Vẻ mặt kinh ngạc của Lam Thiên Tình khiến tâm tình Kiều Âu rất tốt, khóe miệng cong cong, anh nâng tay vuốt nhẹ lên chóp mũi cô.
Anh cứ nghĩ rằng lần này cô bé sẽ vẫn bị anh đánh lừa nhưng mà anh lại
thấy đôi mắt trắng đen rõ ràng chớp chớp, dần dần nổi lên từng gợn sóng.
“Anh, có phải là quá khéo không?”.
“Cái gì?”.
Không khéo sao, cô vừa bị đuổi về viện phúc lợi thì đã được anh đến đón
đi; nhà mới lại ngay đằng sau trường học, cô chỉ cần đi hai, ba phút;
mua bàn học cho cô, cố tình trả tiền xong mới phát hiện phòng ngủ của cô không nhét vừa, đưa sang phòng anh; ngay cả mặc áo ngủ cũng là áo ngủ
tình nhân, anh lại nói, vừa khéo mua đồ dùng được tặng áo ngủ.
Lam Thiên Tình đem sự việc đánh giá qua một lần, không trả lời anh, cũng không nói nữa, mà ngồi thẳng người, nhìn ra ngoài cửa.
Trên đời thật sự có việc trùng hợp như vậy sao? Cô không biết, cũng
không có đáp án. Trước đó cô cũng đã nghi ngờ, anh nhận nuôi cô thật sự
bởi vì anh có một người em gái bị lạc nhiều năm sao?
Cô không tiền, không quyền, có thì chỉ có tấm thân này!
“Anh, em cầu anh, đừng coi em như công cụ giao dịch, đưa cho người khác
tầm hoan tác nhạc. Em thà chết đói chết khát, chết rét cũng không muốn
bị người ta chuốc say, rồi đưa lên giường của người nào đó!”.
Anh đối tốt với cô như vậy, cho cô ăn ngon, mua quần áo đẹp, trang điểm
xinh đẹp, còn làm tóc cho cô, chẳng lẽ không phải vì muốn cô đi quyến rũ ai sao?
Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng, bây giờ Lam Thiên Tình chính là bị như vậy!
Có kinh nghiệm chuyện lần trước của Lam Phong, bây giờ đối mặt với Kiều Âu, cô thật sự không biết phải suy nghĩ như thế nào.
Thời gian rất lâu, trong xe yên tĩnh, Kiều Âu nhìn bóng dáng quá mức
xinh đẹp của cô, ưu thương trong tâm hồn cô rõ ràng như thế. Anh biết,
cô bé luôn đứng đầu kỳ thi của khoa tự nhiên, sớm muộn gì cũng sẽ nhìn
ra sự trùng hợp đó, tất cả đều quá khéo. Mà anh, chỉ cần một ngày anh
không cho cô một lý do thuyết phục, thì cô sẽ suy nghĩ miên man hơn.
Kiều Âu không muốn cô suy nghĩ lung tung, bởi vì mỗi lần cô suy nghĩ lung tung thì đều mang vẻ ưu thương.
“Tình Tình, anh thích em”.
Anh nói như vậy, đủ thẳng thắn chứ?
“Phòng của anh, ngay đằng sau trường trung học Đức Nặc, nhiều lần anh
thấy em, đều cảm thấy em thật đặc biệt, anh thích em cho nên cho người
hỏi thăm sự tình của em, biết được em luôn đứng đầu các kỳ thi, biết em
được người ta nhận nuôi ở cô nhi viện, biết được rất nhiều chuyện của
em. Tình Tình, anh đã đến xem cuộc sống trước kia của em, đến căn phòng
nhỏ của em”.
Nói đến đây, giọng điệu Kiều Âu ảm đạm, ngay cả tâm tình cũng mang vẻ đau lòng.
Lam Thiên Tình không dám tin quay đầu lại, mở to mắt nhìn anh:
“Anh, anh đến căn phòng nhỏ của em?”.
Kiều Âu gật đầu, nhíu mày, thương tiếc nói với cô:
“Anh đứng trước cửa sổ nhỏ cỡ bàn tay, nhìn ra bầu trời phía xa xa, lòng anh thương em vì dưới hoàn cảnh như vậy học tập gian khổ, anh không nỡ
để em như vậy nên cho cha nuôi em một khoản tiền, để ông ta đưa em về
viện phúc lợi, sau đó anh nhận nuôi em, cho em một gia đình ấm áp”.
