Sáng nay, một buổi sáng mùa đông nắng ấm, mèo Gấu lại duỗi mình ngoài ban công, ngắm những chiếc lá rơi.
Mới hôm qua đây thôi, trời vẫn còn mưa rả rich. Chú nhớ là chú đã nằm ngắm mưa gần suốt cả buổi sang và trong khi chú ngắm mưa, hình bóng của Áo Hoa cứ vần vũ trong tâm trí chú.
Tiếng mưa mỗi lúc một tỉ tê, vây bọc chú, giam chú trong nỗi sầu muộn và biến tim chú thành đầm lầy. chú ngọ nguậy đầu, giơ tay lay nhẹ một cọng ria và âu sầu tự hỏi:
Bàn tay em vẫn ngoài xa vắng
Có phải lòng anh đang có mưa?
Chú mường tượng cảnh Áo Hoa ngước đôi mắt ướt nhìn theo chú hôm chú bị bắt. Mũi và miệng nàng cũng ướt. Có lẽ là nàng đã khóc. Nàng chẳng làm được gì cho chú. Nàng bất lực. Nhưng không vì vậy mà chú thôi nhớ tới nàng.
Trong hơi giá rét, đầu chú mỗi lúc một chúi xuống, như bị nỗi buồn đánh gục và mắt chú rớt hờ hững trên hững mảng màu ở hai cánh tay đang duỗi ra một cách nản lòng. Gấu là chú mèo trắng những ở hai tay và chân màu đen kèo từ các ngón lên tận khuỷu. Công chúa Dây Leo gọi chú là chú mèo mang vớ.
Đó là hôm qua.
Hôm nay trời hứng từ sớm và gần chín giờ thì nắng lên. Những chiếc lá trên cây sứ ở ngôi nhà đối diện lọc qua những tia nắng, như mỏng đi và màu xanh đột nhiên tươi non như xanh lá mạ.
Nhưng những chiếc lá vàng thì vẫn lặng lẽ rời cành mỗi khi có gió thổi qua.
Tắm mình trong nắng ấm, mèo Gấu có cảm giác chú đang trải qua những khoảnh khắc đẹp nhất mà một buổi sang mùa đông có thể đem lại. Nắng lọc không khí, lọc những chiếc lá và lọc cả những ưu phiền trong tâm trí chú.