Cơ Giáp Khế Ước Nô Đãi

Chương 296: Hạnh phúc (3)

La Tiểu Lâu rất nhanh tìm được phòng huấn luyện của Nguyên Dục, bởi vì không có thông tri nên hắn đành phải gõ cửa.
Một sĩ quan trẻ tuổi nhất nhanh chóng xuất hiện trên màn ảnh, hắn liếc nhìn người bên ngoài một cái, lập tức nhíu mày, không vui mà nói, “Vương tử điện hạ nói, ai cũng không gặp.”


Sau đó, đóng cửa lại.
La Tiểu Lâu tính nói gì đó, một giọng nói non nớt bỗng nhiên kêu lên: “Từ từ! Làm cho ba của ta… Làm cho hắn tiến vào!”


Trên màn ảnh, vẻ mặt của sĩ quan phụ tá lắp bắp kinh hãi, nhưng cũng nhanh chóng mở cửa, hắn không hiểu rõ ý của tiểu điện hạ, thế nhưng vẫn như cũ lựa chọn phục tùng mệnh lệnh.


Sau khi mở cửa, sĩ quan phụ tá nhìn thấy người trẻ tuổi tuấn mỹ tóc đen mắt đen đi phía sau, đó là đồng sự của hắn, cùng làm sĩ quan phụ tá cho Nguyên Tích, thân thủ của đồng sự vẫn tốt hơn so với hắn, không nghĩ tới lại bị phái tới bên người thanh niên này. Bởi vậy có thể thấy được, Nguyên Tích điện hạ đối với người này thực sự không bình thường.


Người đồng sự đi theo trừng mắt nhìn sĩ quan phụ tá, trong lòng sĩ quan phụ tá nhất thời tỉnh ngộ, có thể Nguyên Tích điện hạ rốt cục cũng tính toán tìm tình nhân rồi? Thế nhưng, tình nhân này không khỏi rất giống vương tử phi…


Bắt đầu từ ba năm trước đây, vì không ảnh hưởng đến cảm xúc của Nguyên Tích điện hạ, tất cả người giống vương tử phi điện hạ đều không nhìn thấy —— trên thực tế cũng rất ít, vương tử điện hạ tựa hồ không thích vương tử phi điện hạ xuất đầu lộ diện. Hắn đã sắp quên hình dáng vương tử phi điện hạ, nhưng, từ khi trong lòng bắt đầu xuất hiện cái ý tưởng này, sĩ quan phụ tá càng ngày càng cảm thấy, người này cùng vương tử phi điện hạ thật sự rất tương tự.


Hắn nhìn thoáng qua những công tử tiểu thư trong phòng mang theo khuôn mặt hoa đào, trong lòng ngầm thở dài, xem ra những người này không có hy vọng rồi. Vương tử điện hạ bướng bỉnh, không ai có thể thay đổi.


Chính giữa phòng huấn luyện, Nguyên Tích đang cầm súng làm động tác mẫu, động tác thoải mái mà tao nhã. Thế nhưng nơi đáng lẽ phải là của Nguyên Dục đã bị một cô gái tóc vàng chiếm lấy, mang theo bao tay cũng đang cầm một khẩu súng khéo léo, gương mặt hồng hồng, tầm mắt thỉnh thoảng lại liếc nhìn khuôn mặt không chút thay đổi nhưng lại làm người ta thất thần lưu luyến của Nguyên Tích.


Đứng xung quanh còn có vài thiếu nam thiếu nữ vẫn duy trì rụt rè cao ngạo cùng với sự ghen tị không lộ rõ mà nhìn bọn họ.


Tiểu Nguyên Dục rất nhanh cầm lấy tay La Tiểu Lâu, khuôn mặt nhỏ nhắn mà nghiêm trang hiện lên ý cười, trên mặt xuất hiện hai má lúm đồng tiền, nó liếc mắt nhìn về nơi tụ tập đám người, kéo La Tiểu Lâu đến chỗ ít người.


Không ai chú ý tới, khi Nguyên Dục cùng La Tiểu Lâu đi ngang qua, Nguyên Tích thoáng nhìn qua.
Nguyên Dục lặng lẽ dựa sát vào bên người La Tiểu Lâu, nói: “Ba ba, thân thể của người đã tốt lắm sao? Con rất vui, con nghĩ người sẽ không đến xem con, ít nhất là hôm nay sẽ không…”


Sĩ quan phụ tá của Nguyên Dục vừa mới vì bọn họ mà mở cửa biến sắc, thế nhưng không nói gì thêm, chính là cố gắng chặn lại mọi tầm mắt nhìn qua đây.


