Có Hợp Có Tan

Chương 5-1

Cô vẫn luôn biết, cô và anh không xứng đôi.

“Em nói nghe này học trưởng, rốt cuộc anh coi trọng cô ta ở điểm nào vậy? Vì vẻ ngoài xinh đẹp sao? Cô ta cũng đẹp đấy, nhưng hoa khôi của hệ ngoại ngữ cũng có cảm tình với anh, đã ra ám hiệu anh có thể theo đuổi cô ấy đó.”

“Tại sao tôi phải theo đuổi cô ấy?” Hoa khôi của hệ ngoại ngữ tự cho là đúng, anh mới không cần cô bạn gái kiêu căng và ngạo mạn đó.

“Không thể nào. Anh thật sự thích Quý Hướng Vãn sao? Em thấy anh và cô ta… thật không xứng.”

Hàn Tử Uy liếc một con mắt nhìn học đệ om sòm: “Làm sao?”

“Anh không thấy cô ta quá tẻ nhạt sao? Giống như trong bất cứ tình huống nào, gương mặt đó cũng không có nhiều biểu cảm hơn, cũng không nhiều lời. Nhiều cô gái yêu thích anh như vậy, chọn tới chọn lui cũng không chọn tới cô ta.”

Hội trưởng nhà họ rất dễ nhìn, trong bất cứ trường hợp nào cũng có thể từ tốn, giống như phong thái của một đại tướng vậy, thu lấy biết bao tâm tư cô gái nhớ nhung vì dáng vẻ phóng khoáng đẹp trai.

Nhìn lại cô bạn gái nhỏ của anh, hoàn toàn không cùng một dạng, trầm tĩnh ít nói, ngay cả cảm xúc cũng lạnh nhạt quá mức, như vậy hai người làm sao qua lại.

“Với lại có lúc em thấy cô ta ngồi một mình ở chỗ kia, nghĩ đến nói chuyện phiếm với cô ta, nói được vài câu liền cảm thấy thật vô vị, không thể tưởng tượng được làm sao bọn anh có thể ở chung được, em mới nói với cô ta mấy lời liền thấy mất hứng rồi.”

Bọn họ ở chung như thế nào? Hàn Tử Uy hồi tưởng lại. Cô quả thật rất ít nói, sẽ không chủ động nói gì với anh hết, mà anh cũng không muốn đi tìm tòi nghiên cứu cô, cho đến giờ hiểu biết của anh đối với cô bạn gái này cũng không khác người xa lạ là mấy.

Phần lớn thời gian, bọn họ đều tự làm công việc của mình, dù sao cô cũng có việc bản thân thích làm.

Đi xem phim, anh chuyên tâm xem đến mức có thể viết ra một bản báo cáo tâm đắc, sẽ không nhìn cặp đôi phía trước dây dưa quấn quýt, hôn môi còn đặc sắc hơn so với nam nữ trong phim, cũng không bị ảnh hưởng bởi tiếng rên khó nhịn ở ghế phía sau.


Có lần nắm tay cô, vì trên đường về cô thiếu chút nữa bị một chiếc xe máy lỗ mãng đâm phải.

Lần đầu tiên ôm vai cô, là do trời mưa cả hai phải che chung một cái ô.

Lúc mua đồ uống phát hiện chỉ có một ống hút, vì vậy mới cùng cô uống chung một đồ uống, cũng chỉ có đơn thuần như vậy, anh chưa từng hôn cô.

Có lúc mệt mỏi, sẽ dựa vào bả vai của cô nghỉ ngơi, lại thấy thoải mái ngoài ý muốn, cũng không bài xích khi bàn tay nhỏ bé dịu dàng kia vuốt qua mái tóc anh.

Giống như cứ như vậy.

