Cô Nàng Lính Đặc Chủng Xinh Đẹp

Quyển 2 - Chương 29-2: Ăn xong, không chịu trách nhiệm? (2)

Sau khi Lam Thiên Tình đi, Đoàn Hề Trạch chậm rãi tiến lên, vẻ tươi cười ban nãy lập tức biến mất chỉ còn nụ cười khó hiểu và ánh mắt thâm trầm

bước đến kéo cái ghế ngồi bên cạnh giường Kiều u.

"Bác có điều gì cần nói thì cứ nói thẳng đi!"

Kiều Âu cũng không né tránh, trước đó Lam Thiên Tình cũng đều gọi mẹ

mình là mẹ nên bây giờ anh cũng không mắc cỡ ngại ngùng, dứt khoát gọi

Đoàn Hề Trạch là bác. Hơn nữa hiện tại Lam Thiên Tình không có ở đây,

hai người bọn họ không ngại nói ra cho rõ ràng, hơn nữa, trong lòng anh

cũng đang có rất nhiều nghi vấn.

Đôi lông mày Đoàn Hề Trạch nhíu lại, ánh mắt lướt qua Kiều Âu có chút

kiêu căng cũng rất lỗi lạc, có chút hoài nghi khi nghe Kiều Âu gọi mình

một tiếng "bác"

"Gọi ta bác, chính là phải có ý tứ chọn lựa. Cậu hiểu chưa?"

Kiều Âu chẳng nói đúng hay sai, cười cười:

"Cháu hiểu rõ. Dù sao, Tình Tình ở đâu cháu sẽ ở đó"

"Được."

Đoàn Hề Trạch gật đầu một cái, rũ mắt bắt đầu nhìn sàn nhà.

Chuyện Kiều Âu và Lam Thiên Tình đã có giấy hôn thú hợp pháp đã được

Kiều Nhất Phàm nói với ông rồi. Mặc dù, hiện tại Lam Thiên Tình đã sửa

lại tên, nhưng mà ở trên hồ sơ, khi Đoàn Hề Trạch làm thủ tục thay đổi

tên và chuyển hộ khẩu cho Lam Thiên Tình thành Đoàn Mộng Viện thì hệ

thống lưu trữ Internet tự động cập nhật thông tin "Đã kết hôn" .

Nói cách khác, mặc kệ tên gọi thay đổi làm sao tình trạng hôn nhân sẽ không thể sửa đổi được.

"Bác, có phải là bác cũng sớm đoán biết Tình Tình sẽ gặp nguy hiểm, cho

nên mới phải để cho cháu mang Tình Tình lặng lẽ rời đi trước khi tiệc

sinh nhật kết thúc ?"

Mới vừa rồi Đoàn Hề Trạch vẫn còn ở trách cứ Lam Thiên Tình, tại sao

không có trước về doanh trại. Kiều Âu nghe xong lời này, mới bừng tỉnh

hiểu ra.

Đoàn Hề Trạch gật đầu một cái:

"Cậu nói không sai, nhưng người mà chúng ta cho là sẽ động thủ thì lại

không có động thủ, người nằm ngoài dự liệu thì lại động thủ. Để cho

chúng ta ứng phó không kịp rồi."

Nhéo nhéo lông mày, Kiều Âu thử dò xét nói:

"Chúng ta ở đây là chỉ bác và ba cháu sao?"

"Đúng thế"

Đoàn Hề Trạch dứt khoát trả lời, sau đó nghiêm túc nhìn Kiều Âu đang trợn mắt kinh ngạc:

"Mặc dù thoạt nhìn rất giống như là mẹ cậu làm, nhưng có lúc nhìn càng

giống lại là không phải, là để đánh lạc hướng suy luận của người khác.