La Tiểu Lâu sờ sờ đầu Nguyên Dục, trong lòng bởi vì Nguyên Tích hững hờ cũng giảm bớt vài phần, thấp giọng hồi đáp, “Ừm, đã tốt lắm, huấn luyện của con hoàn thành rồi sao?”


Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nguyên Dực hiện lên vẻ khó xử, nó vẫn chưa hoàn thành xong, thế nhưng lại hy vọng được ở bên cạnh ba ba.
“Con hãy đi huấn luyện trước, ba ba mang có mang quà cho con, chờ con hoàn thành xong sẽ cho con” La Tiểu Lâu cười nói.


“Tốt.” Nguyên Dục vui sướng, nhìn xem chung quanh thấy không có người khác, làm cho La Tiểu Lâu khom lưng xuống.
La Tiểu Lâu nghĩ đến đứa nhỏ muốn nói nhỏ, vì thế đem lỗ tai tiến đến trước mặt Nguyên Dục, Nguyên Dục dừng một chút, nhanh chóng hôn một cái lên mặt La Tiểu Lâu, sau đó đỏ mặt chạy xa.


Trên thực tế, bắt đầu từ tối qua trở về, nó đã nghĩ muốn làm như vậy từ rất lâu.
La Tiểu Lâu cảm thấy mềm mềm, kinh ngạc nhìn về phía Nguyên Dục đã chạy đến sân huấn luyện, đáy lòng nhất thời một mảnh mềm mại.
Ánh mắt tiểu bát lóe lóe, chạy theo tiểu Nguyên Dục.


125 thì ở lại bên người La Tiểu Lâu, ngồi ở khu nghỉ ngơi bên cạnh sân huấn luyện. Nó rất nhanh chú ý tới tầm mắt La Tiểu Lâu, Nguyên Tích đang bị người vây quanh, khẩn trương thở dài, “Cục cưng, này không có gì, đàn ông đã kết hôn đều như vậy, ai mà không có tình nhân ở giới thượng lưu đầy bát quái này. Nhất là hai người đã kết hôn nhiều năm, có đứa nhỏ, ly hôn gì gì đó, đều thực không tốt. Không sao, cậu yên tâm, nếu hai người ly hôn tôi sẽ đi theo cậu, tôi sẽ tận lực mang nhóm bảo bối theo cậu. Tôi đã làm tốt công tác để dưỡng thai, tôi nghĩ bọn họ sẽ càng yêu thương cậu hơn Nguyên Tích ——” đương nhiên yêu nhất chính là tôi, lời như thế 125 chắc chắn sẽ không nói ra.


“Mày luôn nghĩ nhiều lắm, mà nói, mày vốn là tài sản tư nhân của tao.” La Tiểu Lâu rốt cục nhịn không được nói rõ với 125, thể loại phim cẩu huyết đúng thuộc loại nó yêu thích, nhất là bộ phim có kết thúc hạnh phúc viên mãn.


Một con chó lớn màu trắng lặng lẽ đi tới phía sau họ, khóe mắt 125 liếc thấy Vân Thiên, lập tức dời đề tài, nếu làm cho Nguyên Tích biết nó đề cập tới chữ ly hôn này, chỉ sợ không phải là một trận đánh đơn giản.


“Cục cưng, có muốn lên làm một chút huấn luyện gì đó không? Một chút huấn luyện sẽ làm cho cơ thể cậu hồi phục tốt hơn.” 125 tha thiết hỏi han, trọng điểm đúng là, La Tiểu Lâu cũng có thể đưa quà cho tiểu Nguyên Dục, có phải cũng nên làm mấy hộp năng lượng cho nó chứ.


“Không cần, nhưng mà, tao có thể tu sửa một ít cho mày.” La Tiểu Lâu nhìn thoáng qua nơi tiểu Nguyên Dực đứng, sau đó nhờ sĩ quan phụ tá của Nguyên Dục giúp hắn chuyển lời, bọn họ đến phòng làm việc cách đó không xa.


125 vui vẻ mà nhảy lên người La Tiểu Lâu, nó đã thật lâu không có kiểm tra tu sửa, loại công tác này đối với cơ giáp mà nói không thua gì chủ nhân chải lông cho sủng vật, ắt không thể thiếu mà lại cực kỳ thoải mái.


