Vào mùa, thời gian chuyển biến không hề báo trước, chớp mắt, đã đến thời điể rét đậm nhất.
Mùa đông, cành cây xác xơ, sự sống suy yếu, vạn vật tiêu điều, biểu hiện cho sự kết thúc.
Sống trong mùa này, nhiều động vật sẽ chọn cách ngủ đông, chờ ngày kinh trập (*), đông đi xuân đến, lại một cuộc sống mới bắt đầu...
(*)Ngày bắt đầu tiết Kinh trập thường diễn ra vào khoảng ngày 5 hay 6 tháng 3 dương lịch, khi Mặt Trời ở xích kinh 345° (kinh độ Mặt Trời bằng 345°). Đây là một khái niệm trong công tác lập lịch của các nước Đông Á chịu ảnh hưởng của nền văn hóa Trung Quốc cổ đại.
Thế nhưng, người ở đâu?
Nửa đêm không ngủ nổi, Quý Hướng Vãn ngồi dậy, đưa mắt nhìn gương mặt mệt mỏi nhợt nhạt của anh.
Từ lúc vào đông đến nay, anh luôn như vậy. Lúc trước, bất kể cô dậy sớm thế nào, anh cũng đều dậy trước cô một chút, làm bữa sáng xong xuôi rồi mới đi.
Gần đây, giấc ngủ của anh càng lúc càng dài, sắc mặt không được tự nhiên cho lắm, không giống như đang ngủ say, mà giống như -- mê man.
Cô đưa tay, không cảm nhận được hơi thở, trái tim cô thắt lại.
Hốt hoảng, dường như có một cái bóng tách ra, giống cái bóng ngược trên mặt nước, không cách nào giữ lại trong cơ thể, đưa tay nắm bắt, chỉ là một khoảng không trống rỗng, khiến mặt nước dậy sóng, cô kinh hãi chứng kiến, cái bóng ngược của cơ thể kia, cuối cùng lại là hai gương mặt khác nhau!
Không giữ được ảo ảnh, cô nắm tay anh theo bản năng, nhưng lại cực kỳ lạnh lẽo, cứng ngắc, hệt như -- xác chết.
Cô nắm rất chặt, truyền nhiệt độ, không dám đến kiểm tra nhịp đập của trái tim. Bàn tay càng lúc càng lạnh, càng lúc càng lạnh, cô dùng sức mà giữ lấy, đầu ngón tay chạm vào mu bàn tay của anh, kêu lên một tiếng: "Hàn!"
Hình ảnh hư ảo dần trở lại bình thường, mặt nước ngừng dậy sóng, chầm chậm, hòa làm một với thân xác.
Cô nghiêng người, dựa sát vào lòng ngực, nơi đó, bắt đầu có tiếng đập rất nhẹ, gần như không cảm nhận được cú nhảy lên yếu ớt. Cô buông lỏng, nắm chặt, rồi nhắm mắt lại.
Thời tiết càng trở lạnh, sắc mặt anh càng tái nhợt, càng ngày càng hay mệt mỏi, có lúc, có thể bắt được trên mặt anh những tia đau đớn, sáng tỉnh dậy, nhiệt độ rất thấp, nhưng lại toát mồ hôi hột.
"Tối nay, có đến không?" Bữa sáng, cô làm, anh đã mất sức rất nhiều.
"Ừ."
Bưng ly sữa đã được hâm nóng lên cho anh, ly sữa bị đổ ra bàn, một mảng màu trắng tràn ra, ly thủy tinh lăn xuống đất tạo thành âm thanh vỡ vụn.
Anh ngây người nhìn chăm chú lòng bàn tay chừng ba giây, chợt phá lên cười. "Xin lỗi, anh không cầm chắc."
Cô không nói gì, ngước mắt nhìn anh đang khom người tìm những mảnh vụn, nói: "Anh làm được rồi."
