Có Hợp Có Tan

Chương 7-1

Ba câu nói từ người lạ từng quen.

Anh nói anh vì cô mà đến.

Anh nói một bó hoa cát cánh cho tình yêu mãi mãi không đổi thay.

Anh nói sẽ theo cô đến hết kiếp này không bao giờ rời xa.

Anh ấy à, chỉ có thể, chỉ có thể là...

Người lạ từng quen.

“Được.”

“Cái gì?” Con ngươi trong vắt hiện lên vẻ nghi hoặc. Anh nhìn chằm chằm cô hết nửa ngày, cô thốt ra chữ kia khiến anh không tìm được manh mối.

“Em nói được.” Anh dừng lại, sau đó lại bổ sung. “Lần trước em hỏi, có thể làm bạn không, anh đồng ý.”

“Hả?” Anh chủ động đến tìm cô, đã làm cô rất ngạc nhiên rồi. Thái độ khi trước của anh, tỏ ra là cả đời cũng không muốn quen biết cô, sao bây giờ lại thay đổi ý định?

“Em không muốn sao?”


Ảo giác sao? Tại sao cô lại có cảm giác bộ dạng của anh có vẻ căng thẳng?

“Không phải, không phải vây!” Vừa nói xong, nỗi đau khổ vương vấn trong lòng đồng thời được phóng thích, cô nở một nụ cười, thuận theo tâm ý mà nói: “Được, chúng ta làm bạn.”

“Nghe nói cô ấy là bạn gái trước của anh? Tái hợp rồi à?” Vừa đi vào phòng làm việc của Hội học sinh, đoạn đối thoại bên trong ngừng lại khi nghe thấy bước chân cô.

“Lại là ai ba hoa nữa đây?”

“A Bác! Nói thật thì em cũng cảm thấy cô ấy không xứng với anh, tính tình cô ấy quá trầm.”

“Vậy mà gọi là trầm, là có phong cách mới đúng! Mấy người làm sao hiểu được nội tình?” Anh uống ngụm nước, nói tiếp: “Còn nữa, chúng tôi bây giờ chỉ là bạn, cô đừng có ở đó mà nói nhăng nói cuội, gây khó xử.”

“Bảo vệ cô ấy như vậy còn nói là không tái hợp!”

“Chuyển lời với A Bác, nếu để tôi nghe được cậu ta còn phê bình Vãn Vãn nhà tôi, giữa kỳ, cuối kỳ đừng mong tôi bao che cho cậu ta, bài kiểm tra, ghi chép bài vở trong nước mắt, để xem sách vở gọt cậu ta hết bao nhiêu mỡ, tốt nhất là bị giáo sư làm nhục đến chết!”

“Anh ác vậy à? Hội trưởng kia?”

Anh liếc xéo một cái. “Theo đó mà làm, tôi lập tức rút khỏi hội học sinh, để cô rất vả mà chết!”

“Này, giao tình hai, ba năm nay mà không bằng hồng nhan bé nhỏ kia à?”

Anh nghiêm túc nhìn rất lâu. “Kém hơn.”

“Đi đi!” Một cuốn sách ném vào người anh, anh thuận tay đón nhận, lật đến trang được đánh dấu mà xem tiếp.


“Khoan đọc đã, chi tiết hoạt động lần này có chút vấn đề, cho em ý kiến đi...”

Ngoài cửa, cô dựa lưng vào tường, bàn tay đưa lên đè trước ngực, cảm nhận nhịp đập mạnh mẽ.

Vãn Vãn nhà tôi...

Không ngờ rằng một câu gọi thân mật lại khiến cô cảm động đến vậy. Mặc dù, cô không còn là của anh nữa...

Cô không hiểu anh, vì sao sau khi trở thành bạn, trái lại còn thân hơn so với lúc hẹn hò nhau?

Không phải là tác động lên, anh tôn trọng cô ngay cả vai cũng không ôm một cách bừa bãi, mà ngay cả trong cách nói chuyện, đã rất yêu thương, quý trọng rồi...

Hít sâu nhiều lần, chắc chắn gương mặt đỏ ửng đã không còn, mới chuyển bước, đẩy hé nửa cánh cửa ra.

