Sau khi Lam Thiên
Tình và Ngũ Hoạ Nhu ở khách sạn ăn uống no đủ, Lam Thiên Tình bảo Ngũ
Hoạ Nhu gọi điện thoại cho Tư Đằng hỏi tình hình một chút, không biết
Kiều Lộ rốt cuộc ra sao.
Tuy bọn họ đều không thích Kiều Lộ,
nhưng mặc kệ như thế nào cũng là một sinh mạng, không thích là một
chuyện, họ cũng không muốn nhìn thấy nha đầu kia cứ như vậy chết đi.
Ngũ Hoạ Nhu kéo tay Lam Thiên Tình, hai người tản bộ ở bên đường phố, ngồi xuống bên cạnh bồn hoa nhỏ, phơi ánh nắng ấm áp.
Bên kia, điện thoại di động vang lên một lúc lâu Tư Đằng mới nhận. Ngũ Hoạ Nhu trực tiếp hỏi :
"A Tư, Kiều Lộ như thế nào?"
Tư Đằng thở dài, âm thanh không lớn, cảm xúc có chút trầm thấp: "Dạ dày ra máu quá nghiêm trọng, đang làm giải phẫu cắt bỏ dạ dày, còn chưa đi
ra."
Ngũ Hoạ Nhu vừa nghe, bị sợ đến ngẩng đầu liếc nhìn Lam Thiên Tình, ngay sau đó hướng về phía điện thoại kêu: "Cắt bỏ dạ dày?!"
Lam Thiên Tình nghe vậy cũng là đứng lên, cô chỉ lo lắng cho Kiều Âu, người này luôn thương yêu em gái mình như vậy, lúc này sẽ không làm chuyện gì vọng động chứ?
Vội vàng ghé tai sát vào mu bàn tay cầm điện thoại di động của Ngũ Hoạ Nhu, chỉ nghe thấy Tư Đằng nói qua:
"Đúng vậy, còn chưa vượt qua giai đoạn nguy hiểm, không cắt dạ dày sẽ không sống nổi. Kiều Thiếu đang chờ ở ngoài phòng mổ đây."
"Bọn tôi tới tìm hai người!"
Lam Thiên Tình hướng về phía điện thoại di động chợt gào to một câu, Tư
Đằng bưng điện thoại liếc cái mặt mờ mịt của Kiều Âu, ngay sau đó lạnh
nhạt nói:
"Hai người về nhà họ Đoàn trước đi, có chuyện tôi sẽ
liên lạc, nhất định hôm nay rất bận rồi, thiếu phu nhân đang có mang,
bệnh viện vừa xúi quẩy, lại có bệnh khuẩn, phải cẩn thận không nên vào
đấy".
Vào lúc này, Lam Thiên Tình không nói gì nữa.
Mới vừa rồi Tư Đằng nói thế, dừng lại một hai giây, Lam Thiên Tình đã biết đó là ý của Kiều Âu, anh không muốn cô khó chịu.
Mặc dù trong bụng lo lắng nhưng Lam Thiên Tình nguyện ý nghe lời Kiều Âu,
cũng tin tưởng nếu như không phải là ý tứ của Kiều Âu thì Tư Đằng an
bài như thế cũng là ổn nhất .
Chớp mắt mấy cái, Lam Thiên Tình nhìn về phía Ngũ Hoạ Nhu gật đầu một cái.
Ngũ Hoạ Nhu hiểu ý, nói Tư Đằng và Kiều Âu chú ý thân thể, có tình huống gì thì gọi điện cho các cô một tiếng, sau đó liền cúp điện thoại.
Bầu trời đầu thu, không khí mát mẻ, trong lúc nhất thời Lam Thiên Tình hoàn toàn không có tâm tình trở về Nhà họ Đoàn. Trong
lòng có vài chuyện rối rắm, cảm giác tim bị cái gì đè ép, rất nặng nề
ngột ngạt.
