"Tiểu nha đầu, nơi này là U Minh Địa phủ, không phải nhà của ngươi. Ngươi cho rằng người phàm như ngươi có thể tùy tiện đi vào sao?"
"Ta mặc kệ, ta tìm Tiểu Huyền Tử. Hắn nói ta biết hắn đang ở nơi này."
"Cái gì mà Tiểu Huyền Tử với Tiểu Cẩu Tử, ta thấy ngươi chính là kẻ điên."
Ma nữ áo đen nhẹ nhàng phất ống tay áo dưới Địa phủ, Cố Hi Chi đóng vai Lục Yêu nhất thời ngã nhào trên đất. Đợi khi đạo diễn kêu ngừng, nàng nhanh chóng ngồi dậy sửa lại cổ trang một chút.
Trợ lý U U đưa đến một bình nước ấm, Cố Hi Chi nhận lấy rồi uống một hớp nhỏ, xong lại núp dưới tán dù nghỉ ngơi.
Thời tiết tháng sáu nóng bức lạ thường, trang phục quay phim lại vừa nặng vừa dày, tầng tầng lớp lớp, rườm rà khó chịu khiến Cố Hi Chi cũng chẳng muốn đụng tới.
Lương Ưu Ưu đang ngồi trong phòng xe (*) mặc cổ trang y hệt, nhìn thấy Cố Hi Chi đang nóng chảy mỡ ngoài cửa sổ, liền cười híp mắt cầm điện thoại gọi cho nàng.
(*) Phòng xe (房车) có nghĩa là RV. Một loại xe thùng có đầy đủ tiện nghi như một ngôi nhà di động. Lên google search "RV" là ra hình cái xe đó
Sau khi điện thoại được bắt, Lương Ưu Ưu hào hứng cất giọng, "Diễn viên tiểu thư tương lai sao rồi?! Cảm giác bên ngoài có dễ chịu không? Tôi ở trong phòng xe có máy lạnh, tủ lạnh đầy đủ nè, có muốn tới đây không?"
Cố Hi Chi nghe câu đầu tiên liền không muốn nghe câu thứ hai, không thèm nói câu nào, cúp điện thoại cái rụp.
Trợ lý U U thấy nàng cúp điện thoại, có chút tiếc nuối, "Chị Tiểu Cảnh, không khí bên ngoài rất nóng, chị đi tránh nóng cũng bình thường thôi mà, nhiều người trong đoàn phim đều đi hết rồi".
Cố Hi Chi không nói gì, liếc xéo cô một cái. Trợ lý nhỏ nhận được ánh mắt kia thì lập tức câm miệng, thuận tiện trốn qua một bên.
Rất nhiều người trong đoàn phim đều biết chiếc xe đó là do Khúc Hi Chi mua cho Cố Hi Chi. Thời tiết mấy ngày nay nóng bức liên miên, các nữ diễn viên luôn mồm than khổ, mà đa số phân cảnh của Cố Hi Chi đều thường xuyên tiếp xúc với ánh nắng mặt trời. Ba ngày trước, Khúc Hi Chi sai trợ lý lái một chiếc xe RV mới toanh đến đây, trong xe có máy điều hòa, tủ lạnh, đầy đủ các thứ. Mấy diễn viên tại đây hầu như đều bị nướng chín hết, ai cũng hy vọng chiếc xe kia là của mình, nhưng trợ lý của Khúc Hi Chi chỉ giao chìa khóa xe cho một mình Cố Hi Chi, sau đó hời hợt nói một câu "Khúc tiểu thư cảm thấy cô cần nên tặng cho cô".
Hôm đó Khúc Hi Chi không ở phim trường nên Cố Hi Chi tức thì gọi điện cho cô, nhưng cô chỉ nói một câu "Cô không thích thì cứ vứt ở đó đi, tôi đã tặng rồi thì sẽ không lấy về".
Nếu như... nếu như trước đó không xảy ra nhiều chuyện như vậy thì Cố Hi Chi cũng chẳng kiên quyết không tới gần chiếc xe nửa bước. Trước khi chiếc xe này được gửi tới đây, Khúc Hi Chi tổng cộng đã gửi đến mười sợi dây chuyền kim cương, mười sáu túi xách hàng hiệu mới nhất số lượng có hạn, bảy đôi giày đủ màu, hầu như có thể tập hợp thành một chiếc cầu vồng, còn có thêm hai bộ mỹ phẩm nổi tiếng...