Nó theo trên vai La Tiểu Lâu nhìn thoáng qua, quả nhiên Vân Thiên từng bước từng bước theo phía sau bọn họ.
“Trừ bỏ kiểm tra tu sửa, tôi cảm thấy cậu nên thay đổi linh kiện cho tôi.” 125 tiếp tục nói ra trọng điểm.
“Làm sao thế?” La Tiểu Lâu không khỏi hỏi, 125 hẳn là không có tổn thất gì mới đúng nha.


“Mũ giáp, mấu chốt là mũ giáp, tôi ở trên mạng nhìn thấy vài loại mũ giáp…” Dưới ánh mắt khinh bỉ của Vân Thiên, 125 đầy nhiệt tình mà miêu tả tạo hình của mũ giáp.


“Thì ra trọng điểm là mốt mới… Mấu chốt là, tao không có hy vọng gì với thẩm mỹ của mày cả.” La Tiểu Lâu thì thào nói.
Vài người ở phía đối diện đi tới, La Tiểu Lâu bị 125 ngăn trở tầm mắt không có để ý tới, mà sĩ quan phụ tá đi theo La Tiểu Lâu muốn nhắc hắn cũng không kịp rồi.


Ở thời điểm thiếu nữ kinh hô một tiếng, La Tiểu Lâu tận lực hướng bên cạnh bước đi, thế nhưng vẫn bị đụng phải một chút.
Một bàn tay thon dài, khớp xương phân minh đỡ lấy hắn, lập tức, La Tiểu Lâu nghe được một tiếng cười khẽ, sau đó giọng nói kia hỏi, “Cậu không sao chứ?”


La Tiểu Lâu rất nhanh đứng thẳng dậy, sau đó phát hiện ba người đứng trước mặt, ở giữa là một thanh niên tóc vàng, một thân quân phục màu đen càng làm cho người anh tuấn bất phàm.


Ôm tay hắn là một thiếu nữ mặc váy màu đen, còn lại bên phải là cô gái mặc quân phục, La Tiểu Lâu đụng phải là người bên phải.
Giờ phút này, cô gái mang theo xin lỗi nhìn về phía hắn, bởi vì La Tiểu Lâu đúng lúc tránh đi, mới làm cho cô không làm trò cười ở trước mặt chủ nhân.


Thanh niên tóc vàng vừa mới đỡ lấy La Tiểu Lâu nói gì đó với hai cô gái, hai vị thiếu nữ này cúi mình hành lễ sau đó rời đi.


“Tôi không sao, cám ơn.” La Tiểu Lâu mang theo vài phần cẩn thận hồi đáp, nếu nhớ không lầm,vị này chính là Welder điện hạ hôm kia mới gặp, là vương tử của văn minh cấp 2, nghe nói vị điện hạ này cũng giống Nguyên Tích đều là người được chú ý.


Nhưng mà, hắn vừa mới tỉnh lại, cũng không biết chính trị hiện tại, cho nên tuyệt không muốn cùng một vị vương tử như vậy có liên lụy gì hết.
Ánh mắt Welder vương tử dừng ở trên mặt La Tiểu Lâu, mỉm cười nói, “Vậy là tốt rồi, nếu vừa rồi ta không có nghe sai, cậu là cơ giáp chế tạo sư?”


La Tiểu Lâu do dự, nhưng mà vẫn nói, “Đúng vậy.”
Welder vương tử rất nhanh nói, “Hử? Vậy thì quá tốt, ta vừa rồi cho vị tiểu thư kia nhìn cơ giáp của ta, có vấn đề xuất hiện, cậu có thể thuận tiện giúp ta nhìn xem không?”


“Chỉ sợ không được, tôi không có tiếp xúc qua cơ giáp của văn minh cấp 2.” La Tiểu Lâu nhíu nhíu mày, cự tuyệt nói.


Welder vương tử cũng không thay đổi, khẽ dương mày, tươi cười mang theo lo lắng, “Nếu như cậu nói, giúp ta nhìn xem đi, cơ giáp chế tạo sư của ta hôm nay xuất môn. Nếu thật sự khó xử, ta sẽ chờ hắn trở về nói sau.”


La Tiểu Lâu ngượng ngùng cự tuyệt, đánh phải mang theo hắn đến phòng làm việc. 125 hai mắt tỏa ánh sáng, Vân Thiên vẻ mặt không đồng ý.


