Cô Nương, Thỉnh Tự Trọng

Chương 2: Ngõ nhỏ gặp lại thư sinh ngốc…

Hương khói lượn lờ, trong không khí phảng phất có hương gạo, trong con hẻm nhỏ vang vọng tiếng phụ nhân (người phụ nữ) gọi con trở lại, thanh âm đã nhuộm đẫm không khí bữa tối gia đình.


Phạm Khinh Ba nhìn thấy vài đứa nhỏ ham chơi không muốn về nhà đang trốn sau gốc cây cổ thụ, còn hướng lại chỗ nàng nháy mới cùng bĩu môi, ngầm hiều ý sẽ không tiết lộ, hướng bọn hài tử gật đầu mỉm cười, sau đó thản nhiên xoay người. Hướng đến hai vị phụ nhân đằng kia, chủ động tiến lên báo cho họ biết chỗ ẩn thân của những đứa trẻ “ngoan” .


Nghe được phía sau vang lên một chận chi oa quát mắng, tâm tình nhất thời thoải mái rất nhiều, nguyên bản hai vai uể oái cũng tràn đầy sinh khí bừng dậy.
“Trả thù xã hội” quả nhiên là thứ thuốc chữa khỏi cảm xúc tiêu cực rất hay.


Nàng khôi phục tâm tình xong, lại ngênh ngang bước xuyên qua phố hẻm, coi việc chỉ trỏ của người qua đường như không thấy. Mà khi những tiếng nói nhỏ khe khẽ chung quanh biến mất dần, lại càng ngày càng có nhiều người chào hỏi nàng, nàng liền biết, đã gần đến nơi nàng ở….. phường Thanh Mặc


“A, Tiểu Phạm đi chơi với tình lang đã về rồi sao ?”
“Ai, Tiểu Phạm, ngươi tại sao lại sớm như vậy đã trở về ? Sao không tìm một khách điếm ôn tồn một phen a.”
Phạm Khinh Ba tươi cười đầy mặt, chắp tay nhất nhất đáp lại.“Chê cười, chê cười”.”Khách khí, khách khí.”


Hai năm nay nàng cho là đã có thể cực lực hiểu rõ cá tính của bọn họ, nhưng khi phát hiện trình độ kiên trì dây dưa gán ghép của hàng xóm láng giềng không thua gì trình độ kiên trì cầu hôn của Chu Tử Sách, nàng liền chịu thua, buông tha cho việc giải thích.


“A, Tiểu Phạm, người còn sống nha ? Tiểu Tiểu Phạm nhà người đang ngồi ở cửa đấm ngực dậm chân, đụng đầu vào tường, khóc lóc kêu la làm cho đất rung núi chuyển quỷ khóc thần kinh, ta còn tưởng rằng người thực bị đám tiểu thư cô nương ái mộ Tiểu Bá Vương góp tiền chém a.”


Ngũ Tỷ không biết từ nơi nào chạy ra, hay tay ôm lấy mặt nàng nói như vậy.


Mí mắt nàng nhảy dựng lên nhanh chóng, cười gượng nói : “Tiểu tử này lại phát bệnh, Ngũ Tỷ ngươi đừng để ý đến hắn, đã trở thành thói quen rồi.”Tầm mắt vòng vo một chút, lại hỏi : “Bọn người Bì Đản đâu ?”


Đã đến giờ giáo dục bắt buộc, cái bọn quỷ nghịch ngợm gây sự không biết lại chạy đi đâu rồi.


Ngũ Tỷ nghe vậy khoa trương nở nụ cười, kêu lên một cái nét mặt rạng rỡ toả sáng, ” Nga ha ha, đã quên nói với ngươi, ta cùng với một tú tài mới đến phường Thanh Mặc, muốn mở một trường tư thục, nói là tam văn cũng được ngũ văn cũng tốt, tiền học phí tuỳ ý! Về sau không cần phiền toái ngươi nữa ha ha ha ! “


Phạm Khinh Ba chậm rì rì nhìn nàng một cái, nhịn không được nói: “Ngũ Tỷ, tên tú tài kia cho tỷ ăn xuân dược hả?”


