiểu thư, tôi muốn nói chuyện với cô. Bảy giờ tối, chúng ta gặp nhau ở Lam Vũ, được chứ?"
Thanh âm quen thuộc lại xa lạ khiến Cố Hi Chi suy nghĩ thật lâu mới lên tiếng, "Lâm Minh Linh tiểu thư?"
"Không sai, bảy giờ tối, chúng ta không gặp không về."
Đầu bên kia gác máy, Cố Hi Chi ở trong xe ngẫm nghĩ hồi lâu rồi hỏi U U, "Em cảm thấy Lâm Minh Linh tìm tôi có chuyện gì?"
U U cũng cực kỳ bất ngờ, nghĩ một lúc mới cảm thấy khó hiểu, "... Giao lưu... tình cảm?"
Sự thực chứng minh: cô thiên kim tiểu thư Lâm Minh Linh lắm tiền nhiều của này tuyệt đối sẽ không rảnh rỗi đem thời gian quý giá ra giao lưu tình cảm với Cố Hi Chi.
Ngồi trong phòng VIP ở Hưu Nhàn, Lâm Minh Linh mặc một chiếc váy cổ chữ V hở lưng. Cô vừa bưng cà phê nhìn lên màn hình LCD lớn, vừa nói chuyện với Cố Hi Chi, "Mục đích tôi tìm cô tới rất rõ ràng, chỉ cần cô đồng ý rời khỏi Hoa Ngô và phim "Vong Xuyên" đến công ty Tinh Quang. Tôi không chỉ cam đoan cô sẽ trở thành ngôi sao số một Tinh Quang, mà còn có thể bảo đảm vai nữ chính trong phim "Chẩm Thượng Tuyết" cuối năm nay cho cô. Nếu không xảy ra sự cố gì thì giải nữ diễn viên xuất sắc nhất sang năm trừ cô ra sẽ không còn ai khác."
Chuông điện thoại lúc này lại vang lên, Cố Hi Chi liếc nhìn rồi dứt khoát từ chối không tiếp, sau đó chuyển sang chế độ im lặng, rồi nói với Lâm Minh Linh, "Lâm tiểu thư, xem ra điều kiện rất tốt, nhưng tôi tự nhận không có đức hạnh gì đáng để Lâm tiểu thư ra giá cao như vậy, không biết ý định thật sự của Lâm tiểu thư là gì?"
"Không có ý gì đặc biệt." Lâm Minh Linh buông ly cà phê xuống, quay đầu về Cố Hi Chi mỉm cười, "Không biết Cố tiểu thư có tin không, tôi đến đóng phim này chỉ để tìm cơ hội nói chuyện hợp tác cùng Cố tiểu thư thôi. Tôi là một người yêu mến nhân tài, tài năng của Cố tiểu thư cứ mãi chôn vùi trong bình hoa thì quá đáng tiếc, chỉ cần phát huy hơn chút nữa thì sau này sẽ trở thành siêu sao. Đến lúc ấy, tôi và cô đều có lợi, cớ sao lại không làm nhỉ?"
Cô còn chưa nói hết thì điện thoại Cố Hi Chi lại sáng lên lần nữa. Nàng nhìn liếc nhìn cô và số điện thoại, khẽ mỉm cười với Lâm Minh Linh, nói xin lỗi, "Tôi nghe điện thoại trước đã."
Lâm Minh Linh nhếch miệng, "Cứ tự nhiên."
Cố Hi Chi mang điện thoại đi tới toilet, màn hình vẫn không ngừng sáng lên, nàng điều chỉnh tâm tình một chút rồi tiếp điện thoại, "Khúc Hi Chi tiểu thư, chị làm gì gọi cả chục cuộc cùng một lúc vậy hả?! Có chuyện gì quan trọng muốn nói sao?"
Đầu bên kia lập tức đáp lại, "Tiểu Cảnh, có phải Lâm Minh Linh hẹn cô ra nói chuyện?"
Cố Hi Chi nhíu mày, "Sao chị biết?"
"Chuyện đó không quan trọng. Cô nghe tôi nói, mặc kệ cô ta nói gì hay yêu cầu gì, thậm chí trao đổi gì thì cô cũng không nên đồng ý. Cô không biết rõ người này đâu, nếu cô nghe theo cô ta sẽ không có kết quả tốt."
Cố Hi Chi nghĩ một hồi, có chút kỳ quái hỏi, "Bộ chị và cô ta rất thân sao?"
Đầu bên kia điện thoại tựa hồ bị hỏi đến im lặng, cách chốc lát mới lên tiếng, "Nói chung cô phải tin tôi. Tôi không hại cô đâu!"
Ngữ khí Cố Hi Chi hơi tức giận, "Quên đi thôi Khúc tiểu thư, chuyện của tôi thì tôi sẽ xử lý tốt, không cần người khác dạy tôi phải làm thế nào. Huống hồ tôi và Khúc tiểu thư chị căn bản không thân đến vậy, không cần chị quan tâm an nguy của tôi đâu."
"Tiểu Cảnh, cô đừng hành động theo cảm tính. Lâm Minh Linh tuyệt đối không phải là người tốt. Cô đừng vì bài xích tôi mà bỏ ngoài tai lời khuyên chân thành này. Còn nữa, tốt nhất cô đừng ở cùng cô ta quá lâu, nếu có thể thì rời đi ngay bây giờ càng tốt."