Cô cũng không nói lời nào, không chút để ý cứ từ từ đi dọc theo đường phố, Ngũ Hoạ Nhu cũng không nói một lời, nhìn ra tâm
tình của Lam Thiên Tình không thoải mái, vì vậy chỉ theo sát như hình
với bóng.
Phía sau cách đó không xa, mấy vệ sĩ đi theo bảo vệ, họ đi tới chỗ nào, bọn họ cũng theo tới chỗ đó.
Trong thoáng chốc, hương thơm hoa quế từ một nhà trẻ bay ra, Lam Thiên Tình
quẹo đầu nhỏ nhìn tiểu bảo bảo bên trong cửa, dưới sự hướng dẫn giáo
viên đang hoạt động ngời trời. Khuôn mặt tươi cười tràn đầy ngây thơ
chất phác cùng non nớt, cô không khỏi nhớ lại tuổi thơ bất hạnh của
mình.
Tay nhỏ bé không tự chủ sờ lên bụng của mình, lần đầu tiên
căn cứ từng khuôn mặt nhỏ bé bên trong để tưởng tượng dáng vẻ đứa bé
của mình và Kiều Âu thầm nghĩ không biết bé sẽ có dáng vẻ nào?
Mùi thơm hoa quế làm Lam Thiên Tình bừng tỉnh, cũng làm cho suy nghĩ của cô khôi phục.
Chớp mắt mấy cái, Lam Thiên Tình, bây giờ Kiều Lộ bị cắt bỏ dạ dày, với tính tình và sự sủng ái em gái của Kiều Âu, là tuyệt đối không thể nào bỏ
qua cho Mộ Tử Tiêu.
Nhưng Mộ Tử Tiêu là người Lam Thiên Tình rất
rõ, cô không muốn bàn luận quá nhiều về đề tài cùng Kiều Âu, nhưng cô
không thể khoanh tay đứng nhìn Kiều Âu mù quáng đi đối phó Mộ Tử Tiêu.
Lại không nói Lam Thiên Tình coi Mộ Tử Tiêu thành bạn tri kỷ, cô không muốn cậu ấy bị thương tổn, với thân phận là con trai độc nhất của Tổng
Thống, nếu Kiều Âu muốn động đến cậu ấy thì phải trả giá cao.
Cô đã có tiểu bảo bảo rồi, cô không muốn thấy hạnh phúc mở ra ngay trước mắt mà lại bị uy hiếp như vậy.
Lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho Đoàn Hề Trạch, Lam Thiên Tình
đem toàn bộ chuyện này nói cùng Đoàn Hề Trạch. Hiện tại Đoàn Hề Trạch là trưởng bối của cô, mà Mộ Tử Tiêu cũng là người mà cậu cô quan tâm, Lam
Thiên Tình nghĩ thầm, Đoàn Hề Trạch cũng sẽ không ngồi yên không để ý
đến, cậu cô nhất định có biện pháp giải quyết chuyện này.
Mới đầu nghe chuyện, Đoàn Hề Trạch rất kinh ngạc. Nhưng nghĩ lại, ông có cách
nhìn giống Lam Thiên Tình, đều cảm thấy là Kiều Lộ quá khoa trương và
nông nổi.
Đoàn Hề Trạch bảo Lam Thiên Tình không nên gấp gáp, cứ
về trong nhà đi, ông đi tìm đến Mộ Tử Tiêu hỏi một chút xem đêm hôm đó
rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nếu quả như thật là hiểu lầm thì ông sẽ
giải thích cho Kiều Âu.
Dù sao Kiều Âu muốn kết hôn với Lam Thiên Tình cũng phải nể mặt mũi của Đoàn Hề Trạch, sẽ không thể không cho.
Trước khi cúp điện thoại, Đoàn Hề Trạch cười cười còn khen Lam Thiên Tình
nghĩ ra gọi cú điện thoại này, vì trong lúc mấu chốt trừ ông có thể có
ai có khả năng chế thuốc rồi.
