Cố Sự Của Biệt Nữu Thụ Và Kiệm Lời Công

Chương 2

5.

Trong căn phòng trống không, Ngô Hạo đứng ở một góc, đứng một góc khác chính là Mười Hai Đồng Rưỡi.

Này thì một mình rồi đó, Ngô Hạo nghĩ.

Ngô Hạo vốn sẽ rất vui vẻ, cậu sẽ hoan hoan hỉ hỉ chạy tới trước mặt Mười Hai Đồng Rưỡi nói một tiếng cảm ơn việc lần trước, rồi mới tôi không nợ anh anh không nợ tôi, gặp lại chính là người dưng.

Mộng tưởng vĩnh viễn tốt đẹp, nhưng mà, hiện thực luôn luôn tàn khốc.

Ngô Hạo nhìn xa xôi, đồng hồ đang không ngừng đếm ngược từng phút từng giây, trong nháy mắt khóc thầm.

Phó bản trong game XX có chút riêng biệt, có thời gian hạn chế, trong thời gian quy định nếu không đẩy ngã BOSS, vậy đám phần thưởng phó bản kia trực tiếp là phù vân, ở đây không những là bó lớn kinh nghiệm cùng tiền vàng, mà còn là bảo rương trong căn phòng cuối cùng.

Ngô Hạo nhìn chòng chọc Mười Hai Đồng Rưỡi, không biết anh ta đã hết lag chưa, chỉcó thể hỏi trước: “Ở?”

Mười Hai Đồng Rưỡi: “?”

Ngô Hạo nhắm nhắm thời gian, lại chọn mở địa đồ nhìn nhìn một chuỗi căn phòng chưa đánh, do dự hỏi: “Ta làm sao bây giờ? Đánh cho xong?”

Nửa đường thoát phó bản liền có nghĩa là mình làm không công, nhưng nếu không lùi thì con đường còn lại lại đầy rẫy chông gai thử thách.

Mười Hai Đồng Rưỡi: “Tiếp tục.”

Da đầu Ngô Hạo ngạnh nổi đầy gai nhào vào trong kéo quái, quái tựa như khóm hoa tường vi nở thành từng bụi, um tùm nhiều vô kể.

Mười Hai Đồng Rưỡi hiển nhiên là người đã thấy qua cảnh tượng này, tại đầu bên kia xuất chiêu hành vân lưu thủy. Ngô Hạo thì đánh đấm tiết tấu loạn xạ, trước mặt có hai con Ma Binh lực lưỡng giơ rìu lên đánh xoáy xuống, phía xa xa thì có Khô Lâu Cung Thủ đang ngắm bắn. Ngô Hạo trúng một phát chỉ còn một tơ da huyết, Khô Lâu Cung Thủ đã kéo độ cung lớn nhất, nhưng tại thời khắc khẩn cấp sắp giương cung bắn, đột nhiên bị một đạo ma pháp nhỏ gây đứt đoạn.

Ngô Hạo vội vả giải quyết mấy đầu quái, tranh thủ thời gian uống một bình máu, lại tống đám Khô Lâu Cung Thủ quay về hệ thống, lúc này mới có thời gian liếc mắc nhìn về phía Mười Hai Đồng Rưỡi vừa mới ra tay tương trợ.

Mười Hai Đồng Rưỡi bị bốn năm con quái bao vây, cư nhiên còn có tinh lực để ý tới cậu, vào thời điểm quan trọng đưa tay ra cứu viện. 

Trong lòng Ngô Hạo có loại xúc động ấm áp.

Hai người một đường chém giết đến ngoài phòng BOSS, rồi tự giác nghỉ ngơi và hồi phục một chút. Ngô Hạo thừa dịp này, đánh một đoạn cảm nghĩ ngắn từ tận đáy lòng, lấy ý cảm tạ, đang định gửi đi, thì Mười Hai Đồng Rưỡi đạp cửa phòng BOSS.

6.


Màn hình Ngô Hạo lập tức đen thui, sau đó xuất hiện một đoạn phim BOSS đăng tràng, phim ngắn phát xong, liền thấy con đại BOSS cuối cùng dẫn một đám tạp binh với ánh nhìn trừng trừng hổhổ chậm rãi bước tới.

Không khí đột nhiên trở nên khẩn trương.

Ngô Hạo vội vã tiến nhập trạng thái chiến đấu, theo sau Mười Hai Đồng Ngũ miên theo vách tường một đường chạy tới góc tường kia rồi dừng lại, sau đó phát hiện ra vũ khí hai tay của anh ta được thu lại, lấy ra một cây lôi trượng, bắt đầu tích súc ma pháp lôi kích.