Không sai, từ khi xảy ra chuyện sợi dây chuyền đáng sợ kia, người phụ nữ này giống như bị điên rồi, từ sáng đến tối đều mua đồ cho nàng. Trừ sợi dây chuyền hôm trước ra thì những thứ còn lại nàng vẫn quăng vào một góc không thèm đụng tới, nhưng nàng cũng không có biện pháp khiến Khúc Hi Chi mất đi cảm hứng cuồng dại mua sắm cho nàng.
Trong lòng Cố Hi Chi luôn cảm thấy chuyện này thật kỳ quái. Khúc Hi Chi là phụ nữ, nàng cũng là phụ nữ. Nếu cô ta có nhu cầu bao dưỡng bồ nhí thì có thể tìm một gã đàn ông thích bám váy đàn bà mà nuôi, rốt cuộc thế nào lại cung phụng mọi thứ cho một người phụ nữ là sao?
Mà người phụ nữ này thật sự càng làm càng thêm rắc rối, người trong phim trường mê mẩn chiếc xe ngoài kia đến mờ cả mắt. Cố Hi Chi thật cảm thấy không phải thế gian này biến hóa khôn lường mà chính người phụ nữ kia có tư duy quá mức hỗn loạn.
Tay đột nhiên rung lên, Cố Hi Chi liếc nhìn màn hình điện thoại, có chút miễn cưỡng bắt máy, "Khúc tiểu thư, phiền chị đem chiếc xe yêu dấu của chị đi cho. Nếu tiếp tục để nó ở đây, ngoại trừ làm ô nhiễm môi trường thì chẳng có bất kỳ ý nghĩa gì".
Khúc Hi Chi ở đầu bên kia điện thoại dường như vốn chẳng nghe nàng nói gì, hào hứng hỏi, "Tôi vừa nhìn thấy một loại ô che nắng, cô thích xanh lam hay hồng nhạt?"
Cố Hi Chi, "... Không thích cái nào hết".
"Vậy thì màu xanh lục đi, chiều nay tôi mang tới phim trường cho cô".
"Này, Khúc tiểu thư, phiền chị đừng tặng đồ cho tôi nữa được không... Này! Alo?!"
Đầu bên kia điện thoại đã cúp máy, Cố Hi Chi oán hận nhìn điện thoại mình một lúc rồi ném thẳng sang một bên.
Đoàn phim vẫn ăn trưa bằng cơm hộp, Cố Hi Chi chỉ có một phân cảnh vào buổi chiều nên cũng không vội lắm, trốn trong phòng nghỉ ngơi chơi blog.
Mới vừa xem bình luận của fans về mấy tin tức gần đây thì bên ngoài truyền đến tiếng bàn luận ầm ĩ. Cố Hi Chi nghe không hiểu, ngoảnh đầu hỏi U U, "Xảy ra chuyện gì?"
U U hiển nhiên cũng không rõ chuyện gì, đúng lúc Ngô Ẩn vừa từ bên ngoài trở về nghe Cố Hi Chi hỏi nên nhiệt tình đi tới, "Chị Tiểu Cảnh, người đóng thay nữ thứ chính lần trước hóa ra lại là Lâm Minh Linh. Chiều nay cô ấy sẽ chính thức vào tổ đóng phim".
"Không phải ông của Lâm Minh Linh là chủ tịch công ty truyền thông Tinh Quang sao? Cô ta làm gì đến nổi phải bon chen làm diễn viên hạng hai kiếm cơm đây?" Lương Ưu Ưu đang ăn cơm chỉa mồm vào hỏi.
Ngô Ẩn khó xử nói, "Cái này em không biết, nhưng đạo diễn Khương không thích Lâm tiểu thư diễn vai này nên còn đang bàn luận với mọi người ngoài đó".
"Lâm Minh Linh chính là thiên kim tiểu thư cơm đưa nước rót thì há mồm, phỏng chừng ngay cả kịch bản cũng chưa hề thấy qua. Chỉ sợ Khương Đồ vừa nghe cô ta đóng phim đã cảm thấy đau khổ rồi chứ đừng nói tới khi diện kiến cô ta" Lương Ưu Ưu lại xen mồm lần nữa.
Ngô Ẩn nói, "Nhưng mà Lâm tiểu thư rất đẹp".
"Thế em đã xem mấy cô diễn viên xấu xí chưa, đóng phim chỉ cần dung mạo là được à?"
Ngô Ẩn uất nghẹn nhìn Lương Ưu Ưu, không thốt nên lời.