Còn đang suy nghĩ, vị học đệ kia tự cho là đúng đưa ra kết luận: “A, em biết rồi! Là bởi vì cô ta quá nghe lời, chịu được mệt nhọc lại  không oán trách, em còn chưa từng thấy cô ta có bất mãn gì với anh. Lão Đại, anh đây là lợi dụng người ta hoàn toàn rồi.”

Lợi dụng? “Có lẽ vậy.”

Quả thật anh vì cô ngoan ngoãn ôn nhu biết thời biết thế nên mới đi đến ngày hôm nay, căn bản anh cũng không nghĩ tới với câu nói tuyên bố đùa giỡn kia lại có thể duy trì tình trạng này một năm.

Không để ý nhìn qua một bên, thoáng nhìn thấy một bóng dáng nhỏ ngoài cửa, anh giật mình.

Học đệ cũng không được tốt lắm, trong lòng cũng biết những lời nói kia dù ít hay nhiều cũng tổn thương người, chột dạ không dám nhiều lời liền đi ra.

“Em đến bao lâu rồi? Sao không vào phòng?” Anh không biết cô có nghe được gì không.


“Em vừa mới tới.” Vẫn nụ cười yếu ớt như gợn sóng, tay nâng cuốn sách tài liệu dày nặng nề: “Đây là tài liệu phần nội dung phân tích tài chính lần trước của anh.” Cuốn tập này là lần trước đi theo anh học giữ lại giùm anh.

Đúng rồi, cô rất cẩn thận, ngay cả thời khóa biểu của anh cô cũng nhớ rõ ràng, còn có thể nhắc nhở anh đi học. Học đệ chê trách cô nửa ngày, lại quên đi ưu điểm của cô, Hướng Vãn nhà anh sao có thể kém như vậy. Anh âm thầm lẩm bẩm.

“Tử Uy?” Cô đẩy đẩy anh.

“Không, anh không muốn đi.” Anh buồn ngủ nửa nằm sắp lên mặt bàn. Bên ngoài mặt trời nắng nóng, ở trong phòng lại có máy điều hòa mát lạnh, anh không muốn đi ra ngoài chịu khổ, thiếu mất một lần lên lớp cũng không chết được.

“Như vậy không được, giáo sư hôm nay của anh sẽ dạy mấy điểm quan trọng có liên quan đến bài thi cuối kỳ…” Anh rũ mắt xuống, rõ ràng không muốn để ý đến lời nói của cô.

Ngón tay theo bản năng mơn trớn trán anh: “ Vậy để em đi lên lớp thay anh nhé?” Cô tự hỏi một mình, cầm lấy chiếc áo khoác vắt trên ghế phủ lên người đang ngủ kia, trước khi rời khỏi còn cẩn thận đóng cửa phòng lại. 

Ngày thi cuối kỳ, nhờ có Hướng Vãn đi học thay anh ghi lại bài tài liệu trọng điểm, nhờ vậy anh thi cũng tạm được.

Sau khi nộp bài thi gần bước ra khỏi cửa bỗng nhiên giáo sư phân tích tài vụ gọi anh lại: “Hàn Tử Uy.”

“Dạ.” Anh vừa bước một nửa qua khỏi cửa phòng học liền thu hồi lại. “Giáo sư, thầy gọi em?” Trước giờ anh đi học đều khiêm tốn, cũng không làm gì quá mức để cho giáo sư có ấn tượng sâu sắc ghi nhớ anh.

Giáo sư liếc nhìn anh cùng với họ tên bài thi vừa nộp lên, lại nghiêng mắt nhìn anh lần nữa: “Hừ, tôi biết ngay mà, rõ ràng tên của một nam sinh, như thế nào cũng không thể là một nữ sinh xinh đẹp mềm mại như vậy được.”


Bị bắt quả tang tại chỗ, mặt anh nóng bừng, lúng túng không biết trả lời sao.

“Cô gái nhỏ thay cậu đi lên lớp điểm danh, ghi lại trọng điểm là bạn gái cậu sao?”

“Dạ… Phải.” Chuyện tới mức này anh không nhận cũng không được.

