Hết sức ngạc nhiên, tất cả đôi mắt chuột lập tức quay về phía giáo sư vừa ra hiệu.
Không phải đợi lâu, bọn chúng nhìn thấy một mẩu tai màu trắng nhô ra từ bóng tối.
- Út Hoa!
Một con chuột kêu khẽ.
Út Hoa là một nàng chuột lang. Chính Tí Hon trong một đêm lang thang đi kiếm ăn ngoài phố (kiếm cớ đi rong chơi thì đúng hơn) đã bắt gặp Út Hoa đang co ro dưới chân một thùng rác cạnh cột đèn.
Lúc Tí Hon nhìn thấy Út Hoa, nàng chuột lang trông có vẻ suy sụp. Nàng đói và rét đã nhiều ngày, kể từ khi trốn ra khỏi phòng thí nghiệm. Nhưng bấp chấp vẻ bạc nhược của nàng, Tí Hon tin rằng nó chưa từng thấy một con chuột nào đẹp như vậy.
- Bạn làm gì ở đây?
Tí Hon lại gần nàng chuột mà lúc này nó thừa nhận là rất giống một con heo con, tò mò hỏi.
- Mình đói.
- Nhà bạn ở đâu?
- Mình không biết nữa. – Nàng chuột lang ngập ngừng đáp – Hình như mình không có nhà.
Tí Hon sờ tay lên lớp lông đen và trắng của người bạn mới.
- Bạn đẹp quá! Bạn mặc áo hoa à?
- Mình đói.
Câu trả lời của nàng chuột lang chẳng ăn nhập gì đến câu hỏi của Tí Hon.
Nhưng Tí Hon không lấy thế làm phật lòng. Nó cọ mõm vào vai bạn:
- Bạn đi theo mình. Mình sẽ kiếm thứ gì đó cho bạn ăn.
Từ ngày đó, nàng chuột lang sống chung với cộng đồng chuột trong lâu đài nhà vua.
Và mọi con chuột đều gọi nàng là Út Hoa. Vì nàng là con chuột mặc áo hoa giữa một đàn chuột mặc áo xám, và vì so với những con chuột sống lâu năm ở cung điện nhà vua dĩ nhiên nàng là con chuột út. Và quan trọng nhất,: vì Tí Hon là chú chuột đầu tiên đã gọi nàng bằng cái tên như vậy.