Lời cô nói chân tình đến như thế, tuy ngoài miệng Cố Hi Chi bảo không nghe nhưng trong lòng đã có chút tính toán, lập tức trả lời, "Bản thân tôi sẽ xử lý tốt chuyện của mình. Cảm ơn Khúc tiểu thư quan tâm, nhưng nếu Khúc tiểu thư rảnh rỗi vẫn nên lo chuyện của chị cho thỏa đáng đi." Nàng nói xong rồi trực tiếp cúp điện thoại.
Lần thứ hai trở lại, Lâm Minh Linh đã bày ra một tờ hiệp ước trên bàn. Nhìn thấy Cố Hi Chi trở về, Lâm Minh Linh cười nói, "Cố tiểu thư, bản hợp đồng này viết hết tất cả điều tôi hứa với cô, chỉ cần cô ký vào nó thì tôi sẽ đảm bảo thỏa mãn cô. Nếu vi phạm, tôi chấp nhận bồi thường tất cả tổn thất cho cô."
Cô đưa ra một cái giá chắc như đinh đóng cột, nhưng Cố Hi Chi ngay cả xem hợp đồng cũng chẳng thèm, "Tôi ở Hoa Ngô đã nhiều năm, họ đối với tôi rất tốt. Tuy Lâm tiểu thư đưa ra điều kiện khiến lòng người dao động, nhưng tôi chỉ có thể cảm ơn Lâm tiểu thư ưu ái mà thôi. Trong thời gian ngắn, tôi không hề có ý định rời khỏi Hoa Ngô, phiền Lâm tiểu thư tìm nhân tài khác."
Người thân kinh bách chiến không giống nhau, nghe Cố Hi Chi nói ra lời này, Lâm Minh Linh không biểu hiện ra bất kỳ vẻ khó xử nào, mà chỉ nhàn nhạt cười, "Không sao, không đàm luận được chuyện làm ăn thì chúng ta có thể làm bạn." Cô lấy ly rượu đỏ đã chuẩn bị từ lâu trên bàn, "Ly rượu này tôi kính Cố tiểu thư, nếu sau này Cố tiểu thư suy nghĩ thông suốt có thể tìm tôi bất cứ lúc nào."
Tuy uống rượu là điều tối kỵ với Cố Hi Chi, nhưng Lâm Minh Linh đã nói như vậy, hơn nữa chỉ là rượu đỏ thôi, nàng lập tức thoải mái cầm ly lên, "Tôi kính cô, Lâm tiểu thư."
Sau khi uống xong một ly, Lâm Minh Linh ra ngoài nghe điện thoại. Cố Hi Chi rất muốn rời đi, nhưng vậy thì vô duyên quá nên nàng vẫn tiếp tục chờ trên ghế sofa.
Máy điều hòa mở nhiệt độ rất thấp, gió lạnh thổi lên thân thể làm người ta cảm thấy giá rét. Cố Hi Chi ngồi đợi không tới mười phút, nhưng đầu óc không những không bị hơi lạnh làm tỉnh táo hơn chút nào, trái lại vô cùng mờ mịt.
Nàng nỗ lực duy trì tỉnh táo sau đó cầm chai rượu của Lâm Minh Linh lên, sau khi Cố Hi Chi xem nồng độ cồn xong, hầu như có một loại kích động muốn lập tức đập vỡ cái chai này đi cho rồi.
Đầu óc càng ngày càng có xu thế mơ hồ, Cố Hi Chi không dám ở lại lâu. Cô dứt khoát cầm túi xách mở cửa đi tìm Lâm Minh Linh, nhưng người còn chưa tìm được thì đã có hai cô gái trẻ chủ động tìm tới cửa. Cố Hi Chi không kịp hỏi họ làm gì thì đã bị kéo về sofa.
"Cố tiểu thư muốn đi sao? Đừng nóng vội nha, tổng giám đốc Lâm của chúng tôi luôn nói rằng muốn chiêu đãi Cố tiểu thư. Nơi này cái gì cũng có, Cố tiểu thư tắm trước sau đó mát xa toàn thân được không nè!?"
Cố Hi Chi ra sức tránh thoát, từ chối, "Thật xin lỗi, tôi không cần."
Hai cô gái không hề bỏ qua, tiếp tục khuyên nhủ, "Cố tiểu thư không cần xấu hổ, chỗ này không có người khác, trước hết đi tắm cái đã..."
Giọng nói nũng nịu mềm mại của hai cô gái vang vọng khắp đầu óc Cố Hi Chi, cảm giác nhẹ như bông khiến nàng mất đi nhận thức người khác nói gì. Chút ý thức của Cố Hi Chi chỉ còn lại một phần liền bị họ lôi về phía trước, nàng rất muốn biết đi đâu nhưng lại bất lực.
Hai cô gái vào phòng tắm chọn vị trí tốt rồi giúp Cố Hi Chi cởi quần áo, nhưng vừa chạm vào cổ áo của nàng thì rầm tiếng thật mạnh vang lên, cửa phòng bật mở khiến hai cô gái dừng động tác lại. Lúc họ ngẩng đầu thì bắt gặp gương mặt tinh xảo giống như quảng cáo của Khúc Hi Chi xuất hiện ngoài cửa, hai người hoàn toàn sửng sốt.