Ngũ Tỷ trừng mắt liếc nàng một cái, lập tức lại khống chế không được hướng nàng lắc lắc khăn tay, “Nga ha ha ha ha” nở nụ cười, đúng là trúng tà mà, lắc lắc thân mình hất tóc bước đi.


Thật có lỗi, nói sai rồi, nhìn vẻ mặt của Ngũ Tỷ thế kia, rõ ràng là tỷ ấy cho tú tài kia ăn xuân dược.


Lắc đầu, nghĩ đến Phạm tiểu tử kia ở trong nhà phát bệnh không có người can thiệp, nàng bước chân trở về nhanh hơn. Khi đi qua một cái hẻm nhỏ u ám, lại không tự chủ được cước bộ chậm lại, theo bản năng vểnh tai lắng nghe.
Nghe một chút cũng sẽ không mang thai, chắc cũng không có chuyện gì nguy hiểm?


“Hắc hắc hắc hắc…”
Cư nhiên nàng lại nghe thấy một thanh âm cực kỳ ɖâʍ tà!
Chậc chậc, thật sự thật khó nhìn, đây là hiện trường tên biến thái kia “hái hoa” sao ?


Mỗ nữ đáng khinh dính sát tai vào trên tường, kéo dài lỗi tai nghe lén hai mắt sáng lên, nắm tay thật chặt, hai lúm đồng tiền xinh xinh, đã nhiều năm như vậy nàng chưa có lại được xem, lần đầu xem A phiến* cảm giác trong lòng thật nhộn nhạo!
(* A phiến = A 片 = phim AV = Adult video! có nàng nào không hỉu comment ở dưới nha )


Phạm Khinh Ba! Thân là một đoàn viên đoàn thanh niên cộng sản, tuy rằng luôn luôn ôm mộng đến 26 tuổi tự động quá tuổi được đoàn tín nhiệm, nhưng khi ngươi nhìn thấy phạm tội phát sinh lại mang bộ dáng hưng phấn chờ mong thật sự là tốt sao?!


“Chậm đã, hai vị thiếu niên, xin nghe tại hạ một lời, các ngươi tuổi còn trẻ, còn có tương lai tiền đồ cực tốt phía trước, làm sao có thể như thế…”
Ai ai ? Nghe giọng của “bông hoa” sắp bị hái này thì… Nam nam ? Là nam… nam, hay là ba người đi ?!


Trời ạ! Dưới loại tình huống này, thân là một thanh niên cực kì có ý tứ , nếu không cẩn thận quan sát một chút sẽ thật sự không thể nói nổi.


Phạm Khinh Ba dè dặt cẩn trọng ló đầu nhìn, ánh mắt đầu tiên bắt gặp một thiếu niên có thể dùng từ lôi thôi để hình dung, đang giở trò với một đoá hoa vô cùng xinh đẹp, một tên khác còn lại một phen kéo ngân trâm trên đầu “đoá hoa” xuống, mỗi mái tóc dài ngay lập tức xoã xuống trước ngực, càng tăng thêm vài phần xinh đẹp. (Min : đọc đoạn này ta còn tưởng nữ nhân… Amen !)


“Trụ, dừng tay! Đợi chút, các ngươi đừng, đừng như vậy…”
Nha, “đoá hoa” này thanh âm rất cấp lực, không chà đạp ngươi chà đạp ai!
Thiếu niên dùng sức xả một cái, tay nải trung tay “đoá hoa” đều rầm rầm rào rào rơi ra.


Nghe qua có thể thấy mấy tên kia rất cặn bã, dụ dỗ nhẹ nhàng không được liền trở mặt! Áo cà sa? Cư nhiên còn có cả hộp son? “Đoá hoa” này cư nhiên là ni cô bỏ chùa sao? (Min: câu này ta không chắc lắm đâu, mọi người đừng ai ném đá nhé!)