Lam Thiên Tình không nói gì nữa,
đứng tại chỗ cùng Ngũ Hoạ Nhu, nhìn một hồi em bé trong nhà trẻ ngây thơ vui sướng, không lâu lắm, chiếc xe màu hồng của cô chậm rãi lái tới,
dừng sát ở ven đường, Lam Thiên Tình cùng Ngũ Hoạ Nhu lên xe, lúc này
mới rời đi.
Sau lưng hộ vệ nhìn họ lên xe nhà họ Đoàn đi về, liền nhắn tin cho Tư Đằng báo cáo, Tư Đằng để cho bọn họ rút lui.
**********************
Thời gian giải phẫu hình như rất dài, Kiều Âu đứng ở ngoài phòng giải phẫu, im lìm bất động như điêu khắc đã lâu rồi.
Tư Đằng nhìn sắc mặt âm úc của Kiều Âu, có chút đau lòng, dù sao cũng là
từ nhỏ cùng nhau lớn lên. Tư Đằng tiến tới bên tai
Kiều Âu, nói qua Lam Thiên Tình kêu tài xế của mình, đã trở về nhà họ
Đoàn rồi, anh muốn phân tán chút căng thẳng cho Kiều Âu, để cho anh hóa
giải thả lỏng xuống một chút.
Khi nghe thấy tin tức Lam Thiên
Tình, rốt cuộc Kiều Âu có chút lộ vẻ xúc động, gật đầu một cái, rũ đầu
xuống, vặn chặt lông mày ngọn núi như cũ, không thể thư giãn chút nào.
Chuyện xảy ra quá đột ngột, Tư Đằng cũng là nhìn Kiều Lộ lớn lên từ nhỏ, thậm
chí lúc Cung Bách Hợp mang thai, anh và Kiều Âu một dạng cũng canh chừng thấy bụng phu nhân lớn một chút xíu .
Trong lòng bọn họ đều rất rõ ràng, Kiều Lộ không thể nào không phải con gái của Cung Bách Hợp.
Nhưng Kiều Âu và Kiều Lộ nhóm máu khác biệt như vậy, bác sĩ đều nói, bọn họ
không thể nào là anh em, nhìn như vậy, rốt cuộc là Cung Bách Hợp có
người khác ngoài Kiều Nhất Phàm, hoặc là Kiều Âu căn bản cũng không phải là con cháu nhà họ Kiều?
Kiều Âu nhiều lần hoài nghi hỏi Tư
Đằng, Tư Đằng cái gì cũng đặt trong lòng không dám nói. Bây giờ nhìn
dáng vẻ Kiều Âu nửa chết nửa sống, Tư Đằng nhíu mày:
"Kiều Thiếu, nếu không gọi điện thoại cho thị trưởng Cung. Đại tiểu thư làm
phẫu thuật, thế nào cũng phải nói một tiếng với thị trưởng Cung chứ?"
Kiều Âu thở dài, trong nội tâm hiểu rõ, lúc này không nên gọi điện thoại Kiều Nhất Phàm!
Bất luận là mình không phải là người nhà họ Kiều, hay Cung Bách Hợp ở bên
ngoài sinh ra Kiều Lộ. Tất cả chỉ có Cung Bách Hợp rõ ràng nhất rồi, gọi điện thoại hỏi Cung Bách Hợp hiển nhiên trực tiếp nhất. Mà đối với Kiều Nhất Phàm, việc này quan hệ trọng đại, phải làm rõ chân tướng sự tình
trước rồi nói cũng không muộn.
Lúc này, cửa phòng giải phẩu bị mở ra, Kiều Lộ được nhân viên y tế đẩy đi ra.
Bác sĩ nhìn Kiều Âu, ánh mắt ám hối không rõ, cuối cùng lạnh nhạt nói:
"Bệnh nhân cần nghỉ ngơi, hai ngày nữa không thể ăn gì chỉ có thể dựa vào
việc truyền chất dinh dưỡng. Sau đó uống chút ít thức ăn lỏng, từ từ
khôi phục ăn uống. Bởi vì không có dạ dày sau này tất cả thức ăn cay và
kích thích đều phải tận lực tránh khỏi."