Mẹ cậu là người có thể gây chuyện nếu bị bức ép, nhưng buổi nói chuyện

hôm nay với bà ấy lại cho ta cảm giác chưa chắc đã là bà ấy”

Hơn nữa mới vừa rồi Đoàn Hề Trạch đã thử dò xét nên nói muốn đưa Cung

Bách Hợp về, phản ứng của bà mặc dù khẩn trương nhưng cũng rất tự nhiên.

Đoàn Hề Trạch là người âm trầm nổi tiếng trên thương trường đã đối phó

với rất nhiều hạng người. Trước khi đến bệnh viện ông cũng cho rằng đó

là do Cung Bách Hợp làm nhưng mới vừa rồi ông lại cảm thấy không giống

như là Cung Bách Hợp làm.

Nói không ra tại sao, nhưng đó là trực giác tích lũy theo kinh nghiệm của con người.

"Bác, ý của bác là không liên quan đến mẹ cháu?"

Kiều Âu chợt có chút khẩn trương, Đoàn Hề Trạch tự nhiên cũng hiểu.

Mẹ mình tìm người giết bà xã mình, nếu là đúng như vậy đúng thì người đàn ông kẹp ở giữa đều sẽ cảm giác rất tức giận.

"Đúng vậy, ta cảm thấy được không phải bà ấy. Bởi vì bà ấy vẫn không đủ

động cơ và lý do. Nếu như chỉ là không muốn các cháu ở chung một chỗ thì cũng không nhất thiết phải giết Tình Tình? Mẹ cậu có thể làm thị

trưởng, đã nói lên bà ấy không phải người ngu, giết người phụ nữ mà con

trai mình thích nhất thì sẽ trở mặt thành kẻ thù của con trai; giết con

gái của người phụ nữ mà chồng mình đã từng thích, người chồng sẽ hận bà

ta thấu xương; giết chết huyết mạch duy nhất của nhà họ Đoàn thì ta Đoàn Hề Trạch nhất định phải làm cho bà ta và cả nhà họ Cung chôn theo.

Trong các mối quạn hệ lợi hại như thế, mẹ cậu sẽ không thể không biết."

Kiều Âu tỉ mỉ nghĩ tới lời nói của Đoàn Hề Trạch, suy nghĩ một chút thấy cũng phải.

Ánh sáng con ngươi trong nháy mắt lóe sáng, ngay sau đó Kiều Âu nhìn Đoàn Hề Trạch nói:

"Bác, Tình Tình nói tên sát thủ kia hỏi cô ấy về cuốn nhật ký!"

"Nhật ký?"

Đoàn Hề Trạch cau mày, những người trẻ của cả bốn gia đình danh môn đều

rất thực tế, không có ai rảnh việc làm cái chuyện viết nhật ký tầm

thường như thế kia? Trừ đồ ngộc Đoàn Hề Viện sau khi yêu người đàn ông

đó thì trở nên thần thần bí bí, bắt đầu viết nhật ký. Lúc ấy Đoàn Hề

Trạch đã cho rằng người kia là Kiều Nhất Phàm , cho nên mấy lần trêu

chọc nói muốn giành được xem một chút, nhưng cũng bị em gái gắt gao bảo

hộ ở trong ngực.

Hồi tưởng lại khi em gái mình vẫn còn ở nhà, đoạn thời gian đó thật sự là rất tốt đẹp .

Khóe miệng dần dần cong lên, trong lòng bị xúc động rồi, trong nháy mắt này ông chợt bừng tỉnh đứng bật dậy:

"Nhật ký? !"

Nhìn Đoàn Hề Trạch giật mình, Kiều Âu lập tức khẩn trương:

"Bác, có phải bác đã nghĩ tới điều gì? Vậy là nhật ký là của ai? Tại sao những người đó hỏi Tình Tình về cuốn nhật ký?"

Đối mặt với thắc mắc của Kiều u, Đoàn Hề Trạch lập tức không trả lời thế nào được.

Ông cũng không xác định được suy đoán của mình có chính xác không , chỉ chậm rãi tiến tới gần Kiều u, trầm giọng hỏi:

"Còn có cái gì sao?"