Lam Thiên Tình một tay che miệng một tay ôm ngực, cô biết ngay, những cái này đều trùng hợp, nhất định là có vấn đề!
“Tình Tình, anh chỉ muốn chăm sóc cho em mà thôi, không có gì khác. Anh
thích em, nhưng tuyệt đối sẽ không làm gì xấu với em, sẽ không làm việc
gì tổn thương em, lại càng không coi em như đồ chơi, đưa cho người khác
tầm hoan tác nhạc. Bởi vì anh để ý đến em, anh không bỏ em được”.
Giọng nói Kiều Âu ôn nhu, mỗi câu đều nói với tư cách là “Tôi”, chứ không còn là “Anh trai”.
Ngón tay thon dài của anh vươn vào trong hốc trước mặt, lấy ra một xấp
tư liệu về Lam Thiên Tình. Anh tự giác đặt vào trong tay cô.
“Này, đây là chứng cứ anh thích em. Anh không định nói cho em biết sớm,
bởi vì em còn nhỏ như vậy, phải toàn lực thi cao đẳng, anh không đành
lòng nói việc này cho em, anh sợ em bị thương. Nhưng mà, em nghi ngờ anh như vậy, không tín nhiệm anh, Tình Tình ~”.
Kiều Âu hít sâu một hơi, nhìn ánh mắt trong veo cảm động của cô, ai oán nói một câu:
“Anh thật sự rất đau lòng”.
Lam Thiên Tình hoàn toàn lờ mờ.
Đợi đến khi cô kịp phản ứng thì Kiều Âu đã mỉm cười,mở cửa xe bên cô,
vươn tay ra đón cô. Cô ngước mắt nhìn, nơi xe dừng là khách sạn cao cấp
trong trung tâm thành phố - Thất Tinh.
Lam Thiên Tình ảo não, tại sao lại dọa người như vậy, sau khi anh nói đau lòng, cô lại ngẩn người lâu như vậy.
Mà lúc này Kiều Âu rất hưng phấn, anh nhìn thấy hết sự hoang mang và
bàng hoàng trong mắt cô. Anh biết cô còn nhỏ, nhưng mà anh chờ ngày cô
hiểu được, vì anh mà mở lòng.
Kiều Âu nắm tay Lam Thiên Tình bước vào đại sảnh khách sạn xa hoa, sau
đó đổi thành anh ôm lấy vai cô. Bởi vì anh phát hiện, chỉ cần anh nắm
tay cô thì cô sẽ đi sau anh, mà anh ôm vai cô, cô mới đuổi kịp được bước đi của anh, cùng anh sóng vai đồng hành.
Thang máy lên tầng 88, đi ra. Dọc theo đường đi, mọi người đều cúi người chào hỏi anh, đều gọi anh là “Kiều Thiếu”. Lam Thiên Tình nhăn mày,
không nhịn được nhìn một bên mặt của anh.
Kiều Âu cảm nhận được lòng bàn tay cô đang đổ mồ hôi, còn bờ vai khẽ run.
Anh cúi đầu, kề sát tai cô nói:
“Không cần lo lắng, anh, Kiều Âu thề, đời nay anh sẽ dùng cả tính mạng
để bảo vệ em. Không cần phải ngẩng đầu em vẫn có thể cảm nhận được sự
tồn tại của anh”.
Đòi mạng!
Đây là lần đầu tiên Lam Thiên Tình được một người đàn ông ưu tú như thế thổ lộ, cho dù thật sự anh lớn hơn cô một chút.
Kiều Âu dẫn cô đi xuyên qua đại sảnh màu vàng, người bên trong đều chào
anh, đồng thời ánh mắt tìm tòi nghiên cứu và kinh ngạc nhìn cô!
“Ba!”.
Kiều Âu buông vai cô ra, chuyển tay dắt bàn tay nhỏ của cô.
Lam Thiên Tình sợ tới mức không dám ngẩng đầu, cả người tránh phía sau Kiều Âu, sau đó nghe một giọng nói êm ái thanh nhuận:
“Rốt cuộc con cũng đến rồi hả? Nghe nói con mới nhận nuôi một cô bé ở viện phúc lợi?”.
Kiều Âu cười cười:
“Đúng vậy, là cô ấy”.
Nói xong, anh đẩy Lam Thiên Tình đến trước mặt ba anh, không quên giới thiệu:
“Lam Thiên Tình, là em gái mà con nhận nuôi, Tình Tình, mau gọi ba”.