Tối đó, Tí Hon tha về một bịch cơm.
Một bịch cơm nhỏ không phải là nhiều nhưng đủ để biến những đôi mắt chuột lờ đờ thành những ngôi sao lung linh bé xíu xẹt ngang xẹt dọc một cách hân hoan dưới vòm hang tối.
Một con chuột hỏi:
- Của gã mèo Gấu à?
Một con chuột khác:
- Ôi, ta không tin vào mắt mình nữa rồi!
- Gã mèo toan tính chuyện gì đây hở con? – Một chuột ông nhấm nháp dăm hạt cơm, vừa nghiêng đầu xuống Tí Hon, cọ ria vào cành tai nó, giọng băn khoăn.
Bọn chuột trẻ nhìn đời dưới thứ ánh sáng khác, kiêu hành hơn là nghi kỵ:
- Mày bắt mèo Gấu cống nạp hả, Tí hon?
- Từ nay gã có bổn phận cung phụng bọn ta phải không?
Tí Hon không biết trả lời thế nào trước những thắc mắc của bô lão chuột lẫn nhóc chuột.
Nó biết bọn họ nghĩ sai bét, nhưng ngay cả bản thân nó cũng không giải thích được hành động của mèo Gấu.
“Không phải thế! Không phải thế!”, Tí Hon lắc đầu nguây nguẩy, lặp đi lặp lại câu nói duy nhất nó có thể nói về con mèo.
Trong khi những con chuột khác chưa kịp gặng lại “Không phải thế thì là thế nào?”, Tí Hon đã tập tễnh chạy mất.
Nó biết nàng chuột lang đang đợi nó ở một góc khuất nào đó.