Kiều Âu nuốt một ngụm nước bọt, suy nghĩ một chút, nói:

"Còn. Nếu như người kia không phải là mẹ cháu, vậy tại sao phải để ý đến sống chết của cháu như vậy? Cháu không giải thích được" Mặc dù Kiều Âu

rất hi vọng sự thật thật giống như Đoàn Hề Trạch nói, người thuê hung

thủ giết người không phải là Cung Bách Hợp, nhưng chuyện quan hệ đến an

toàn tính mạng của Lam Thiên Tình nên anh không dám khinh thường.

Nếu quả như thật không phải Cung Bách Hợp, chẳng lẽ sẽ là Kiều Nhất Phàm ? Vậy càng không thể nào!

Nhưng này trên đời, còn có ai sẽ quý trọng tánh mạng và an toàn của anh như thế ?

Ánh mắt Đoàn Hề Trạch dần dần sâu hơn, điểm này quả thật làm cho người không nghĩ ra. Một hồi lâu, ông chớp chớp nói:

"Ta và cha cậu sẽ phân tích cẩn thận hơn. Trong khoảng thời gian này, an toàn của Tình Tình liền giao cho cậu."

"Vâng."

Trước khi Đoàn Hề Trạch ra cửa, Kiều Âu bỗng nhiên lại gọi lại :

"Bác!"

Dáng người cao lớn của Đoàn Hề Trạch đứng sừng sững dù dừng lại bước

chân cũng không xoay đầu lại. Kiều Âu trong lòng nghĩ, có thể ông không

biết? Chỉ là, có một số việc có thể bỏ qua nhưng cũng có một số việc

không được!

"Kiều u, cậu là đứa bé tốt. Nhưng nếu như chuyện này thật sự có liên

quan với mẹ cậu, ta nghĩ ta sẽ xem xét tình cảm của cậu và Tình Tình thả cho bà ấy một con đường sống!"

Nói xong, Đoàn Hề Trạch mở cửa phòng rời đi.

Kiều Âu nhéo chặt lông mày nghĩ tới lời nói của Đoàn Hề Trạch để cho mẹ một con đường sống, những lời này là có ý gì?

**********************

Khi Lam Thiên Tình cầm trà xanh

và tờ báo quay trở lại, Đoàn Hề Trạch đã rời đi rồi.

“Ông xã ~ bác em có nói gì khó nghe không?”

Một câu “Ông xã” dịu dàng ngọt ngào, trong nháy mắt khiến lo lắng trong

lòng Kiều Âu tan biến trở thành hư không. Anh cười vuốt mái tóc đang dài ra của cô trêu chọc nói:

“Không có lời khó nghe cũng chẳng có lời ngọt, cũng chỉ nói một số chuyện khác.”

“Hả?”

Lam Thiên Tình chớp mắt to, không nén nổi tò mò và kích động, hai mắt

long lanh trong suốt khiến cho lòng người hoàn toàn yên tĩnh.

Cô thật sự không nghĩ ra, Đoàn Hề Trạch cố ý đuổi mình đi còn có thể nói cái gì cho Kiều Âu nghe, gương mặt mong đợi, tay nhỏ bé nắm thật chặt

cái mền, hận không thể nằm trên người Kiều Âu để cho anh nói rõ ràng.

“Ha ha.”

Kiều Âu bị bộ dạng ngây thơ của cô chọc cười.

“Bác nói, anh là đứa bé tốt. Anh gọi ông là bác, ông ngầm cho phép. Còn nói, để cho anh bảo vệ em.”

Lam Thiên Tình hít sâu một hơi, sau đó giống như là trúng thưởng trăm vạn hưng phấn từ bên giường bật dậy.

“Ư! Anh nói là bác đã tiếp nhận anh?”

“Đúng a!”

