Cô Nương, Thỉnh Tự Trọng

Chương 8: Buổi tối liên tục bị kinh hách…

“Trước có giai nhân họ Công Tôn, một đường kiếm chuyển khắp bốn phương…”


Phạm Khinh Ba nhìn Chu Tử Sách trên đài múa kiếm, trong đầu cơ hồ là lập tức đã nghĩ đến lần xem đệ tử Công Tôn đại nương múa kiếm, nề hà không nhớ được toàn bộ bài thơ, chỉ có thể lật đi lật lại vịnh hai câu trước.


“Hoắc như nghệ bắn cửu mặt trời lặn, kiểu như đàn đế tham long tường. Đến như sấm đình thu tức giận, bãi như giang hải ngưng thanh quang.”*
(*ý của cả câu là : tan mau như Nghệ bắn chín mặt trời rơi, oai phong như rồng bay kéo quần đế, đến như lôi đình phẫn nộ, ngừng như Giang hải đọng thanh quang.)


Bên tai vang lên thanh âm tán thưởng của Giải Đông Phong, Phạm Khinh Ba có chút giật mình nhìn hắn, “Ngươi cư nhiên biết thơ Đường sao?”
Giải Đông Phong nghiêng đầu, nhíu mày nói: “Thơ Đường? Không là là tập thơ từ hải ngoại truyền đến đông thổ sao?”


Đúng, các thời đại Đường Thi Tống Từ này đều là thơ của đông thổ, bất quá quan trọng không phải là điểm này……… “Ta còn nghĩ ngươi chỉ biết vơ vét của cải.”


Giải Đông Phong ngây ngẩn cả người, cũng bắt đầu suy xét bản thân vì sau biết bài thơ kia, một lúc lâu sau mới bừng tỉnh đại ngộ nói : “Ta đây trước kia cũng là Thám hoa đó nha! Đúng đúng, đời trước tiên đế lúc ấy ta làm Thám hoa! Chậc chậc, thì ra ta cũng là nguyên lão ba triều.”


Sờ sờ lên khuôn mặt vẫn thập phần trẻ tuổi như trước, hắn tựa hồ lại lâm vào tưởng niệm, “Lại nói tiếp, hình như ba người đỗ năm đó cũng chỉ có ta còn lại trong triều đình. Bảng nhãn trước là Trấn Quốc công, cũng chính là môn sinh(đệ tử) của cha ngươi, tại tiệc xuân kia làm sai gì đó, đã bị tiên đế hạ lệnh xử trảm.”


Đợi nửa ngày không thấy hắn nói tiếp, vì thế Phạm Khinh Ba mở miệng hỏi: “Vậy còn Trạng nguyên đâu?”


“Trạng nguyên có một cái tên rất đặc biệt, vì vậy nên dù đã nhiều năm nhưng ta vẫn nhớ rất rõ ràng.” Hắn quay đầu nhìn nàng, ánh mắt trở nên có chút cổ quái, “Hắn người cũng như tên, họ Thư, tên chỉ có một chữ Sinh.”


Phạm Khinh Ba trừng lớn mắt, giương miệng, kinh ngạc không thốt nên lời, trong đầu chỉ có một ý tưởng.
…………Vì thế nên đây là ông trời rốt cục hậu tri hậu giác đưa nàng đến cái thời không này sở dĩ là để cho nàng gặp mặt?


Giải Đông Phong hình như còn ngại nàng chưa đủ khϊế͙p͙ sợ, tiếp tục nói: “Lúc ấy, Diễm Hoà Đế mở tiệc thiết đãi các sĩ tử ở thanh lâu, không cần hoài nghi, ngươi không nghe nhầm đâu, thật là thanh lâu. Đêm đó, Trạng nguyên thập phần được hoan ngênh, đúng, không thể phủ nhận, hắn bộ dáng tuấn lãng hơn người. Sau đó hắn rất nhanh bị một hoa cô nương kéo vào trong phòng, nhưng là……..”


Chính là đang nói đến đoạn mấu chốt, một trận tiếng vỗ tay vang lên, Chu Tử Sách đã múa kiếm xong.
Mặc dù trong lòng tò mò đến đòi mạng, Phạm Khinh Ba vẫn kiềm chế xuống, đem lực chú ý dời lại giữa sân.


Hoàng đế đại nhân khen ngợi một lần, lại thưởng một lần, mà sau đó đột nhiên chuyển qua, hưng trí bừng bừng nói: “Trẫm nghe nói, năm đó đao pháp của Chu tướng quân danh chấn thiên hạ, lại không biết kết quả là tướng quân đao pháp lợi hại, hay là kiếm thuật của Giáo úy lợi hại? Như vậy đi, thừa dịp hôm nay đông đủ mọi quần thần, các ngươi so tài thử xem, để cho mọi người cũng được mở rộng tầm mắt!”