Cố Hi Chi nhìn Ngô Ẩn, lại nhìn Lương Ưu Ưu, không nhịn được nhổ nước bọt, "Lương Ưu Ưu, chờ cậu diễn cảnh khóc mà không cần hành tây đi rồi hãy phán xét người khác, được chứ?"
Lương Ưu Ưu lập tức trừng mắt với nàng, Cố Hi Chi cũng không thèm ngó tới, đi ra phòng nghỉ.
Mặc dù biết Khương Đồ nhất định không thể thay đổi nhân vật của Lâm Minh Linh, nhưng khi nhìn thấy Lâm Minh Linh trình diện hai mươi phút liền đi thay quần áo, Cố Hi Chi vẫn cảm thấy khâm phục năng lực của cô.
Lúc Khúc Hi Chi tới phim trường thì đã hai giờ rưỡi. Buổi chiều có vài cảnh phải quay, nên cô mới đến phim trường lập tức bị kéo đi hóa trang. Cố Hi Chi vừa quay xong cảnh hành động thì cô cũng vừa hóa trang xong. Nói chung là quay phim rất thuận lợi nên nàng rất hài lòng. Cố Hi Chi tẩy trang xong cũng không gấp về khách sạn, mà ngồi đợi ở phim trường.
Cảnh quay là một khu rừng rậm rạp, Cố Hi Chi chọn đại một bóng cây mát mẻ rồi ngồi xuống, tiện tay lấy cái túi nước đá mà U U đưa tới. Lương Ưu Ưu ngồi bên cạnh thấy nàng bất chấp trời nóng cũng không chịu đi về, khó hiểu mở miệng hỏi, "Ai lại làm cậu lưu luyến đến mức mặc kệ trời nóng vẫn ngồi lì ở đây thế?"
Cố Hi Chi chẳng muốn nhìn cô, "Chờ Khúc Hi Chi quay xong, tôi lập tức kêu chị ta lái cái xe kia về".
Lương Ưu Ưu vô cùng khinh thường nói, "Vậy cậu có thể có đợi. Hôm nay Khúc tiểu thư nhà cậu đóng với người mới kìa!".
Cố Hi Chi hiển nhiên phớt lờ mấy chữ "Khúc tiểu thư nhà cậu" kia, quay đầu hỏi, "Đóng với Lâm Minh Linh?"
"Cậu cũng không phải không biết, Lâm Minh Linh là tình địch trong phim của cậu đó nha. Phân cảnh của nữ thứ chính cũng không có ít đâu, không biết hôm nay quay tới bao giờ".
Trong khi Lương Ưu Ưu nói chuyện thì đạo diễn đã bắt diễn viên vào chỗ. Cuối cùng Khúc Hi Chi mặc trường bào đen che dù đi ra trước. Còn người đang mặc đồ hoa nhũ vàng, đeo trang sức đắt tiền đi phía sau chính là Lâm Minh Linh. Hai người đứng đợi đạo diễn Khương Đồ một chốc, máy quay cũng nhanh chóng sẵn sàng.
Là đọc giả trung thành của tiểu thuyết "Vong Xuyên", Ngô Ẩn vừa thấy Lâm Minh Linh đội mão dát vàng, đầu cài trâm phượng hoàng ngậm trân châu liền bật thốt lên, "Cảnh này là khi công chúa Đế Cơ bức hôn hoàng đế U Minh. Hoàng đế không đáp ứng nên công chúa gỡ cây trâm xuống dọa tự sát. U Minh ngăn cản, kết quả lại trúng tà phép của Đế Cơ, sau đó bị Đế Cơ cưỡng hôn".
Ngô Ẩn thành thật tường thuật, Cố Hi Chi nghe vậy cũng nhớ lại nguyên tác mình từng xem, đúng là có tình tiết như thế. Khi đọc tiểu thuyết tới đoạn này, Cố Hi Chi công nhận công chúa Đế Cơ rất điêu ngoa và tùy hứng, làn da trắng trẻo, dung nhan tuyệt đẹp của cô cũng khá phản cảm. Nhưng số phận bi thảm của nhân vật lụy tình chung thủy này khiến Cố Hi Chi cảm thấy rất có sức hấp dẫn.
Lương Ưu Ưu vốn không có xem qua nguyên tác, bây giờ nghe Ngô Ẩn nói vậy cũng không muốn phóng đại cảm xúc, chỉ kinh ngạc thốt lên, "Lâm Minh Linh đóng cảnh hôn với Khúc Hi Chi?"
-----