Kiều Âu nhìn bộ dáng này của cô không khỏi cười khổ, làm cho anh có cảm

giác anh không được nhiều người chào đón, khó có thể làm cho người khác

tiếp nhận.

Một lúc sau, Kiều Âu truyền dịch xong, y tá tới cặp nhiệt độ kiểm tra

thân nhiệt xong thì trời sắp sáng. Thật là một đêm quá kinh hãi.

Lam Thiên Tình chui vào trong ngực Kiều Âu cũng không trông nom không để ý gì nữa ngủ say. Được một buổi tối xảy ra quá nhiều chuyện, ngay cả

ngủ cũng không đàng hoàng, một lát duỗi duỗi cánh tay, một lát duỗi duỗi bắp chân, chọc cho Kiều Âu bất đắc dĩ than thở, cầm hộp điều khiển tăng nhiệt độ máy điều hòa không khí chỉ sợ cô bị cảm.

Mặt trời lên cao, Lam Thiên Tình vẫn còn thì thầm nói mơ, Kiều Âu đã

khỏe, y tá tới thay băng vết thương, anh dặn dò y tá nhẹ nhàng một chút

đừng đánh thức cô vợ nhỏ của anh.

Ngũ Họa Nhu và Tư Đằng vừa nghe thấy Kiều Âu nói ba chữ “cô vợ nhỏ” không hẹn mà cùng cười cười.

Mà ánh mắt Kiều Âu vẫn say sưa ngắm nhìn người phụ nữ trong ngực.

“Thật là một Tiểu Trư!”

Không nhịn được thật thấp mắt một câu, người phụ nữ trong ngực hình như có lòng tự cảm ứng lập tức buông một câu:

“Ghét!”

“Ha ha.”

Buồn cười cười cười, Kiều Âu cúi đầu hôn lên gương mặt của cô. Cảm thấy

cô vẫn còn nói thầm cái gì, anh tò mò dán lỗ tai của mình lại gần.

Lập tức cảm thấy ấm áp, ngọt ngào khi nghe thấy cô nhẹ giọng hô:

“Ông xã, hắc hắc, ông xã…”

Nhìn cô ngủ vui vẻ, Kiều Âu chop mũi lập tức liền chua.

Có lẽ trước kia anh không biết để coi một người là toàn bộ thế giới của

mình là như thế nào và phải làm thế nào. Bằng bản tính kiêu ngạo anh

không muốn thần phục; tự bảo vệ mình không muốn hoàn toàn giao ra trái

tim mình; nhưng lại muốn giam cầm cô trong tình yêu.

Hôm nay, chỉ đơn giản ôm cô trong lòng để cô ngủ say trong lòng mình,

nghe cô gọi mình trong mơ là ông xã cũng đã khiến anh thỏa mãn.

Cô đã từng nói muốn trong lòng anh chỉ có mình cô. Anh đã đồng ý nhưng

không biết mình có thể cố gắng làm được mấy phần. Bây giờ nếu có người

muốn từ trong ngực anh ôm cô đi, anh sợ mình không sống nổi thêm giây

phút nào nữa.

Cô cứ lặng lẽ không phát ra hơi thở bá đạo nhưng chiếm giữ trọn vẹn trái tim anh giống như một người xâm lược vô địch chiếm đoạt tất cả con

người anh xương tủy trái tim đến tư tưởng anh, tất cả đều bị cô chiếm

đoạt.

Giờ khắc này, Kiều Âu rốt cuộc cảm nhận được cảm giác coi một người phụ

nữ là tất cả thế giới của mình rốt cuộc là như thế nào. Bởi vì, anh đang được ôm cô trong vòng tay anh đang cảm thụ cảm giác như thế.

“Bà xã, em thật lợi hại!”

Anh cũng nhẹ nhàng đáp lại một câu đơn giản, đầy ắp quá nhiều cưng chiều và thỏa mãn.

****************************

Chừng chín giờ sáng, tiếng ồn ào xuyên thấu qua thủy tinh cửa sổ xe truyền vào tai Mộ Tử Tiêu.

