Nhưng gần như ngay tức khắc, mèo Gấu đã thực hiện một cú phóng thứ hai, hoàn toàn theo phản xạ, không nghĩ ngợi không kịp thắc mắc tại sao vừa rồi mình vồ trượt. Chân của mèo Gấu nhanh hơn nhiều so với ý nghĩ và cảm xúc của chú.
Lần này thì chỉ có nàng chuột lang chạy thoát.
Chú chuột Tí Hon chậm chân mới chạy tới rìa chiếc tủ gỗ, chưa kịp chui xuống gầm, đã nghe một cái gì đó lành lạnh siếc quanh gáy mình và đóng đinh nó xuống nền nhà.
Nó chưa kịp nhận thức được điều gì đang xảy ra, người nó đã bị nhấc bổng lên.
Trí óc bồng bềnh, chao đi, trong một lúc mọi thứ đều trượt khỏi đầu Tí Hon.
Nó chỉ nhớ mỗi một cái tên, và nó kêu lên nửa như cầu cứu nửa như đau đớn.
- Út Hoa.
Mèo Gấu nhấc chú chuột nhắt thì cũng nhấc một món đồ chơi nhỏ xíu, nhẹ tênh.
Nhưng tiếng kêu hớt hải của Tí Hon khiến mèo Gấu cảm thấy mình như người bước hụt.
Chú thụt lùi vài bước, buông Tí Hon xuống đất. Vẫn giữ chú chuột trong những chiếc vuốt, chú hỏi, giọng khàn khàn:
- Nhóc ngươi vừa nói gì?
Tai ù đi, Tí Hon không nghe thấy mèo Gấu. Nó lại kêu lên trong tuyệt vọng, hoàn toàn bản năng:
- Út Hoa!
Tiếng kêu đó vô tình đã cứu nó.