Phạm Khinh Ba thiếu chút nữa thì sặc một ngụm nước miếng. Tuy rằng nàng không là thật thích Chu tướng quân, nhưng nhân gia người ta tốt xấu gì cũng là một môn trung liệt có công với xã tắc, hắn bây giờ rõ ràng là đang bị biến thành người bán nghệ. Nam nhân nhà Vân Thải Thải mặc dù bị ép làm hoàng đế, muốn diễn làm hôn quân cũng không cần ra sức như vậy chứ?


Phượng thị Hoàng triều từ khi khai quốc tới nay đã mấy trăm năm, liền luôn luôn tiến hành lấy minh quân thay thế hôn quân luân phiên, đến nay chưa có ngoại lệ. Hiện thời thánh thượng ngu ngốc vô năng, mà thái tử tám tuổi dĩ nhiên có đủ phong phạm của hiền quân rồi, loại thế cục như vậy, triều đình cao giang hồ xa, sớm muộn cũng có người mong ước thánh thượng tráng niên sớm thệ* a!


(* chết trẻ)


Cái vị nhà Vân Thải Thải kia vốn muốn trực tiếp nhường ngôi, nhưng thật rõ ràng, con của hắn cũng không muốn làm hoàng đế sớm như vậy. Bị rơi vào đường cùng, hắn rốt cuộc đành phải tiến hành ‘kế hoạch hôn quân’, hi vọng một ngày kia có thể làm cho quần thần hợp lại bức cung, nhưng vậy hắn mới có thể thuận tình đạt lí nhường ngôi.


“Bệ hạ, đao của lão thần, là dùng đến ra trận giết địch!”
Chu tướng quân hiển nhiên là giận dữ, lại ngại đạo quân thần mà cực lực đè nén.


Không khí buổi tiệc nhất thời có chút ngưng trọng. Trong lòng Phạm Khinh Ba ẩn ẩn dự cảm không rõ ràng, bởi vì mặc kệ là Vân Thải Thải đang ngồi trên cao kia, hay là Giải Đông Phong gần trong gang tấc, đều có biểu tình khong chút để ý, phảng phất như đã sớm thương lượng trước với nhau. Quả nhiên sau đó, lời nói tiếp theo của Hoàng đế đại nhân làm cho nàng trực tiếp từ bỏ hy vọng.


“Di? Trẫm cũng không có nói ngươi giết con, chỉ là khoa tay múa chân khoa tay múa chân thôi. Hơn nữa các ngươi cũng đâu phải là chưa từng khoa tay múa chân với nhau, hôm qua tại ngã tư đông đúc không phải là vì một vị nữ tử mà đòi đánh đói giết vô cùng huyên náo đó thôi? Nghe nói có rất nhiều người đến xem, nếu như vậy, các ngươi diễn lại một lần cho Trẫm xem!”


Cả khoảng im lặng bỗng ồ lên.


Chu tướng quân sắc mặt lúc đỏ lúc xanh, hết xanh lại trắng, mắt trợn to lên, nghiến răng như muốn nứt ra, đang định phát tiết tức giận lại bị một người che ở phía sau. Chỉ thấy Chu Tử Sách tiến lên từng bước, cất cao giọng nói: “Khời bẩm bệ hạ, sự việc hôm qua, là vi thần và gia phụ có tranh chấp, gia phụ là muốn dạy dỗ vi thần thôi. Đây là việc nhà, thật sự không đáng nhắc đến.”


Được! Nếu không phải là không hợp lúc, Phạm Khinh Ba nhất định sẽ vỗ tay khen hắn. Tiểu tử này hôm qua ở trên đường nếu có nửa phần bình tĩnh như hôm nay, sự tình liền tuyệt không đến mức không thể vãn hồi như vậy.
Đáng tiếc, có người dường như cũng không muốn buông tha cho bọn họ như vậy.


“Việc nhà? Bản cung nghe được thế nào là trong đó còn liên lụy đến một vị nữ tử nha? Hay vị kia cũng là người nhà của Chu tướng quân?”
Lần này người chịu mở miệng vàng là Hoàng hậu nương nương của chúng ta.
Các ngươi rốt cuộc đang đùa cái gì!


Phạm Khinh Ba trừng mắt nhìn Giảng Đông Phong ngồi gần mình nhất, Giải Đông Phong ánh mắt hư hư, tránh được tầm mắt của nàng. Chu Tử Sách phía đối diện dường như có một quyết định gì đó, nhưng vừa mở miệng nói “Phải” đã bị người ta đánh gãy, mà người lên tiếng đánh gãy lời hắn đúng là Giải Đông Phong.