Nghe bác sĩ nói xong, Kiều Âu đi theo Kiều Lộ đến phòng bệnh, còn Tư Đằng đi xuống lầu làm thủ tục nằm viện.
Có Kiều Âu ở đây, không cần phải nói, phòng bệnh của Kiều Lộ là phòng VIP đơn, Kiều Âu đỏ mắt ngồi ở bên giường nhìn em gái nhợt nhạt vừa từ cõi chết trở về.
Mu bàn tay của Kiều Lộ đang gắn kim truyền nước biển, ngủ mê hồn nhiên không biết.
Kiều Âu nháy mắt mấy cái, ẩn nhẫn tâm tình kích động, sau khi y tá đều lui
ra ngoài, liền cẩn thận từng li từng tí vuốt ve mái tóc của Kiều Lộ, sau đó rút ra con dao vẫn mang bên mình lấy đi một vài sợi tóc của cô.
Tư Đằng làm xong thủ tục nhập viện, Kiều Âu đem tóc Kiều Lộ nhét vào túi
áo sơ mi, sau đó dặn dò Tư Đằng ở chỗ này trông chừng một lát, còn mình
sẽ ra ngoài một chuyến.
Tư Đằng không yên lòng, trong nháy mắt kéo lại, Kiều Âu ngước mắt, cười chua xót cười, chỉ vào túi áo mình:
"Tôi mang tóc của Lộ Lộ đến tổng viện quân khu làm xét nghiệm DNA, không phải muốn đi ra ngoài gây chuyện, yên tâm."
Nghe Kiều Âu nói như vậy, Tư Đằng cũng sẽ không nói gì, chỉ nhìn ánh mắt
nhếch nhác của Kiều Âu còn có cả giọng nói khàn khàn khiến anh đau
lòng.
"Đi sớm về sớm, ngộ nhỡ Lộ Lộ một lát tỉnh, tôi sợ mình
không phục vụ được cô ấy, anh biết tính khí Đại tiểu thư của cô ấy rất
lớn mà!"
"Ừm!"
Sau khi Kiều Âu đi, Tư Đằng mang cái ghế an vị ở bên cạnh Kiều Lộ, anh bình tĩnh nhìn khuôn mặt vàng vọt hơn bình
thường mà càng khó coi hơn mặt của cô, đồng thời cũng lo lắng cho thân
thể của Kiều Lộ, cũng lại suy tư vấn đề trước kia mình thường suy tính.
Đúng là, Kiều Nhất Phàm và Kiều Âu đều là những người đàn ông có bề ngoài
thật tốt, thân hình cao lớn, thông minh bén nhạy, mà Kiều Lộ lại không
giống cha con bọn họ rồi. Mặc dù trí thông minh của cô ấy bị ảnh hưởng
là do lần bị sốt ngoài ý muốn lúc còn nhỏ, nhưng sự khác biệt không nên
rõ ràng như vậy mới đúng.
Trước kia lúc ở nhà họ Kiều, tất cả mọi người đều biết Kiều Lộ không đẹp, cũng không thông minh nhưng để dụ dỗ
cô ấy nên mới nói Kiều Lộ là cô gái xinh đẹp nhất thế giới, chính cô ấy
cũng vẫn tin là thật. Cộng thêm người dựa vào y phục, Phật dựa vào kim
trang, y phục và trang sức của Kiều Lộ đều là hàng cao cấp thượng tuyến. Một cô gái chỉ cần dáng dấp không quá kém lại có đồ cao cấp phục trang
và trang điểm nhìn qua cũng không thể coi là xấu.
Tư Đằng chớp
mắt mấy cái, tỉ mỉ tìm trên mặt Kiều Lộ xem có nét gì giống Kiều Nhất
Phàm. Khoan hãy nói, một chỗ cũng còn không phát hiện ra.
Trước kia mặc dù hoài nghi trong lòng, nhưng có Kiều Âu che chở, những lời này Tư Đằng vẫn để ở trong lòng không dám nói.
Bây giờ thật sự có vấn đề rồi, trong lòng Tư Đằng cũng là không dễ chịu .