“Ồ, Vãn Vãn, em ngồi xuống đây đi, anh xong ngay thôi.” Nhấc ly trà sữa trên bàn lên, nhiệt độ đã không còn lạnh như trước, nhét ống hút vào tay cô, quay đầu nhíu mày một cái, mở cửa sổ, sau đó nói: “Muốn hút thuốc thì ra ngoài, đừng để phụ nữ hít khói thuốc của mấy người.”

Cô hơi bất ngờ. Anh trở nên... tỉ mỉ hơn.

Lúc đầu, trong lòng mang nặng cảm giác áy náy, giấu mẹ và anh hết lần này đến lần khác, còn chuẩn bị tâm lý sẽ chọc cho mẹ tức giận, nhưng cho đến khi chuyện này xảy ra trước mắt, mặt cô đỏ bừng, không còn cảm thấy khó chịu nữa, vậy thì mẹ sẽ không lo lắng nữa phải không? Bây giờ chỉ là bạn, không phải người yêu nên cũng không cần phải lo lắng đến chuyện chênh lệch khoảng cách khiến cô bị tổn thương, mẹ cô không có lý do gì để phản đối.

Ánh mắt lướt qua bàn của anh, nơi đặt mấy cuốn sách y học, đều liên quan đến bệnh suyễn. Tại sao anh lại xem mấy loại sách này? Chẳng lẽ --

Nghi hoặc nhìn về phía anh, đúng lúc anh ngẩng đầu lên, cho cô một nụ cười, không nói mấy câu ấm áp, để cô biết mình chưa từng bị lãng quên.

“Tốt lắm, tốt lắm, chuyện còn lại ngày mai nói tiếp, tôi muốn đi ăn cơm, để người đẹp chờ lâu quá thì không phải phép lắm.”

“Ăn cơm xong không quay lại sao? Buổi chiều cậu đâu có lớp.”


“Hội trưởng, đừng có vụng trộm yêu đương, tôi thuộc nằm lòng thời khóa biểu đấy nhé!”

Người nói vô tâm, người nghe ra ý, gò má cô đỏ ửng.

“Cậu đi chết đi!” Ngôn ngữ tay chân của người đàn ông nhanh lẹ, một cước đá vào mông anh. Anh nhanh chóng né tránh, kéo Quý Hướng Vãn rời khỏi phòng làm việc của hội học sinh.

Sau đó cô mới biết, buổi chiều anh không về làm việc là vì đến phòng tự học giúp cô học.

*** *** **

Cuối tuần đó, hai người họ đi ngắm biển, gió lành lạnh từ biển thổi vào, so với mùi vị ngọt ngào ở rạp chiếu phim thì không khí ở biển khiến cô vui thích hơn, bởi vì người bên cạnh là anh.

“Đang nghĩ gì vậy?” Anh vỗ nhẹ vai cô khiến cô giật mình kêu lên một tiếng, sách rơi xuống đất, trong tay còn giữ cây bút, anh thuận thế khom người nhặt lên, cô muốn ngăn cũng không kịp.

Anh mở trang bìa ra xem, trang đầu có ba dòng chữ nắn nót:

Yêu người tựa hoa cỏ

Nguyện sinh tử cùng người

Cay đắng không hề oán

Sau đó là vài bức phác họa, đều vẽ cùng một người.

Cổ họng anh nghẹn lại. “Em vẫn còn vẽ?”

“...” Thật ra thì, chưa từng dừng lại.


Những ngày anh bận rộn, đến trễ, những lúc không tôn trọng cô, mà cô vẫn điềm tĩnh, là đang vẽ anh?! Anh bận rộn, anh chuyên tâm, anh trầm tư, cả đôi mắt khi buồn ngủ... Trong mắt cô, anh mang nhiều nét mặt như vậy, tình cảm sâu nặng như vậy vẫn giữ đến bây giờ.

Anh dang tay, ôm chặt lấy cô, đang lúc cô chưa hết kinh ngạc liền buông ra.