Tử Tiêu cau mày, ảnh hưởng của rượu đêm qua hình như vẫn chưa hoàn toàn

biến mất, huyệt Thái Dương co giật từng trận nhức đầu lắm. Cậu dụi mắt

mở ra, khẽ đứng dậy, nhìn đoàn người hối hả bên ngoài cửa xe, bụng đói

kêu gào.

Hất đầu một cái, muốn lấy điện thoại di động ra nhìn thời gian một chút, lại phát hiện không thấy điện thoại di động đâu.

Hai mắt nhíu lại, cố gắng nghĩ lại, trí nhớ có chút mơ hồ, chỉ nhớ mình

đã cứu em gái Kiều Âu khỏi hai tên côn đồ, sau đó mang theo cô gái đó đi thuê phòng, trong lúc mơ hồ, giống như mình đã hôn cô bé ấy? Nhưng

chuyện tiếp theo có chuyện gì xảy ra thì cậu thật sự có chút không nhớ

rõ lắm.

Trong lòng hồi hộp một chút, tối qua rốt cuộc mình và cô bé ấy đã làm chưa?

Kiểm tra lại y phục của mình, nhớ tới lúc cậu đắp thảm lên cho cô ấy nói một câu thật xin lỗi, sau đó chạy ra ngoài, trở về trong xe ngủ.

Nhưng!

Cùng cô ấy cuồng nhiệt hôn hơn nữa đắp thảm cho cô ấy rồi một chút ấn

tượng cũng không có. Nhức đầu lắm, ai tới nói cho cậu biết, cậu và cô bé kia rốt cuộc làm chưa?

Mộ Tử Tiêu tinh thần hoảng hốt ngồi ở trong xe, điều chỉnh góc độ một kính chiếu hậu để soi mình xem xét.

Tử Tiêu thoáng nhìn vội sợ hết hồn.

Kiều Lộ khóc đỏ cả đôi mắt lên cầm điện thoại di động của cậu trong tay, uất uất ức ức đứng ở ngoài cửa xe.

Trong lòng Mộ Tử Tiêu giờ phút này rối loạn không biết có cảm giác gì.

Không phải tối hôm qua cậu nhất thời không kiềm chế được đem cô ấy làm

cái kia chứ? Không thể! Cậu không có chút ấn tượng nào cả! Huống chi,

cậu tin chính bản thân mình không phải là một kẻ tùy tùy tiện tiện.

Có chút bất đắc dĩ mở cửa xe, rút một tờ khăn giấy đưa cho Kiều Lộ:

“Đừng khóc. Lau một chút đi.”

Không dám nói quá nhiều, sợ nói nhiều sẽ sai nhiều. Thầm nghĩ cứ để nghe xem Kiều Lộ nói thế nào, có lẽ cậu quên nhưng cô ấy sẽ nhớ chứ? Mộ Tử

Tiêu tự nói với mình, một cô gái cũng sẽ không lấy chuyện của bản thân

nói đùa với cậu.

Kiều Lộ nhận lấy khăn giấy, không nói hai lời lau mặt một lượt, sau đó hung hăng nói một câu:

“Đi vào bên trong!”

Bởi vì tối hôm qua ngủ ở trong xe, cho nên Mộ Tử Tiêu vẫn ngồi ở băng

ghế sau xe. Nhìn bộ dáng Kiều Lộ lúc này là muốn lên xe sao?

Hoảng hốt rồi.

Mộ Tử Tiêu thật sự hoảng sợ rồi.

Mộ Tử Tiêu ngôi nhích vào bên trong, Kiều Lộ không khách khí chút nào

ngồi vào bên cạnh anh, quần áo trên người cô thùng thùng giống như mượn

tạm của người dọn dẹp trong khách sạn, cô vẫn đang khóc, khiến Mộ Tử

Tiêu loay hoay chẳng biết làm gì.