Cô đứng sau lưng anh, anh mới lạc mất hơi thở mà ngay cả bản thân mình cũng không cảm nhận được, đưa tay chạm vào khay đựng bánh mì nướng, tốn sức điều khiển ngón tay cong lại, rồi sau đó -- mọi thứ trượt khỏi lòng bàn tay.
"Em giúp anh ăn nhé?" Chẳng biết từ lúc nào, cô đi không phát ra tiếng động, đứng sau lưng anh.
Anh quay đầu, bày ra nụ cười quen thuộc với cô. "Không." Chìa tay về hướng kia, tỏ ý kêu cô ngồi cạnh, chạm đến đầu ngón tay, cô chủ động nắm lấy, năm ngón tay quấn quýt.
"Hướng Vãn, anh định kết thúc tất cả công việc trong hôm nay."
"Đâu có liên quan đến em?"
Một tay kia, anh vuốt ve gương mặt lạnh nhạt không gợn sóng của cô. "Hướng Vãn, anh không có nhiều thời gian để dành cho em."
"Đây xem là lật bài? Anh muốn kết thúc, một lòng quay về bên cô ấy?"
"Nếu em muốn như vậy thì làm như vậy." Tiếng than thở này được nuốt vào trong cổ họng, nhốt vào trong cánh cửa lòng, khổ sở lan tràn.
"Anh yêu em không?" Cô bình tĩnh đưa mắt nhìn anh, tựa như muốn nhìn thấu vào nơi sâu thẳm nhất trong linh hồn anh.
Lần này, anh không né tránh, cũng không quay mặt đi, bình thản nói: "Yêu."
"Vậy thì đừng đi. Em không quan tâm là một phần hay hai phần, cho dù là ít hơn đi chăng nữa."
Là duy nhất. Anh vừa nói ra khỏi miệng, chỉ là không ra tiếng mà thôi.
*** *** **
Đài khí tượng thông báo, sắp co ba đợt không khí lạnh đổ bộ, bắt đầu vào sáng nay, là khoảng thời gian nhiệt độ thấp nhất kể từ lúc vào đông...
Từ Tịnh Viện kéo áo choàng dài, bọc kín người bằng nhiều lớp áo, bước nhanh về căn nhà phía trước, đến gần cửa, một bóng người đứng nghiêm trang trong cơn gió buốt đập vào mắt cô.
"Phẩm Tuyền!" Cô kinh ngạc kêu lên. "Đến sao không gọi trước?"
Anh lắc đầu. "Anh có mấy lời muốn nói."
Ngón tay chạm vào bàn tay lạnh cóng của anh, cô nắm chặt. "Có gì vào trong rồi hẳn nói."
Tìm được chìa khóa, cô mở cửa, bỏ mấy đồ dùng hàng ngày vừa mua xuống bàn, vào bếp rót hai ly ca-cao nóng.
Anh lặng lẽ quan sát căn hộ của cô gái độc thân. Cho dù là quá khứ hay hiện tại, đàn ông theo đuổi cô không hề ít, mà Dương Phẩm Tuyền lại là người từ lúc bắt đầu lại là vị khách may mắn duy nhất tồn tại trong lòng cô.
Bên trong còn để nguyên những vật dụng khi hai người còn sống chung, cuộc sống thường ngày, vài vật kỷ niệm là lạ mua từ những chuyến du lịch, những món đồ chọn mua cùng nhau, món quà anh tặng cô vào ngày lễ tình nhân đầu tiên, mỗi một món đều chứa đựng một khoảng thời gian, trong quá khứ còn có vô số lần lưu giữ đồ dùng cá nhân của người đàn ông... Rõ ràng cho thấy dấu vết tồn tại của người đàn ông nào đó trong cuộc đời cô, nói rõ ràng đầy đủ hơn thì là cuộc sống riêng nghiêm túc tự ràng buộc bản thân, suốt một năm qua chưa từng có người đàn ông nào đến xáo trộn căn hộ nhỏ này.