La Tiểu Lâu trước giúp 125 cùng Vân Thiên kiểm tra tu sửa, thân thể hắn tuy rằng vẫn chưa hoàn toàn khôi phục lại, nhưng nguyên lực lại không có chút tổn thương nào, rất nhanh thì hai cái cơ giáp đã kiểm tra tu sửa xong, thuận tiện giải quyết một ít vấn đề nhỏ.


Welder vương tử điện hạ tao nhã mà ngồi ở ghế salon, cũng không ngại chờ đợi thời gian dài, tương phản, nhìn La Tiểu Lâu động tác thành thạo, ánh mắt thoáng tỏa sáng.


Cuối cùng, La Tiểu Lâu tại cơ giáp của Welder điện hạ tiến hành kiểm tra, tuy rằng mới đầu cũng không tình nguyện, thế nhưng lần đầu tiếp xúc đến cơ giáp cao cấp của văn minh cấp hai, La Tiểu Lâu nhanh chóng nảy lên hứng thú. Hắn thậm chí có chút hưng phấn, vừa kiểm tra vừa âm thầm lưu ý cấu tạo cơ giáp.


Vấn đề của cơ giáp rất nhanh đã kiểm tra ra, La Tiểu Lâu sớm quên giấu dốt, rõ ràng lưu loát mà giải quyết vấn đề, hắn còn thuận tiện trợ giúp cơ giáp của Welder vương tử cải biến một cái linh kiện, làm cho động tác của cơ giáp lưu loát tự nhiên hơn.


Nếu nói Welder điện hạ chỉ muốn tìm lý do tiếp xúc với La Tiểu Lâu, thì hiện tại không khỏi mang theo vài phần thưởng thức, hắn đối với người khôn ngoan mà sạch sẽ rất có hảo cảm, mà thời điểm vừa mới gặp mặt La Tiểu Lâu, La Tiểu Lâu cho hắn hai loại cảm giác này.


Mà La Tiểu Lâu hiện tại, lại nhiều kiên cường cùng linh khí, thời điểm hắn sửa chữa cơ giáp, động tác mềm nhẹ hoàn mỹ, con ngươi sáng ngời, càng thêm chói mắt.


La Tiểu Lâu từ trên bàn điều khiển đi xuống, mới cảm thấy mệt mỏi, hắn rất nhanh ở trên ghế sa lon ngồi xuống, nói, “Đã tu sửa tốt, ngài muốn thử một chút sao?”


Welder vương tử nở nụ cười, “Được, đã làm phiền cậu, ta gọi là Welder, có thể biết tên cậu chứ?” Đồng thời, hắn không dấu vết mà đảo qua 125 và Vân Thiên đang trừng mắt nhìn hắn, hắn đương nhiên biết đây là cơ giáp của vương tử đế quốc, thế nhưng, nếu vị thanh niên tươi cười dịu dàng này làʍ ȶìиɦ nhân của Nguyên Tích, không khỏi quá mức đáng tiếc.


La Tiểu Lâu mím môi, đang do dự trả lời như thế nào, cánh cửa phòng công tác bỗng dưng mở ra.
Đó không phải là hành vi lễ phép, nhất là không thông báo với La Tiểu Lâu, thế nhưng La Tiểu Lâu cũng không có tức giận, bởi vì hắn nhìn thấy, Nguyên Tích dẫn theo Nguyên Dục đang đứng ở cửa.


Nhìn thấy người ở bên trong, sắc mặt Nguyên Tích nháy mắt tối sầm, hắn nhìn La Tiểu Lâu một cái, quay đầu nói với Welder vương tử, “Welder vương tử điện hạ, sĩ quan phụ tá của người đang tìm kìa.”


Trên mặt Welder vương tử hiện lên một tia ảo não, hắn vẫn như trước vẫn duy trì mỉm cười, đối với La Tiểu Lâu nói, “Hôm nay thực cảm tạ, ta đây đi trước, có rảnh sẽ gặp lại.”
Nói xong, lại cùng Nguyên Tích chào, rời khỏi phòng làm việc.


Sắc mặt Nguyên Tích trở nên dị thường khó coi, hắn đi lại túm cánh tay La Tiểu Lâu, hướng phòng nghỉ đi tới. Tuy rằng động tác thô bạo, thế nhưng lực đạo nắm cổ tay La Tiểu Lâu rất nhẹ, sau khi một nhà ba người cùng hai động vật tiến vào phòng nghỉ, sĩ quan phụ tá canh giữ ở cửa.