“Vậy, cái đó, cô còn tốt đó chứ?”

Khiếp sợ hỏi một câu, bởi vì đối với chuyện như thế này, Mộ Tử Tiêu quá mức sạch sẽ, thanh thuần chưa có kinh nghiệm đối phó.

Kiều Lộ rút khăn giấy lau mặt một chút, nhìn chằm chằm:

“Tôi có được hay không, sao anh lại không biết?”

Mộ Tử Tiêu nhăn trán, cậu thật sự vẫn không biết. Nhưng không thể nói như vậy.

“Cái đó, tối hôm qua, chúng ta?”

Lắp bắp không nói thành câu, cậu nghĩ thử dò xét phản ứng của Kiều Lộ.

Ai ngờ Kiều Lộ liền chu môi, buồn bã nhìn tới trước mặt anh giống như trong lòng uất ức càng ngày càng nặng.

Mộ Tử Tiêu có chút bối rối không biết xử lý sao đành giữ im lặng.

Đầu đang nhức như búa bổ mà Kiều Lộ cứ khóc không ngừng nhưng với bản

tính hiền lành dịu dàng nên anh cũng không nổi giận và nhanh chóng điều

chỉnh tâm trạng mình.

Mộ Tử Tiêu điều chỉnh sắc mặt, không nhân nhượng với cô gái này thêm

nữa, anh phát hiện nếu cứ để ý chăm sóc tâm tình của cô như vậy lại để

cho cô càng ngày càng tùy hứng, không hỏi được đầu đuôi chuyện mình muốn biết, không bằng cứ đi thẳng vào vấn đề là tốt nhất.

“Kiều Lộ, tối hôm qua cả hai chúng ta đều uống say, tôi nhìn thấy có hai người xấu muốn dẫn cô đi, cho nên tôi đã giành cô từ trên tay bọn hắn

mang đến khách sạn… cô còn nhớ rõ sao?”

Kiều Lộ gật đầu một cái, thỉnh thoảng hít sau vì nghẹn ngào, không nói lời nào.

Mộ Tử Tiêu cũng gật đầu rồi tiếp tục hỏi:

“Sau khi tôi dẫn cô về khách sạn, tôi ói lên đầy người cô… Chúng ta đã hôn nhau, cô có còn nhớ không?”

Kiều Lộ lại gật đầu một cái, nháy mắt mấy cái, rơi xuống một giọt nước mắt.

Mộ Tử Tiêu nghĩ xem ra cô ấy nhớ rõ ràng chuyện hôm qua hơn mình, vì vậy liền mở miệng hỏi luôn đoạn mà mình đã hoàn toàn quên:

“Kiều Lộ, sau khi bỏ chạy khỏi khách sạn tôi trở lại trong xe ngủ. Tôi

muốn biết từ lúc chúng ta hôn nhau đến khi tôi chạy đi giữa chúng ta có

xảy ra chuyện gì, cô có nhớ không?”

Nghe có chút hoang đường, nhưng vì uống nhiều, Mộ Tử Tiêu không nhớ rõ

khoảng thời gian đó. Hình như trong đầu nghĩ tới Lam Thiên Tình, nên đã

gọi tên Tình Tình rất mê ly rất mông lung, sau đó xảy ra chuyện gì thì

anh thật sự không nhớ được.

Mộ Tử Tiêu thấp thỏm nhìn Kiều Lộ, chờ đợi câu trả lời của cô. Thời gian giống như đang dừng lại.

Đang lúc trái tim lo lắng muốn vọt lên cổ họng, Kiều Lộ chợt khóc rống

lên, sau đó lôi một tay anh lên lau nước mắt trên mặt mình:

“Ô ô ~ anh làm tôi sợ muốn chết, tôi tỉnh dậy không thấy anh đâu, tôi

còn tưởng anh bỏ chạy không chịu trách nhiệm với tôi. Ô ô ~”