“Khốn kiếp ! Một điểm đáng giá cũng không có ! Toàn vật vô dụng ! Lão tử cũng không tin đầu mang ngân trâm như vậy trên người lại không có bạc ! “
Uy uy ! Ngươi không phải là hái hoa tặc chuyên nghiệp sao ?


“Hai vị thiếu niên, đợi chút, đợi chút, tại hạ có một lời muốn nói. Người xưa có câu, chớ thấy việc ác là nhỏ mà làm, chớ thấy việc thiện là nhỏ mà không làm, chỉ có duy hiền duy đức, mới có thể làm cho người tâm phục khẩu phục. Những chuyện ác vạn vạn lần không được làm, đừng tự huỷ đức hạnh. Còn nữa thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân*, hiện nay là tại hạ bị cướp, tự nhiên các vị coi là không quan trọng, nhưng tương lai nếu là các ngươi gặp phải cường đạo, chẳng phải cũng sẽ chịu đau khổ sao ? Nếu như tình huống nghiêm trọng hơn, chẳng lẽ không phải muốn cha mẹ các ngươi kẻ đầu bạc tiễn người đâu xanh ? Các ngươi có thể nhẫn tâm như vậy sao ? “


(*thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân : ngoài trời này còn có trời khác, ngoài người này còn có người khác : ý nói người giỏi còn có người giỏi hơn.)


“Đoá hoa xinh đẹp” vừa nói những lời này, đừng nói là hai thiếu niên lôi thôi kia mơ màng, mà ngay cả Phạm Khinh Ba này đi ngang qua đều nhịn không được trừng mắt. Người này hình như là tên Đườg Tăng trong Tây du kí xuyên không đến đây ?


Bất quá, để cho tên kia một hơi giảng kinh xong, nàng thế nào lại cảm thấy thanh âm của “đoá hoa xinh đẹp” này có điểm quen tai ?


“Hay cho tên thối tú tài nhà ngươi ! Khi dễ người không biết đọc sách a ? Ngươi mở miệng đều sách vở kinh thư ? Còn dám nói cái gì kẻ đầu bạc tiễn người đầu xanh ! Dám rủa bọn ta !”


Nghe đến đây, Phạm Khinh Ba không khỏi có chút rã rời hứng thú. Cư nhiên chỉ là chặn đường ăn cướp thôi (Min : chậc, tỷ còn mong xem phim AV hẩu), hai cái miệng thô tục căn bã kia thật sự là làm người ta thất vọng rồi. Đang xoay người muốn đi, đột nhiên ” Ba “ một tiếng, cái ót của nàng bị hộp son trong tay một tên cặn bã ném trúng.


… Đây là tính cái gì? Còn không cho nàng khoanh tay đứng nhìn? Phải muốn nàng nhúng tay vào?
Nàng cúi xuống nhặt hộp son lên, chậm rãi đi vào.
“Trần Đại Thiên, Trần Tiểu Thiên, các ngươi đây là đang làm cái gì?”


Hai thiếu niên híp mắt, dần dần thấy rõ gương mặt người tới, biểu tình vốn âm ngoan lưu manh nháy mắt biến thành nịnh nọt, khom người cười mỉa nói : ” Dì Phạm, người sao lại đến đây ? Phải về nhà sao ? Có muốn tiểu chất nhi tiễn người một đoạn không ? “


Phạm Khinh Ba nhíu mày thoáng nhìn người đang đứng ở góc tường, thập phần kinh ngạc phát hiện, “đoá hoa xinh đẹp” này cư nhiên có vài phần quen mắt ?
“Là ngươi?” Chính là cái tên thư sinh trước kia ở quán trà có từng gặp mặt một lần?


“Đoá hoa” hiển nhiên cũng nhận ra nàng, cũng một mặt kinh ngạc.


Đại Tiểu Thiên thấy hai người này tựa hồ có quen biết, vì thế lập tức lấy tốc độ nhanh đến làm người ta há hốc mồn thu thập sạch sẽ đồ đạc trên đất nhét vào trong tay thư sinh, còn nhân tiện giúp hắn sửa sang quần áo, ha ha cười một tiếng vỗ vỗ bả vai hắn, cực lực giả tạo, “Đùa giỡn thôi đùa giỡn thôi! Huynh đệ chúng ta chỉ là dạy cho hắn biết, nói cho hắn ở đây thường có nhiều nguy hiểm, cần phải cẩn thận, ha ha, ha ha!”