Ước chừng qua nửa giờ sau, Kiều Âu quay trở lại.
Cầm trong tay ít đồ mua từ siêu thị về, đều là căn cứ kinh nghiệm lần trước chính mình nằm viện để mua.
Tư Đằng vừa nhìn thấy, vội bước tới trước nhận lấy. Anh biết, việc Kiều Âu tự mình đi siêu thị mua đồ như này thật là có thể đếm được trên đầu
ngón tay.
Hai đấng mày râu giống như Thủ Hộ Thần canh giữ hai bên giường bênh của Kiều Lộ, một hồi lâu, nha đầu này cũng không tỉnh. Tư
Đằng không nhịn được hỏi Kiều Âu:
"Kiều Thiếu, rốt cuộc có chuyện gì giữa đại tiểu thư và Mộ thiếu?"
Hai mắt Kiều Âu phát ra ánh sáng khát máu, sau đó đem chuyện lúc trời tối
ngoài ý muốn bắt gặp Kiều Lộ đi gặp bác sĩ tâm lý kể lại một lần cho Tư
Đằng.
Sau khi nghe xong, trừng con ngươi Tư Đằng đều muốn rớt xuống.
"Cái này không có thể chứ?"
Đây là câu nói đầu tiên của Tư Đằng sau khi nghe xong .
Tư Đằng không phải có lòng bênh Mộ Tử Tiêu, cũng không phải là ý tưởng
nịnh bợ Lam Thiên Tình, mà là đang trong sự nhận thức của anh, chuyện Mộ Tử Tiêu thích Lam Thiên Tình là bình thường, Yểu Điệu Thục Nữ Quân Tử
Hảo Cầu nha, nhưng nói Mộ Tử Tiêu đưa Kiều Lộ đi mướn phòng, chỉ chiếm
một vòng tiện nghi bên ngoài liền quay đầu chạy, điều này căn bản không
phù hợp logic!
Chẳng lẽ là bởi vì đêm hôm đó nghe chuyện xảy ra
trong xe giữa Kiều Âu và Lam Thiên Tình lúc ở ven biển, cho nên cố ý trả thù Kiều Âu?
Này còn không bằng trực tiếp Mộ Tử Tiêu lừa gạt
Kiều Lộ, sau đó để cho cô càng lún càng sâu, rồi một cước đạp bỏ cũng
tốt hơn chứ!
Dù sao chuyện này, Tư Đằng nghĩ như thế nào đều cảm thấy việc Kiều Lộ nói căn bản không thể thực hiện được.
Kiều Âu kinh ngạc nhìn Tư Đằng, không ngờ Tư Đằng cùng anh từ nhỏ bảo vệ
Kiều Lộ lớn lên, lúc mấu chốt lại nói chuyện giúp người ngoài.
Vừa nhấc con mắt, Tư Đằng liếc thấy ánh mắt của chủ tử chất vấn và giận tái đi, trong lòng một hơi sợ, sau đó cười đáp:
"Kiều Thiếu, tôi hiểu Mộ Tử Tiêu là tình địch của cậu, nhưng bỏ qua thân phận là tình địch không nói, chỉ phân tích tính khả thi của chuyện này, mặc
kệ Mộ thiếu là vì từ cái gì trong lòng, đây là chuyện đều nói không
thông."
Tư Đằng âm thanh càng nói càng nhỏ, cuối cùng dưới ánh mắt áp lực của Kiều Âu, dứt khoát ngậm miệng.
Chập tối, Kiều Lộ vẫn chưa tỉnh lại. Y tá nói, theo tác dụng của thuốc tê,
đoán chừng sáng ngày mai khoảng sáu, bảy giờ mới có thể tỉnh.
Kiều Âu mời y tá cao cấp tới lau thân thể cho em gái xong rồi lại dặn hai hộ vệ ở ngoài cửa coi chừng, còn mình và Tư Đằng rời đi, sáng sớm ngày mai quay lại.