Sát thương của ma pháp lôi kích trung cấp trong hệ thống mặc dù không phải cao nhất, nhưng đứng đầu về tính ứng biến, thu phóng tự nhiên, thích hợp nhất ứng với cục diện lấy ít đối nhiều không đủ đội hữu bảo hộ như hiện tại. Nhưng khuyết điểm lớn nhất của kỹ năng này là phạm vi công kích bao quanh nhỏ, Ngô Hạo nhìn đàn quái phân bố tông tán, lại nhìn nhìn thời gian không còn bao nhiêu, có chút ưu sầu, không biết hai ba hai ba đạo lôi đánh xuống kiểu gì, muốn đánh đến ngày tháng năm nào a…

Ngay sau khi Ngô Hạo phiền não, Mười Hai Đồng Rưỡi đã tích đầy lôi kích, rồi mới gọi Bánh Bao Canh ra.

Móng trước của Bánh Bao Canh giương lên, hí mạnh một tiếng, bá khí đăng tràng.

Ngô Hạo sửng sốt, ngây người nhìn Bánh Bao Canh đầy bản lĩnh phi tinh trảm nguyệt vọt vào bầy quái, một móng đạp đống tiểu quái vây bên ngoài, đá xong bỏ chạy, lại vòng sang một bên đá tiếp một con khác, đá xong lại bỏ chạy.

Đám tiểu quái bên ngoài bị kéo cừu hận, mắt đỏ sậm truy theo Bánh Bao Canh. Bánh Bao Canh dụ dỗ thêm vài con tiểu quái, mắt thấy sắp bị bao vây tiêu diệt, móng đột nhiên di chuyển, quay đầu liều chết về phía giữa đống quái.

Trước có Ma Binh ngăn lộ, sau đó tiểu quái đòi mạng, Bánh Bao Canh tráng liệt rung trời.

Nhưng, nguyên bản đám quái tông tán tứ phía đã bị kéo về một chỗ, Mười Hai Đồng Rưỡi nhìn chuẩn thời cơ một tay phóng lôi, bọn tiểu quái phụ họa thêm tiếng sấm oanh oanh tùy thời hóa thành tro.

Mười Hai Đồng Rưỡi từ đâu xuất ra Phoenix Feather [] sử dụng, Bánh Bao Canh sống lại ở trung tâm đám địch thủ, tiếp tục khống chế quái tứ phía.

Cứ thế lặp đi lặp lại nhiều lần, vốn số lượng đoàn quân tạp binh đông đúc dần dần tan rã sụp đổ, từng dúm từng dúm bị quét sạch hoàn toàn.

Mười Hai Đồng Rưỡi nhanh chóng thu lôi trượng lại cầm vũ khí hai tay, bình tĩnh lựa chọn chiến đấu BOSS.

Ấn theo lẽ thường mà nói, thì Ngô Hạo phải bị những chiến thuật đầy thuyết phục của Mười Hai Đồng Rưỡi đả động tầm mắt, sau đó xuân tâm manh động, sau đó tình cảm nảy sinh, sau đó thật lòng tỏ tình, sau đó chung thành quyến lữ, sau đó Happy Ending.

Nhưng Ngô Hạo không thể, bởi vì đặc tính của cậu ta là biệt nữu thụ.

Ngô Hạo tự động không đếm xỉa đến thao tác thành thục của Mười Hai Đồng Rưỡi, trong não hải của Ngô Hạo toàn bộ đều là hình ảnh Bánh Bao Canh chết đi sống lại chết đi sống lại chết đi sống lại.

Thủy tinh tâm mẫn cảm lại yếu ớt đã biến mắt nhiều năm của Ngô Hạo lại hiện thế. Thủy tinh trong lòng KUA một tiếng, nứt ra đường rãnh không nhỏ.

Ngô Hạo sớm đã trải qua cái thời kỳ trường thành ầm ĩ vô lý có thể gào lớn “Tên già nhà mi mau trả tên lại cho tao”, cũng không phải là loại em gái mềm yếu ngạo kiều lên tiếng “Anh chiếm tên của tôi thật đáng ghét”, cho nên Ngô Hạo chỉ có thể kịp nhấn phím Ctrl A + Delete đoạn cảm nghĩ ngắn tận đáy lòng, sau đó lại yên lặng chửi thầm một câu trong lòng, bà già nhà anh.


7.

Ngô Hạo tắt máy tính, có chút mệt mỏi duỗi thẳng thắt lưng, dụi dụi mắt, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Sắc trời mông mông sáng.

Vừa thoát khỏi game, Ngô Hạo không buồn ngủ cho lắm, sau khi thức một đêm bụng có hơi đói. Ngô Hạo nghĩ nghĩ, quyết định xuống nhà ăn sáng rồi đi ngủ.