Phạm Khinh Ba thế này mới thu hồi tầm mắt trên người Thư Sinh, không mặn không nhạt thoáng nhìn qua cái tay giấu ở sau lưng của Trần Tiểu Thiên kia.


Trần Tiểu Thiên kêu lớn một tiếng “Di”, sau đó lấy ra một cái ngân trâm từ phía sau, một mặt khoa trương kinh ngạc, ồn ào nói: “A! Tìm ngươi nửa ngày nguyên lai ở chỗ này! Vị đại ca này mau cầm đi, lần sau cẩn thận một chút, vật quý trọng như vậy không được lại đánh mất nga!”


“Nga, đa tạ.” Thư Sinh có chút ngốc lăng lăng tiếp nhận mọi vật này nọ.
Nguyên lai bọn họ là có hảo ý, hắn thật sự là lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử.


Đại Thiên Tiểu Thiên hai người truyền ánh mắt ám hiệu cho nhau, bắt đầu rón ra rón rén đi ra bên ngoài, chợt nghe một câu đằng sau vang lên “Đợi chút”, hai chân mềm nhũn, nơm nớp lo sợ quay đầu. Chỉ thấy tên thư sinh kia đối với bọn họ lộ ra một chút cười yếu ớt, có chút áy náy thở dài nói : “Mới vừa rồi ta hiểu lầm các người, thật sự xin lỗi, xin nhận một cái cúi đầu của tại hạ.”


Đại Tiểu Thiên còn cho rằng hắn đang nói mát, sợ tới mức không nói hai lời, bỏ của chạy lấy người.


Thư Sinh nhìn thấy thân ảnh hai người nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt, nhất thời có chút sợ sệt, ngơ ngác thì thào : ” Làm ơn không chờ trả ơn, mảnh đất dưới chân thiên tử quả nhiên nghĩa sĩ lớp lớp.”


Phạm Khinh Ba khóe miệng không ngừng run rẩy, tên thư sinh này là thiên nhiên ngốc(ngốc bẩm sỉnh ^^) sao, bản thân sắp thành liệt sĩ còn đem cướp coi thành nghĩa sĩ…
“Đúng rồi, ta còn chưa nói lời cảm tạ vị cô nương này ……. “


“Đừng ! Ta chỉ là người qua đường tiện thể ghé vào, người không đem ta thành nghĩa sĩ ta liền cảm ơn tổ tông mười tám đời nhà ngươi. “ Nàng quyết đoán đánh gãy lời hắn, sau đó đem hộp son vừa nhặt đưa cho hắn, giúp hắn thu thập lại tay nải xong, lại đưa hắn ra khỏi ngõ nhỏ.


Ở quán trà vội vàng nên mới thoáng nhìn hắn, chỉ cảm thấy thật thuận mắt, hiện tại nhìn kĩ mới biết được không chỉ là thuận mắt.


Tuyệt đối không chỉ là ngũ quan cực kì xuất sắc, mà chính là thất cả đều hợp lại thành một gương mặt ôn lương thuần hậu, mặt trái viết “Ta dễ bị lừa lắm “, má phải còn ghi ” Mau tới khi dễ ta”, bây giờ mới thấy hai tên Đại Tiểu Thiên không chú ý tới hắn mới là kỳ quái. Bất quá nàng cảm thấy người này ngoài vẻ ngoài thành thật, thoạt nhìn cũng không chất phác, thêm nữa áo dài nho nhã, khí chất thiên chân hồn nhiên, hé miệng cười, lại như có cảm giác gió xuân đập vào mặt. (Min : AMEN, đập vào mặt là nguyên văn…)


Nàng chợt liên tưởng đến lúc nãy Đại Tiểu Thiên gọi hắn là ” Tú tài”, nàng đại khái đã biết hắn là ai.
“Ngươi chính là tú tài mới đến ? “


Thư Sinh thành thật gật đầu, nhớ tới Đại Tiểu Thiên gọi nàng là Dì Phạm, lại cung kính chắp tay một cái, nói: “Phạm cô nương cũng là dì của hai vị nghĩa sĩ kia, có thể làm phiền cô nương thay tại hạ cảm tạ hai người đó?”