Kiều Lộ ở bệnh viện đã có người chuyên nghiệp chăm
sóc, bọn họ lưu lại cũng không được tác dụng gì, nghĩ đến hai người phụ
nữ của bọn họ hôm nay mới vừa cầu hôn, chụp xong ảnh cưới, liền bị họ
quẳng xuống, ngay cả thời gian đưa họ trở về cũng không có.
Kiều
Âu và Tư Đằng đến nhà họ Đoàn. Vừa vào cửa quản gia cùng người làm đều
cũng trực tiếp gọi thiếu gia, đủ loại lo lắng ở bệnh viện lúc trước cuối cùng cũng tạm buông xuống.
Giờ phút này Lam Thiên Tình và Ngũ
Hoạ Nhu đang cùng nhau nằm trên giường lớn, đại chiến online trò chơi
Đấu Địa Chủ (Landlords-Bài Tú Lơ Khơ).
Sau khi Lam Thiên Tình trở về, Đoàn Hề Trạch đưa cho một cái Laptop mới, trước Kiều Âu cũng mua
cho cô một cái, cho nên vào lúc này hai nha đầu này hăng hái đang dâng
trào, cũng không nhớ đến đã quá mười giờ đêm mà hai người vẫn chưa ngủ.
Ngũ Hoạ Nhu mặc quần dài áo ngủ đi mở cửa, cau mày mất hứng vì đang lúc mấu chốt lại bị người quấy rầy.
Khi thấy Kiều Âu cùng Tư Đằng long đong mệt mỏi xuất hiện trong tầm
nhìn,Ngũ Họa Nhu sửng sốt một chút, ngay sau đó nhanh chóng xoay người
lại, ôm lấy laptop mình đang chơi laptop, sau đó Kiều Âu đẩy cửa vào,
lại kéo tay Tư Đằng về phòng dành cho mình ở dưới lầu.
Lam Thiên Tình thò đầu từ trong chăn ra, Kiều Âu nhìn thấy liền khẩn trương nhảy qua sải bước đi đến.
"Thế nào lại nằm lỳ ở trên giường vọc máy vi tính, như vậy sẽ đè ép bụng, đè ép đứa bé!"
Dịu dàng chỉ trích, thân thể Kiều Âu mới vừa đến gần, Lam Thiên Tình liền
phản ứng nhanh chóng xoay người ngồi dậy, sau đó đem Laptop đặt lên chân mình tiếp tục chơi.
Mặt nét mặt tươi cười như hoa: "Như vậy là có thể đi?"
Kiều Âu cau mày, trực tiếp lấy laptop đi, vẫn dịu dàng như cũ trách cứ:
"Em ôm như vậy, toàn bộ phóng xạ máy vi tính đều chiếu vào đứa bé!"
Lam Thiên Tình cũng không tức giận, nhìn Kiều Âu tắt máy vi tính đi, sau đó đặt ở trên tủ đầu giường. Cô đưa hai cánh tay nắm ở eo cường tráng của
anh, động tình.
"Ông xã! Ôm ôm!"
Kiều Âu ôm cô vào trong ngực, hôn khe khẽ lên trán của Lam Thiên Tình.
Trong lúc nhất thời, hai người cũng lẳng lặng hưởng thụ sự yên lặng tốt đẹp,
cũng không ai nói chuyện. dfienddn lieqiudoon Đang lúc Kiều Âu cho là
Lam Thiên Tình sẽ ngủ, chợt vòng tay ôm chặt cô, nghe không ra cảm xúc
hỏi một câu:
"Bà xã, nếu như có biến động, anh giả sử nếu như có
một ngày, anh bị mất tất cả, không còn là Kiều Âu, ta không còn thân
phận này thì em có rời bỏ anh không?"
Cô gái nhỏ trong ngực ngẩng đầu lên, buồn cười nhìn anh.
Đều nói trong tình yêu người phụ nữ hay lo được lo mất, thế nào mà người đàn ông này cũng như thế?
Nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt anh, trong mắt cô lóe lên nghiêm túc: "Chỉ cần
anh không bỏ em, mặc kệ anh có phải là Kiều Âu hay không, mặc kệ anh có
quyền thế tiền bạc hay không, em đều sẽ không rời bỏ anh. Đối với em mà
nói, anh chính là anh, là ba của con chúng ta, em làm sao có thể rời bỏ
anh?"