“Đương nhiên không phải.” Hắn đứng lên, cách bàn tiệc hướng về phía đế hậu thi lễ rồi nói, “Khởi bẩm bệ hạ, nương nương, vị nữ tử kia là hảo hữu của phu nhân vi thần, không hề có quan hệ gì với phủ tướng quân. Vi thần cũng thập phần tò mò, vì sao việc nhà của phủ tướng quân lại liên lụy đến một vị nữ tử vô tội, điều này làm hảo hữu của phu nhân ta thập phần bị quấy nhiễu.”


Vân Thải Thải lập tức tiếp lời: “Hảo hữu của Giải phu nhân? Chẳng lẽ là Phạm Khinh Ba Phạm nha đầu sao? Bệ hạ!” Nàng đột nhiên ôm lấy cánh tay Minh Nguyệt, tỏ ra biểu tình kinh ngạc nói, “Chính là nha đầu đã thu lưa (thu nhận, lưu giữ) bản cung khi bản cung lưu lạc giang hồ nha!


Ta kháo! Chuyện ta chứa chấp nhà người người cũng dám kể cho lão công của ngươi nghe? Này còn sợ không mang thù hận đến cho ta hay sao!
Lại còn kêu ta nha đầu… Bức người quá đáng! Phạm Khinh Ba đã hoàn toàn không còn chút mặt mũi nào.


Nghe thấy hai vị đế hậu diễn trò cả kinh kẻ xướng người hoạ, hoàn toàn không cho bất luận kẻ nào có cơ hội nói chen vào, nhưng ý tưởng trung tâm vẫn không vượt ngoài ý ‘Chu tướng quân cậy lớn hϊế͙p͙ nhỏ ỷ mạnh hϊế͙p͙ yếu khi dễ một nha đầu hiệp nghĩa, thật là đáng trách’, kết luận cũng không vượt ngoài ‘Vì đã làm cho nội tâm của ‘nha đầu’ này bị tổn thương, Chu tướng quân nhất định phải bồi thường’.


Phạm Khinh Ba tuyệt vọng cúi đầu càng thấp. =.=


“Như vậy đi!” Hoàng đế đại nhân điều chỉnh sắc mặt, trầm ngâm hết lần này đến lần khác, sau đó trịnh trọng nói, “Chu khanh gia, trẫm muốn ngươi bắt đầu từ ngày mai trong mười ngày mỗi ngày đều phải đến Hoan Hỉ Thiên mua một quyển sách, làm bồi thường.”
“Bệ hạ!”


Không cần ngẩng đầu cũng nghe ra, đây là thanh âm rên rỉ của Chu tướng quân.
“Đây là thánh chỉ!”
Cái thanh âm ỷ thế hϊế͙p͙ người duy ngã độc tôn này, không phải của hôn quân kia thì còn có thể của ai?


Phạm Khinh Ba bắt đầu cảm thấy bản thân nghiệp chướng nặng nề, nàng không nên trọng sinh, không nên quen biết mấy người điên này, không nên quen biết người nhà họ Chu. Để cho đường đường đại tướng quân mỗi ngày đi mua một quyển hoàng thư chỗ nàng? Chu tướng quân qua lại chỗ nàng sẽ làm cho người ta càng được dịp công kích, so với trò đùa của mấy tên điên này, quả thực chẳng thấm vào đâu.


Nàng lặng lẽ ngẩng đầu, vừa khéo thấy Chu Tử Sách đang nhìn về phía nàng, làm nàng sợ tới mức toàn thân cứng đờ.


May mà hắn chỉ cau mày nhìn nàng một cái, liền dời tầm mắt. Đúng rồi, trong mắt hắn giờ phút này nàng là Thượng Thư phu nhân, có lẽ hắn đang suy nghĩ Phạm Khinh Ba làm sao có thể quan biết Thượng Thư phu nhân đây mà…


Hai thân phận của nàng không thể bị người ta phát hiện, đây chính là lí do nàng phải tận lực tránh những người có liên quan đến triều đình. Lúc trước sau khi biết thân phận của Chu Tử Sách, nàng đã quyết định ngăn toàn bộ ý niệm của bản thân, nhưng bởi vì ích kỉ, nàng vẫn bảo trì quan hệ bằng hữu cùng hắn, thẳng đến khi sự tình càng không thể vãn hồi mới quyết tâm đoạn tuyệt toàn bộ quan hệ với hắn. Cũng phải nói rằng, kỳ thực nàng thực có lỗi với hắn.


