Có Hợp Có Tan

Chương 3-3

(Bắt đầu từ phần trước hai nam nữ chính có chuyển biến tình cảm nên mình đổi xưng hô là anh-em cho tình cảm luôn nhé.)

Sáng hôm sau thức dậy, vẫn như mọi ngày, bên gối trống không.

Chỉ khác với lúc trước, bên cạnh bữa sáng thêm một vật tinh tế khóe léo, là chiếc điện thoại di động phù hợp cho phụ nữ dùng.

Thuận tay bấm nút mở khóa, trong danh bạ trống rỗng chỉ có một cái tên: Dương Phẩm Tuyền.

Cô kinh ngạc. Hành vi tìm anh tối qua của cô làm anh sợ sao?

Tuy bên ngoài lời nói của anh bình tĩnh không tỏ vẻ gì hết, nhưng cách làm này lại để lộ chút gì đó.

Tim nhẹ nhàng rung chuyển, anh không hiểu được rằng, hành vi như vậy đã vượt qua giới hạn rồi sao?

Cho tới nay, anh chỉ tìm kiếm khoái hoạt ban đêm, mà cô chỉ cần một vòm ngực ấm áp xua đi lạnh lẽo, chẳng qua là đến với nhau lúc cần thôi, giống như là một dạng cân bằng sinh thái, anh không nên, cũng không cần phải quan tâm đến nhu cầu của cô.

Cô lại không hiểu được ý nghĩa thật sự phía sau hành động này, đây là không tiếng động đồng ý và dung túng. Ban ngày cô có thể đến tìm anh, không còn giới hạn vẻn vẹn vào ban đêm nữa…

Nhưng mà, nếu nói anh muốn không chỉ những thứ này, tối qua vẫn chưa từng đồng ý cho cô thương anh.

Anh rốt cuộc đang suy nghĩ gì?


Phát hiện mình lại có khát vọng mãnh liệt nghiên cứu anh, ngón tay không tự chủ đã ấn phím gọi.

“Đã dậy?” Giọng nói đầy dịu dàng vào lúc cô không kịp tắt máy truyền vào tai, cô đưa di động để lại bên bên tai.

“Đã dùng bữa sáng chưa?” 

Cô thậm chí còn chưa lên tiếng, anh lại hoàn toàn không nghi ngờ hỏi thân phận người gọi đến.

“Chằng lẽ em gọi điện, người lại rơi vào trạng thất thần nữa rồi?”

“Không, không có.” Cô lập tức phủ nhận lại nghe tiếng anh sâu kín cười nhẹ.

“Vậy thì tốt. Thời tiết hôm nay tốt, em có thể đi ra ngoài một chút, thử dung nhập vào dòng người, quan sát họ, nghe ngóng họ, đừng thường xuyên ở nhà ngẩn người, như vậy đối với em không tốt.”

“Ừ”. Không phải anh mở hết tất cả cửa sổ trong phòng, làm cho ánh nắng mặt trời lôi cuốn cô sao?

Anh lại nói tiếp: “Gặp được chuyện hay có thể đi thử một chút, không biết làm như thế nào có thể gọi hỏi anh, nếu gặp được người quen lúc trước…” Anh dừng một chút. “Bất kể phát hiện ra điều gì, lập tức gọi điện cho anh, không phải sợ, biết không?”

“Đã biết.” Thật ra lời này đã nói không ít lần, khi cô hoang mang bị ác mộng làm thức giấc, tiếng nói mờ ảo quấy nhiễu bên tai… Anh lại trở thành người từng bước dẫn dắt cô, chỉ điểm cô từ mù mờ đến điểm sáng. Trước kia, chỉ trong phạm vi tư vấn tâm lý, nay đột nhiên đổi hướng đến vấn đề khác, lại hiện lên một chút ấm áp.


Cô nghe lời anh, ăn xong bữa sáng, tới công viên gần đây, ngồi trên xích đu xem trẻ em chơi đùa, vui cười. Tiếng trẻ em nghe ở bên tai như một âm thanh tự nhiên, nắng vàng xuyên qua tán cây trên cao ấm áp bao quanh lấy cô.

“Dì à, cho dì.” Một bé gái tầm ba bốn tuổi đưa cho cô một quả táo, nụ cười đầy ngọt ngào vui vẻ.

“Cám ơn bé.” Cảm nhận được tình cảm tinh khiết không nhiễm tạp chất,cô sờ sờ đầu cô bé, cởi xuống chiếc vòng bạc trên cổ tay nho nhỏ làm quà đáp lẽ.

Bé gái lắc lắc chiếc vòng bạc dưới ánh mắt trời chói lọi xinh đẹp, vẻ mặt mang theo vui thích nguyên thủy nhất, cô nhìn mà tâm tình lại thấy khá hơn.