Hầu kết Kiều Âu giật giật, trong tròng mắt lóe ra quá nhiều cảm xúc, Lam Thiên Tình xem không hiểu, dịu dàng vuốt ve sợi tóc của
cô, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn vô cùng non nớt, trăm mối cảm xúc ngổn
ngang.
"Lam Thiên Tình, cám ơn em, mặc kệ em là Lam Thiên Tình
hay là Đoạn Mộng Viện, đối với anh mà nói, em đều là mẹ của con chúng
ta. Cám ơn em, cám ơn em cho anh ấm áp, còn cám ơn em nguyện ý sanh con
cho anh."
Nàng lẳng lặng nhìn anh, không nói gì.
Thật ra
thì cô muốn nói, Kiều Âu, thật ra thì từ khi vừa mới bắt đầu, chính anh đem ấm áp đến cho cô, mà cô còn thiếu rất nhiều.
Nhưng lời đến khóe miệng, không nói ra khỏi miệng.
"Hôm nay ở cửa nhà trẻ đối diện bệnh viện nhìn một lúc lâu, em phát hiện
những đứa bé bên trong đều thiên chân đáng yêu, trước kia em không được
đi vườn trẻ, bởi vì điều kiện gia đình dưỡng phụ không khá, em cũng chưa từng có tuổi thơ vui sướng, bởi vì tuổi thơ đều là ở tiểu lầu các u ám, còn bị dưỡng phụ và chị đánh chửi. Có lúc, em thấy mình trưởng thành
sớm hơn rất nhiều so với những đứa bé cùng lứa, cũng có lúc xử lý chuyện lại thích chọn lựa phương pháp cực đoan. Ông xã, thật ra thì em cũng
rất muốn thiện lương, những người đó nếu như không trêu chọc em thì em
cũng sẽ không phản kích."
Kiều Âu cúi đầu ở bên môi nàng vừa hôn: "Anh hiểu biết rõ."
"Ông xã, chúng ta về sau nhất định phải hạnh phúc, nhất định phải cho con
của chúng ta một tuổi thơ tốt đẹp, đem ấm áp cùng vui vẻ, và cảm thụ
ngây thơ chất phác mà em chưa được tận hưởng để cho con cảm thụ một lần. Em không muốn bọn chúng trưởng thành sớm giống như em, hi vọng bọn
chúng có niềm vui phù hợp với tuổi của chúng".
"Ha ha. Chúng ta cùng nhau cố gắng, nhất định sẽ!"
Kiều Âu bàn tay chậm rãi sờ lên bụng Lam Thiên Tình, nhớ lại lời cô mới
vừa nói, mỗi một câu cũng dễ nghe như vậy, nghe được lúc cô nói đến bọn
trẻ đã dùng từ "Bọn chúng", cảm giác sung sướng trong lòng từ từ phóng
đại.
Xem ra, trong lòng nha đầu này đã tiếp nhận chuyện không chỉ muốn sinh một đứa nhỏ.
Chuyện thử máu ở bệnh viện hôm nay, Kiều Âu không phải là không muốn nói cho
Lam Thiên Tình biết, chỉ là chính anh phát hiện vẫn có đầu mối không rõ
ràng lắm, anh biết nói sao với cô?. Hơn nữa, người yêu là dùng để chia
sẻ vui sướng, những chuyện không vui, anh không muốn để cho cô phải chịu đựng cùng mình
**********************
Kết thúc bữa ăn tối, Đoàn Hề Trạch đã nói chuyện cùng Mộ Tử Tiêu tương đối rõ ràng rồi.
Đoàn Hề Trạch vốn là thích đứa bé này, hơn nữa chuyện Mộ Tử Tiêu thích Lam
Thiên Tình, cơ hồ toàn thế giới đều biết, cậu cũng không có ý gạt Đoàn
Hề Trạch, liền đem chuyện ngày đó nói ra tất cả đầu đuôi gốc ngọn.