Phạm Khinh Ba nhịn không được trợn trừng mắt, “Cái gì nghĩa sĩ? Hai cái tên tiểu quỷ kia là hàng xóm láng giềng của ta, có tiếng là hỗn thế tiểu ma vương, chuyên bắt nạt kẻ yếu, thích ma cũ bắt nạt ma mới. Ngươi có tin hay không hiện tại chỉ cần ta tránh ra, hai người bọn họ lập tức lại đi ra chặn đường cướp của ngươi một lần không ?”


Thư Sinh trừng lớn mắt, hiển nhiên là không tin.


Xem ra hắn là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. Nàng cúi xuống nhặt muộ viên đá, nhìn nhìn hai người phía sau cách đó không quá một bức tường, ném qua, bên kia tường lập tức truyền đến thanh âm “tất tất tốt tốt » chạy trốn. Nàng vỗ vỗ tay, nâng mi nhìn Thư Sinh, “Thế đã tin chưa?”


Thư Sinh sắc mặt có chút rối rắm, hiển nhiên là giãy giụa có tin hay không, đang ở trong thế khó xử.


Thấy hắn một bộ dáng bị người ta bán còn vui vẻ đếm tiền giúp, Phạm Khinh Ba quyết định mỗi ngày làm một việc thiện. “Ta nói thật cho ngươi biết, bốn năm trước khi ta mới tới cũng đã bị chặn đường cướp của qua, thói quen của bọn chúng ta quá hiểu. Bởi vì trước kia ta đã bị bọn chúng cướp chín lần, cơ hồ toàn bộ gia sản đều bị cướp sạch. “ Thấy vẻ mặt kinh ngạc của hắn, nàng có chút đắc ý tiếp tục nói, ” Đương nhiên sau này ta đều đòi lại được hết. Đại Tiểu Thiên không sợ trời không sợ đất, duy nhất sợ chết mẫu thân của chúng. “


” Sở dĩ cô nương cùng mẫu thân chúng kết bái, trở thành dì của bọn họ là muốn chế quản bọn họ? “
Thư Sinh cũng dần dần hiểu được tình huống, thấy nàng gật đầu, lại có chút tò mò hỏi: “Cô nương làm sao có thể cùng mẫu thân họ kết bái?”


Khinh Ba tiếu tựa phi tiếu (cười như không cười) nhìn hắn, “Ngươi thật muốn biết?”
Thư Sinh không hề phòng bị gật đầu.


Phạm Khinh Ba ái muội trừng mắt nhìn hắn, quái thanh quái khí nói: “Ta cùng với nàng chia sẻ một ít bí kỹ khuê phòng, giúp nàng đoạt lại cả thể xác và tinh thần của trượng phu(chồng) từ trong tay nữ tử thanh lâu, nàng tự nhiên đem ta coi là bạn thân chí cốt.” (Min : @
~ choáng nặng…)


Thư Sinh có chút thất thố, trên khuôn mặt trắng trẻo nõn nà nhanh chóng nhiễm một tầng đỏ ửng mỏng manh tinh tế. Cùng lúc đó, mày hắn cũng dần dần nhíu lại, hai mắt luôn luôn tuân theo bổn phận không dám nhìn thẳng nàng nay lại cư nhiên chống lại, nói :“Phạm cô nương, thỉnh tự trọng.”


Pi-ét : Truyện có nhiều chỗ thư sinh được viết hoa và thư sinh không được viết hoa… bởi vì Thư Sinh là tên của ca nầy( =]] ) … cho nên mứi như vậy a cả nhà…. Mong mọi ngừi ủng hộ a *chụt chụt*