“Không tệ, cô bé kia rất biết quan tâm săn sóc, hiền huệ, rất thích hợp lấy về nhà làm vợ.”

“Dạ.” Vị giáo sư này nổi tiếng là khó tính, thường có người bị cho rớt không rõ ràng, không hiểu ông muốn thế nào, anh chỉ có thể cẩn thận trả lời, hành động theo hoàn cảnh, nếu có bị cho rớt anh cũng không bất ngờ.

“Cậu yên tâm, tôi sẽ không đánh cậu rớt, mặc dù cậu thật sự không đúng sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của tôi, nhưng cũng nhờ cậu có một cô bạn gái toàn tâm toàn ý quan tâm cậu, cô bé còn rất chăm chú nghe giảng, một lòng hăng hái ghi lại trọng điểm thay cậu, tôi muốn cho cậu rớt cũng không nhẫn tâm. Cậu có một cô bạn gái tốt, phải biết quí trọng đấy.”

Anh thở ra như trút được gánh nặng: “Cám ơn giáo sư.”

Bước chân anh thoải mái xuống lầu, đi về mục tiêu phía trước.

Anh có hẹn với Hướng Vãn ở thư viện, từ xa đã nhìn thấy bóng dáng mảnh khảnh quen thuộc ở dưới ánh nắng mặt trời. Anh liền bước nhanh đến, kéo cô vào trong thư viện.

“Ngoài trời nắng như vậy, sao em không vào phòng đợi cho mát?” Da thịt cô trắng nõn tinh tế, phơi dưới ánh nắng mặt trời liền đỏ ửng.

“Em sợ lúc anh đến không thấy em.”

“Ngu ngốc.” Anh tức giận khẽ mắng, lấy khăn giấy lau mồ hôi cho cô.

Cô ngửa mặt nhìn anh chăm chú, nở ra nụ cười ngọt nhợt nhạt.


Anh nhất thời cho chút thất thần. Ai nói cô chỉ có biểu cảm mờ nhạt? Cô cũng có biểu cảm đây, như nụ cười nhợt nhạt của cô lúc này anh thấy rất xinh đẹp.

Chẳng qua nụ cười này chỉ hiện ra trước mắt anh, toàn bộ biểu cảm riêng biệt chỉ dành cho anh xem.

Lòng hư vinh của một người đàn ông được thỏa mãn tối đa, anh nở nụ cười, lần này  trách móc thêm một chút dịu dàng: “Thật là ngu ngốc.”

Quả thật rất ngốc, có lẽ cả đời này anh cũng sẽ không tìm được cô gái thích anh như vậy.

“Hôm nay anh tâm trạng tốt lắm sao?”

“Cũng không tệ lắm.”

“Vậy em cũng rất tốt.”

Anh cong ngón tay lên gõ vào trán cô một cái: “Sao lại học theo anh? Không có sáng kiến.”

Cô cũng chỉ giương môi không đáp. Mà anh cũng không cần cô trả lời, thuận tay nắm vai cô, hăng hái dạt dào nói: “Hôm nay trời nóng, chúng ta đi ăn kem đi, chúc mừng thi xong.”

Bầu trời trong xanh, ánh mặt trời rất sáng, cô gái bên cạnh anh cũng thuận mắt, anh bắt đầu nghĩ về toàn bộ cuộc đời này cũng giống như làm thế nào trôi qua mùa hè này, bồi dưỡng tình cảm có lẽ là một ý kiến không tệ.

Tuy cô rất yên lặng, nhưng anh cũng không thích con gái nhiều lời.

Tuy cô rụt rè kín đáo, mùa hè cũng nóng, anh cũng không chịu đựng được tình cảm nhiệt tình như lửa.

Ngay vào lúc anh cảm thấy có thể biến vui đùa thành sự thật, cứ như vậy cùng cô kết giao. Cô lại không tiếng động nói chia tay với anh.