"Chắc anh không quên đó là bức ảnh chúng ta chụp khi đi du lịch ở Đông Kinh vào ba năm trước chứ?" Anh đang đứng trước một bức ảnh phóng lớn, cô bưng hai ly ca-cao ấm, đặt một ly xuống bàn, một ly khác nhét vào tay anh.
"Nhớ." Hai tay giữ lấy cái ly, ánh mắt sâu thẳm. "Năm đó, tình cảm đang nồng thắm, Dương Phẩm Tuyền với sự nghiệp ổn định, tâm trạng, điều kiện, cái gì cũng tốt, hai người đi nước ngoài giải khoay, khoảng thời gian đó còn không dùng biện pháp tránh thai, vì hai người hẹn ước rằng nếu có thai sẽ kết hôn ngay. Lúc ấy, có một chàng trai con độc nhất của thương gia nổi tiếng nào đó một lòng theo đuổi cô, anh cũng biết, cha mẹ cô hi vọng em gả vào nhà giàu có, thế là em cãi lời cha mẹ, họ còn quyết tâm vạch hướng lựa chọn cho tương lai, ví dụ như mang thai." "Tại sao lại nói giống như mọi chuyện không liên quan đến anh?" Hoàn toàn không quan tâm đến giọng điệu, trần thuật lại câu chuyện.
Anh không đáp, quay lại hỏi: "Một năm nay, anh không bước một bước vào nơi này, sao em không hỏi lý do?"
Cô lắc đầu. "Không hỏi."
"Có một người phụ nữ khác tồn tại? Cũng không hỏi?"
"Không hỏi."
"Anh trở nên xa cách như vậy, cũng không hỏi?"
Đầu ngón tay khẽ run lên, giữ lấy tấm rèm cửa bằng sợi tơ tằm. "Em nói rồi chỉ cần để em nhìn thấy anh, đừng xuất hiện lại, bốc hơi giống như một tháng kia, hoàn toàn biến mất khỏi cuộc sống của em, khiến em không thể tìm được, tim đập rộn lên vì sợ... Như vậy... như vậy là được rồi..."
Anh khẽ thở dài, ngước mắt nhìn, rơi vào vực thẳm không biết làm thế nào. "Thật ra thì chuyện gì em cũng biết, bao gồm cả bệnh của Dương Phẩm Tuyền, nguyên nhân anh biến mất, nhưng em chọn lừa gạt bản thân mình, chỉ cần có thể lưu giữ mọi thứ về anh, dù chỉ là một nụ cười, một ánh mắt dịu dàng, những thứ thuộc về cơ thể của anh, chỉ cần có thể nhìn thấy anh dừng mắt mỉm cười nhìn em là đủ."
"Không phải... Đừng nói nữa..." Cô hơi hoảng loạn, giọng nói mềm yếu nhưng không có khả năng ngăn cản anh. Cô không muốn, không nên nghe anh dùng tông giọng lạnh nhạt như vậy, chuyện này không nên dùng chất giọng ấy để nói...
"Thế nên, anh không thể hôn em, ôm em, không phải vì anh..."
"Em nói anh đừng nói nữa!" Một bàn tay hướng ra chặn lại câu nói.
Mắt đối diện mắt, không nói, không gian như ngưng đọng, có thể nghe được cả hơi thở rất khẽ.
"Đúng vậy, em xin lỗi... Em không phải cố ý..." Bàn tay cô cứng ngắc, hơi sợ.
Anh chỉ nhìn cô, không hề di chuyển, rất lâu sau đó mới mở miệng: "Anh rất muốn nói với em, cảm ơn em đã yêu anh nhiều như vậy, dù em có nhiều lựa chọn tốt hơn. Coi như em không muốn nghe, anh cũng phải nói cho em biết, Dương Phẩm Tuyền rất yêu em, chưa từng phản bội, cho đến lúc chết, anh luôn tâm niệm rằng, người bị ràng buộc, là em, nếu như có kiếp sau, anh muốn được yêu em lần nữa."
Chẳng biết từ bao giờ, nước mắt đã tuôn trào trên gương mặt của cô.