Nhưng là hiện tại, sự tình từng bước phát triển đến mức này thật sự là nàng hoàn toàn không dự đoán được. Nàng chưa từng nghĩ tới muốn đem quan hệ cùng phủ tướng quân biến thành phức tạp như vậy. Nhất tưởng đến ngày mai phải đối mặt với Chu tướng quân đến mua sách như thế nào, nàng liền bắt đầu đau đầu.


Trong thời gian kế tiếp nàng luôn luôn ngây ngô không biết gì, hoàn toàn không biết bản thân vượt qua thế nào. Như thế nào trở về phủ thượng thư, như thế nào đổi trang phục, như thế nào cáo biệt Giải Đông Phong, hoàn toàn không có ấn tượng. Khi lấy lại tinh thần, nàng đã đang trên đường đi về nhà.


Đêm dài yên tĩnh, trong con hẻm trống rỗng chỉ có tiếng bước chân nàng ba ba vang lên.
Gió lạnh vừa thổi, cả người nàng đột nhiên thanh tỉnh lại. Mỗi câu nói của Giải Đông Phong đều quay về trong đầu nàng.


“Ngươi là cây rụng tiền của ta, sao ta có thể để cho người bị người ta khi dễ không công được.”
“Sao rồi, chúng ta báo thù cho ngươi, ngươi cao hứng không? Cảm động không?”
“Yên tâm, tiểu tử Chu Tử Sách kia hẳn là sẽ không lại đi làm phiền ngươi.”


Cao hứng cái đầu, cảm động cái rắm! Còn không phải muốn nàng dọn dẹp cái cục diện rối rắm này sao? Cái gì báo thù, căn bản chính là chính bọn họ chơi đùa a. Nhưng thật ra một câu cuối cùng còn có chút đạo lí. Chu Tử Sách tuy rằng phản nghịch, nhưng trong lòng cũng là thật sùng bái thật kính trọng cha hắn, hiện giờ cha hắn vì nàng mà chịu nhục, khẳng năng hắn lại đến tìm nàng xác thực là không lớn.


Nghĩ vậy, tâm tình Phạm Khinh Ba có chút phức tạp.


Thở dài một hơi là tự nhiên, chính là khẩu khí tan tác phía sau kia, trong lòng không khỏi có chút hư không. Dù sao bốn năm qua, đây là nam nhân duy nhất không thèm để ý đến thanh danh của nàng, thưởng thức nàng, thích nàng. Nếu không phải là nàng đã trải qua nhiều năm khổ cực, nếu nàng có thể lại xúc động một chút, có lẽ sẽ mặc kệ tất cả, đi tranh thủ tình yêu của bản thân.


Nhưng là trái tim nàng đã già đi, không còn khí lực như vậy.


Có lẽ qua vài năm nữa, nhiệt tình cho công việc viết sách của nàng cũng không còn, như vậy nàng sẽ tìm ai đó để gả, người goá vợ cũng tốt, anh nông dân cũng tốt, chỉ cần thành thật đáng tin cậy và thân thể cường tráng là đủ, sinh vài đứa nhỏ để chơi. Không đúng, trước đó hẳn là phải đem bán tiểu tử Phát Bệnh này đi. Giá thị trường của nàng vốn cũng đã không tốt, lại mang theo tên này, thì ngay cả làm tiểu thϊế͙p͙ người ta cũng không muốn……….


Trên đường ngựa thần lướt gió tung mau, nàng kéo thao thân hình mệt mỏi, đi đến ngõ hẻm khi trời cũng gần sáng.
Rất xa, nhìn thấy ở cửa đối diện nhà nàng có một đống gì đó. Tò mò tiến lên, lại phát hiện là Thư Sinh nằm trên mặt đất, giống như đang ngủ.


“Điên rồi sao? Phòng tốt không ngủ lại ngủ ở trước cửa nhà, đây là cái tật xấu gì đây?”


Phạm Khinh Ba thì thào, lại ngáp dài một cái, ngồi xổm xuống đấy, đẩy đẩy hắn, “Uy, Thư Sinh, ngươi làm sao vậy?” Đột nhiên phát hiện tay mình chạm tới người hắn có gì đó dính dính, vừa nâng tay lên liền thấy —— là máu!


Chân nàng mềm nhũn, đặt mông ngồi xuống đất, trong đầu nhanh như chớp hiện lên lời nói cuối cùng của Giải Đông Phong nói với nàng.


“Trạng nguyên gia lúc ấy bị một hoa cô nương kéo vào trong phòng, nhưng là ngày hôm sau hắn liền mất tích, mà cái hoa cô nương kia, nàng bị đánh gãy gân tay gân chân, đột tử ở trên giường.”