Ngô Hạo cầm chìa khóa ví tiền chậm chậm rì rì bước xuống lầu, đông chuyển chuyển tây lưu lưu, kết quả phát hiện thời gian còn sớm, đại đa số tiệm ăn sáng còn chưa mở cửa, Ngô Hạo vòng vài vòng, cuối cùng đứng trước cửa tiệm bánh bao đầu phố.

Trên biển hiệu viết Tiệm bánh bao Phương ký.

Đồ ăn sáng tiệm này rất ngon, nhất là bánh bao canh.

Món đó vị ngon ngọt nhiều nước, hương khí phụt ra hấp dẫn người, Ngô Hạo gần như quay về thời thơấu.

Ngô Hạo ngơ ngác nhìn trước cửa tiệm lớn treo tấm gỗ “chưa mở cửa”, đang có chút thất thần, cửa lớn bất thình lình bị người dồn sức mở ra, một *** viên tiểu ca mặt búp bê ôm xấp thực đơn đột nhiên hiện thân.

**** viên: nhân viên trong tiệm, không biết nói ra làm sao = =

Ngô Hạo bị dọa nhảy dựng, người bên trong rõ ràng cũng bị sửng sốt, mở to hai mắt nhìn chằm chằm Ngô Hạo, choáng váng một lúc lâu, rồi mới lộ ra nụ cười vô cùng xán lạn: “Hoan nghênh quang lâm!” vừa xoay cái tấm gỗ “chưa mở cửa” sang mặt sau “đang mở cửa”.

Đầu óc Ngô Hạo chết đơ một chút, ngốc hề hề a một tiếng.

Tiểu ca mặt búp bê đưa thực đơn cho Ngô Hạo, vui vẻ nói: “Tiên sinh muốn ăn cái gì?”

Kỳ thật Ngô Hạo không định bước vào, cậu chỉ tính đứng ở cửa nhìn một cái. Cậu đã không ăn ở đây rất nhiều năm rồi. Nhưng bất đắc dĩ vị tiểu ca này rất nhiệt thành, Ngô Hạo ngăn trở không nỗi, bây giờ mà trực tiếp ôm má chạy lấy người thì rất không lễ phép, Ngô Hạo đành phải quẫn bách nói: “Tôi không ăn…”

Tiểu ca lúc này đã lùi xuống vài bước, tự giác mở đường cho Ngô Hạo bước vào, hiện giờ lại nói không ăn, liền vô cùng nghi hoặc nhìn cậu, chớp chớp mắt.

Tiểu ca này hiểu lầm, Ngô Hạo liếc mắt thoáng qua liền thấy một người đàn ông đang đứng ở trong tiệm.

Lưng người đàn ông kia đối diện cửa lớn, thân hình khá cao, đang cúi đầu im lặng lắng nghe *** viên nói chuyện trước mặt.

Ngô Hạo lập tức luống cuống, lắp ba lắp bắp tùy tiện hỏi: “Ách, tiệm, tiệm này có giao đồ ăn không?”

Ngô Hạo hoảng hốt nói vô tình nâng giọng lên mức tám, người bên trong ngẩng đầu, dừng một chút, rồi quay người lại.

Ngô Hạo nhân cơ hội anh ta xoay người trong chớp mắt nhanh chân bỏ chạy, tiểu ca mặt búp bê ở phía sau hô gọi cậu cái gì không nghe rõ lắm, tựa hồ đánh kê huyết [1] chạy một hơi như điên về nhà, vừa vào cửa liền gục trên giường há hốc miệng thở dốc, lúc này mới phát hiện, bữa sáng chưa mua.

Ngô Hạo cảm thấy bản thân thật khổ sở, nhịn một đêm ngay cả một hạt cơm cũng chưa bỏ bụng, coi như xong, bao tử réo rắt chạy marathon.

Nhưng mười giây sau đó, cậu lại nghĩ hết thảy những việc xảy ra trước đó kỳ thật không tính là cái gì.

Bởi vì cậu phát hiện, cậu đoạt mất thực đơn của người ta đem về nhà rồi.

Chú thích

[1] Đánh kê huyết: là một câu nói lưu hành trên internet, được nhiều người hình dung là “điên cuồng”, “si mê”, chỉ hành vi đuổi theo các ngôi sao ca nhạc, điện ảnh; cũng bị dùng để hình dung là một người đặc biệt phấn khởi, có ý tứ hàm xúc chế giễu. Đánh kê huyết ở thời đại trước chính là chỉ một loại “liệu pháp bảo vệ sức khỏe” lưu hành rất mạnh mẽ. (Theo Baidu)