Cô Nàng Đáng Yêu Của Tổng Giám Đốc Chung Tình

Chương 15

“Sao? Mẹ nói gì? Ba bị làm sao?” Nguyễn Khánh Như hốt hoảng cầm chặt điện thoại trong tay.

“Làm sao bây giờ Khánh Như? Tự nhiên công ty của ba con bị ngân hàng đòi nợ với lại tất cả các cuộc làm ăn đều bị hủy bỏ hết. Ba con chịu không nổi áp lực đã ngất xỉu rồi. Bây giờ đang ở trong phòng cấp cứu.” Dương Thục Linh hoảng sợ nói.

Cô chết trân tại chỗ. Tại sao công ty của ba đang làm ăn ổn định lại xảy ra chuyện này. Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra.

Cô lao khỏi công ty, bắt taxi chạy tới bệnh viện. Cô đứng ngoài phòng cấp cứu hết mấy tiếng đồng hồ. Tâm trạng nơm nớp lo sợ không yên.

Két. Cửa phòng cấp cứu mở ra.

“Bác sĩ, ba tôi sao rồi?” Cô níu lấy vị bác sĩ bước ra đầu tiên và hỏi.

“Tình trạng của bệnh nhân tạm thời ổn định nhưng ông ấy cần được nghỉ ngơi, tĩnh dưỡng. Mấy ngày nay người nhà nên chăm sóc cẩn thận và không nên để cho bệnh nhân chịu thêm cú sốc nào nữa.”

“Cám ơn bác sĩ.” Nguyễn Khánh Như vui mừng, cô vội vàng chạy đi lo liệu mọi chuyện. 



Lúc cô nhớ ra mình chưa nói với Nhân về chuyện của ba thì đã là chuyện của mấy ngày sau đó. Mẹ cô vừa lo chuyện của công ty vừa chăm sóc cho ba cô nên rất mệt mỏi. Còn cô thì hầu như chỉ ở trong bệnh viện, ngày đêm túc trực bên giường bệnh đến việc cơm nước cũng bỏ bê.

Nhờ vậy mà cô có thể nhìn kĩ gương mặt của ba cô. Gương mặt ông đã xuất hiện nhiều nếp nhăn hơn trước. Mái tóc cũng bạc nhiều rồi, ba của cô không còn khỏe như ngày xưa nữa, thế mà lâu nay cô không để ý tới. Cô hối hận vì mình không dành nhiều thời gian hơn cho ba mẹ.

Hôm nay sức khỏe của ba cô khá lên nhiều. Cô tranh thủ về nhà tắm rửa rồi chạy sang công ty. Mấy ngày nay không gặp Nhân, cô quả thật rất nhớ anh.

Khi Nguyễn Khánh Như đến phòng làm việc thì cô thấy cửa mở hé ra. Cô tính cho anh một sự bất ngờ nho nhỏ thì không ngờ chính cô lại nhận được một bất ngời lớn. Lúc này Nhân đang ôm ấp một cô gái trẻ đẹp trong lòng. Và Nhạc Vĩ thì đang chất vấn anh điề gì đó.

“Có phải cậu là người đã gây áp lực lên ngân hàng để họ đòi nợ công ty Khải Dương không?” Nhạc Vĩ giận dữ hỏi.

“Chuyện đó thì có liên quan gì đến cậu? Chẳng qua đó chỉ là một công ty nhỏ.” Dương Văn Nhân thờ ơ trả lời.

“Cậu cũng biết đó là công ty nhỏ thì để người ta yên ổn làm ăn đi. Tại sao phải phá đám như vậy? Có phải vì người đàn bà này không?” Nhạc Vĩ chịu không được chỉ tay về người phụ nữ đang ngồi trên người Dương Văn Nhân.

“Phải. Chỉ cần cô ấy vui thì muốn tôi làm gì cũng được” Dương Văn Nhân trả lời mà không hề đắn đo lấy một giây.

Lục Ngạn nghe thấy thế thì vòng tay qua cổ anh hôn một cái.

“Thế còn Khánh Như thì sao? Cô ấy mới là bạn gái của cậu.”

“Cô ấy không phải là bạn gái của tớ. Tất cả chỉ là do cô ấy tự nguyện, có trách thì nên trách cô ấy quá yêu tôi. Đó là lỗi của cô ấy chứ không phải của tôi.” Dương Văn Nhân nói.