“Anh đã từng quen một người con gái, yêu rất cuồng nhiệt, bây giờ nhớ lại, trong lòng vẫn nhói đau. Lần đầu tiên quen em vào một năm trước, chính là khoảng thời gian thống khổ nhất khi anh và cô ấy chia tay, hai người không phải là hết yêu, nhưng lại chia tay ngay khi tình cảm sâu đậm nhất, ngoài cảm giác đau buồn, còn có tiếc nuối. Anh dùng bóng đá để vơi bớt nỗi buồn, khiến bản thân mệt mỏi đến mức không thể suy nghĩ gì được nữa, về nhà chỉ có thể lăn ra ngủ. Ngày hôm đó gặp em, anh đã nhận được thư của cô ấy, vẽ ra vô số câu về tình yêu hoàn thiện của anh và cô ấy. Anh -- không thể giữ nỗi ưu phiền ấy nữa, cần một nơi phát tiết, cho nên... Trở thành một thằng tồi khi lợi dụng em... Anh biết em thích anh, nữ sinh mười bảy tuổi, tình cảm mê muội vốn dĩ không biết che giấu trong ánh mắt, anh trêu đùa em, cố tình nhìn dáng vẻ hoảng hốt của em, giống như khi tâm trạng không tốt, nhất định phải trêu ghẹo cô bạn hàng xóm nhỏ phải khóc thì tâm trạng tồi tệ mới chịu yên. Thật ra thì, anh chưa từng thích em, lần đầu gặp mặt cũng không, nhặt được tập tranh vẽ của em cũng không, em vì một câu nói đùa mà trở thành bạn gái của anh cũng không, trong khoảng thời gian hẹn hò càng không có, anh chỉ đứng nhìn mối quan hệ có cũng được không có cũng chẳng sao của chúng ta, ngày nào đó phải chia tay, anh cũng sẽ không quá đau khổ.”

“Em... biết.” Đôi môi cô trắng nhợt. Rõ ràng anh không có lòng dạ nào dành cho cô, chẳng qua là không ngờ anh lại thừa nhận những dụng ý này với cô.

“Em nên giận, anh vẫn luôn gạt em, liên tiếp đến trễ, liên tiếp thất hứa, rõ ràng em rất tủi thân.”

“Đã kết thúc rồi... Không phải sao?”

“Ừ, kết thúc rồi.” Vẻ mặt anh bình thản, khẽ vuốt gò má lạnh buốt của cô, giọng nói dịu dàng: “Nói những điều này với em vì anh không muốn lừa em nữa, đem những thứ lừa dối, phụ lòng, sai lầm kia kết thúc trong quá khứ, bắt đầu từ hôm nay, anh sẽ không lừa em nữa.”

“Cái gì... Ý?” Chuyện này không nằm trong dự đoán, cô... đoán không ra.

“Không hiểu à? Hướng Vãn,, anh đánh giá sai về em, em cũng đánh giá sai về bản thân mình, mặc dù trước mắt tấm lòng của anh không thể so sánh được với em, nhưng anh thực sự rung động rồi, em phải cho anh chút thời gian để đuổi kịp em, được không? Vãn Vãn, bắt đầu lại từ đầu, để anh biết cách yêu em, quý trọng em.”

“Nhưng mà... mẹ...” Ngày trước, cô có thể suy nghĩ rằng chỉ cần giúp đỡ anh là đủ, chưa từng cho rằng mình sẽ thành bạn gái của anh, chiếm một chỗ trong thế giới của anh, cho nên chưa từng đòi hỏi. Nhưng khi cô tỉnh lại ở bệnh viện, gương mặt lo lắng đến tiều tụy của mẹ khiến cô tự trách bản thân, cô không thể ích kỷ như vây.

“Phụ huynh không đồng ý, là vì thái độ xem thường anh đối xử với em, nếu như anh có thể khiến bà ấy tin tưởng, tin rằng anh có khả năng chăm sóc tốt cho em, bà ấy sẽ không phản đối, mà anh thì đang cố gắng làm điều đó. Vãn Vãn, em tin anh không?”

“Có.” Em tin anh, Tử Uy.

Người kiêu căng tự phụ như anh, đã hạ mình vì cô, làm rất nhiều chuyện từ trước đến giờ chưa bao giờ làm, không phải sao? Tận sâu trong đáy lòng, cô kiên định nói với bản thân, phải dùng hết thân hết sức mình mà tin tưởng anh.

Rất lâu sau này, cô mới phát hiện, ở trang đầu tập vẽ có mấy dòng chữ nhỏ được bổ sung:


Anh không phải là người học sâu luyện kĩ,

Không viết ra được mấy lời ước hẹn mĩ miều,

Nhưng mà Vãn Vãn, anh muốn được che chở cho em.