Thì ra, vui vẻ có thể bình thường giản dị như vậy, Dương Phẩm Tuyền muốn cô cảm thụ điều này sao?

Buổi trưa, cô ăn một chén mì thịt bò khó ăn ở quán ven đường, nhưng khi cô gọi điện nói với Dương Phẩm Tuyền, cô còn muốn quay trở lại ăn một lần nữa.

“Sao lại khó ăn?”

“Nước quá mặn, thịt bò quá già, cắn hoài cũng không nát, bàn cũng bẩn, đầy dầu mỡ.”

Khó có được cô đối với sự việc lại có nhiều cảm nhận như vậy, anh không dấu vết dụ dỗ cô nói nhiều thêm: “Vậy vì sao em lại còn muốn đến lần nữa?”

“Thái độ của bà chủ rất thân thiết, hỏi em có nóng không, giúp em mở quạt, đổi ly trà đỏ, theo em nói chuyện phiếm, hỏi em đã có bạn trai hay chưa? Thật tội nghiệp, buôn bán không tốt, lần sau lại tới nữa.”


Anh cười nhẹ: “Em lại giàu lòng thương cảm rồi.”

Lòng thương cảm của cô cũng không chỉ có như vậy.

Ba giờ chiều, anh lại nhận được điện thoại của cô: “ Dương Phẩm Tuyền, em có thể nuôi chó không?”

“Không được.”  Anh ngay cả nghĩ cũng không cần nghĩ đã lập tức phản đối.

“Nhưng mà…” Cô khó chịu như muốn kháng cự.

“Nói cho anh biết trước, chó ở đâu ra?”

“Sau giữa trưa ở đây mới có cơn mưa rào có sấm chớp, bọn nó trốn mưa cùng với em, em mua cơm nắm cho bọn nó ăn, sau đó bọn nó liền đi theo em, không chịu đi.”

Bọn nó? Thì ra không chỉ có một con. Giữa trán Dương Phẩm Tuyền mơ hồ đau, lúc này thật hi vọng cảm xúc của cô không cần phải đầy đủ.

“Nghe lời anh, cách xa chúng nó một chút, anh nói không thể nuôi là không thể nuôi.”

“Nhưng mà… chúng nó làm sao bây giờ?”

Xem ra không có ý định bỏ qua bọn chó.

Anh thở dài, coi như thỏa hiệp: “ Được, em có thể đưa bọn nó về, nhưng không được tới quá gần bọn nó. Buổi tối anh sẽ qua, bắt bọn nó mang về đây nuôi, cho đến ngày  có người tới khám bệnh nhìn thấy nguyện nhận nuôi bọn nó.”


Cái gì gọi là đừng đến quá gần? “ Ngay cả giúp nó tắm rửa cũng không được sao?”

“Buổi tối anh sẽ tắm, bắt bọn nó ở ngoài ban công là được rồi. không cho vào trong phòng.”

Thật lạnh lùng. Cô lẩm bẩm, tắt điện thoại, nhưng đối với lời nói của anh cô luôn tuân theo từng chữ. 

Mười giờ đúng, anh đến.

Liếc nhìn ba con chó ngoan ngoãn đợi ngoài ban công, anh vén tay áo, ôm vào phòng tắm. Mấy chú chó giãy giụa hại anh một thân ẩm ướt, người chó giữa lúc kháng chiến lại phát hiện một con có thai.

Xử lý hết đám chó, anh ôm trở lại ban công, cho vào lồng sắt, cô ngay cả dây xích, đồ ăn đều mua xong xuôi. Quay đầu lườm cô một cái, sau đó vào phòng tắm tắm gội lại, xong rồi quấn một cái khăn lông quanh hông ra ngoài như thường lệ.

“ Em thích bọn nó?” Anh gảy mái tóc ướt hỏi cô.

“Không có.” Cũng không phải thích, chỉ là muốn có gì đó thu hút sự chú ý của cô. 

“Không thể giữ lại một con được sao?”

“Không thể.” Anh thuận tay đưa qua cho cô hai, ba cuốn sách dạy nấu ăn: “Đi qua nhà sách tiện tay mua. Nếu sợ đầu óc trống rỗng, muốn tìm gì đó bù vào…hơn nữa thời tiết bắt đầu chuyển lạnh, nếu em không ngại thì nghiên cứu món ăn bài thuốc mùa đông đi, anh biết tài nấu ăn của em, phương thức nấu món ăn bài thuốc chắc là không làm khó được em đâu.”

Cô lấy máy sấy, thay anh thổi khô mái tóc ướt.

Dương Phẩm Tuyền nhíu mày,  đem hành động kinh ngạc này giấu sâu vào suy nghĩ sâu xa trong mắt.