Mộ Tử Tiêu nói mình là đi hộp đêm mua say, lúc đi ra cửa cứu Kiều Lộ, cũng nói mình đem Kiều Lộ đưa đi khách sạn rồi định bỏ đi, chuyện Kiều Lộ
cởi quần áo dính sát vào mình. Mộ Tử Tiêu thừa nhận lúc ấy đã ôm hôn
Kiều Lộ, bởi vì coi cô ấy như Lam Thiên Tình, lúc hắn đang làm những
chuyện này, trong miệng kêu chính là Tình Tình. lee^qu.donnn Vậy mà khi
cậu phát hiện đối phương không phải là Lam Thiên Tình, đã cầm cái mền
khoác lên người Kiều Lộ và đi ra nha.
Mộ Tử Tiêu chưa từng nghĩ Kiều Lộ thích mình, càng không nghĩ tới nha đầu này lại có thể tự sát.
Đối với chuyện Kiều Lộ bị cắt dạ dày, Mộ Tử Tiêu cảm thấy rất xin lỗi,
nhưng cậu không thể phụ trách, bởi vì đồng tình không phải tình yêu,
cậu không thương cô ấy thì sẽ không cưới, nếu không đối với hai người mà nói đều là bi kịch, mà tuyệt không phải kịch vui.
Đoàn Hề Trạch
có thể cảm nhận được Mộ Tử Tiêu thẳng thắn, chính ông cũng là nam nhân,
đã từng theo đuổi vợ đầu của mình, cũng biết làm chút chuyện vọng động,
cảm thụ của Mộ Tử Tiêu, Đoàn Hề Trạch đều hiểu.
Ông gật đầu một cái, hỏi Mộ Tử Tiêu định làm như thế nào.
Mộ Tử Tiêu bày tỏ, mình không muốn đối đầu với Kiều Âu, có thể giải thích thì quá tốt.
Mộ Tử Tiêu hắn không sợ Kiều Âu, có một người cha liên nhiệm ba nhiệm kỳ
Tổng Thống, Hoa quốc trên dưới này cậu còn sợ người nào? Cậu chỉ không
muốn đối đầu với Kiều Âu khiến Lam Thiên Tình khó xử.
Mộ Tử Tiêu biết dù Lam Thiên Tình không thương mình nhưng Lam Thiên Tình cũng sẽ tin cậu.
Cuối cùng, lúc Đoàn Hề Trạch cùng Mộ Tử Tiêu đi ra khỏi tiệm cơm đã nói cho
cậu biết, Lam Thiên Tình đang mang thai, hôn lễ cùng Kiều Âu sẽ tổ
chức ở tháng sau.
Mộ Tử Tiêu sắc mặt tái đi, cười nhạt một tiếng, không hề nói gì. Chỉ trong chớp nhoáng này, ở bên tai nghe thấy âm
thanh tàn lụi của một cánh hoa.
Đoàn Hề Trạch nhìn ra Mộ Tử Tiêu đang ẩn nhẫn đau đớn, ý vị sâu xa vỗ vỗ bờ vai của cậu:
"Cháu mới mười tám tuổi, một người đàn ông lập gia đình lúc 30 tuổi là tốt
nhất cũng có sức quyến rũ nhất, có thành tựu, có hiểu biết, có trách
nhiệm, có cảm giác vinh nhục. Tử Tiêu, cuộc đời của cháu còn chưa bắt
đầu, chú Đoàn cơ hồ có thể đoán được tương lai của cháu rất đặc sắc. Cho nên không cần buông tha nguyên tắc làm người của mình, cũng không cần
tự giận mình. Tin tưởng chú Đoàn, chỉ cần cháu vượt qua chính mình, đợi
đến lúc cháu hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi như Kiều Âu bây giờ, hào
quang của cháu tuyệt đối sẽ không thua kém cậu ta. Cố gắng lên!"
Mộ Tử Tiêu cười một tiếng:
"Chú Đoàn, cháu đều hiểu. Cám ơn chú".