Nguyên Tích đem La Tiểu Lâu kéo đến ngồi xuống bên cạnh mình, sau đó mới không vui hỏi han, “Em đi theo hắn vào trong này làm gì lâu vậy?”


“Chỉ là giúp hắn kiểm tra cơ giáp một chút, em có chối từ qua, thế nhưng hắn thực sự kiên trì.” La Tiểu Lâu nói, theo lực đạo của Nguyên Tích, hắn gần như tiến vào trong ngực Nguyên Tích.
“Về sau không cho phép để ý tới hắn, cho dù là hắn yêu cầu.” Nguyên Tích lập tức nói.


Như vậy có thể đắc tội minh cấp cấp 2, thế nhưng La Tiểu Lâu lại đáp, “Được.”
“Ba ba, huấn luyện buổi sáng của con xong rồi, quà mà ba ba nói đưa cho con đâu?” Nguyên Dục ngồi ở đối diện bọn họ, bỗng nhiên nói.
Lựa chú ý của Nguyên Tích bị dời đi, cũng nhìn về phía La Tiểu Lâu.


La Tiểu Lâu cười cười, lấy ra hộp mang theo bên mình, mở ra, từ bên trong lấy ra một cái đĩa nhỏ.
Nhãn tình Nguyên Dục sáng lên, “Oa, đúng là bánh kem! Cám ơn ba ba, con rất thích!” nó chưa bao giờ thu được quà như thế này đâu.


Mang theo kinh hỉ, Nguyên Dục nhìn bánh kem, không lớn lắm nằm trên đĩa, là một con mèo béo có dáng vẻ ngây thơ, do dự một hồi lâu, Nguyên Dục mới cầm lấy thìa bắt đầu ăn, nếm thử một ngụm, khóe miệng nó lại lộ ra má lúm đồng tiền, tần suất dùng thìa cũng nhanh hơn.


Thần sắc Nguyên Tích vừa động, cũng lặng lẽ nhìn về phía bên trong hộp giữ đồ, lại phát hiện, bên trong không còn cái bánh kem nào nữa, không khỏi âm thầm bực mình.


La Tiểu Lâu không có chú ý tới thần sắc của Nguyên Tích, trên thực tế gần nhất Nguyên Tích vẫn không để ý tới hắn, luôn răn dạy hắn, hắn còn thực chưa hiểu rõ ý tưởng của Nguyên Tích, chỉ biết là Nguyên Tích vẫn còn quan tâm thân thể hắn.


La Tiểu Lâu lại từ bên trong mang ra một cái hạp giữ ấm, ở bên trong đúng là canh sườn lợn hương nồng, vì ba người đều đựng canh, La Tiểu Lâu lấy ra bên trong món chính, đặt tới trước mặt ba người, là cơm chiên trứng đơn giản.


Nguyên Tích liếc La Tiểu Lâu một cái, yên lặng cầm lấy thìa. Tuy trong lòng oán giận, nhưng không thể không nói, mặc dù chỉ là cơm chiên trứng, cũng phi thường mỹ vị, không chỉ có trứng gà cùng với thịt, mà còn có cà rốt, củ hành tây, đậu nành, rất đẹp, hương vị cùng rất ngon.


Mấu chốt là, đã lâu hắn không có ăn đồ ăn La Tiểu Lâu làm.
Cha con hai người đem chén đĩa gần như ɭϊếʍƈ sạch, sau khi uống canh xong, ánh mắt tiểu Nguyên Dục sáng lên, ngẩng đầu hỏi La Tiểu Lâu, “Ba ba, là đầu bếp nào làm, lần sau con muốn ăn nữa!”


Khóe miệng La Tiểu Lâu lộ ra mỉm cười, “Là ba ba làm, nếu con thích, ba sẽ —— “
“Khó ăn muốn chết! Trong thời gian ngắn không cho phép làm!” Nguyên Tích bỗng nhiên chặn lời La Tiểu Lâu.


La Tiểu Lâu liếc nhìn Nguyên Tích một cái, cũng không tức giận, buông thìa bắt đầu ăn canh, con ngươi ướt át của tiểu Nguyên Dục vòng vo chuyển quanh, cũng không nói, nó mơ hồ cảm thấy phụ thân nói như vậy là có lý do.


Nguyên Tích ngẩng đầu, nhìn thấy thìa cơm trong tay La tiểu Lâu, tự nhiên mà cầm lấy, rất nhanh ăn sạch.
Sau đó, La Tiểu Lâu ôm tiểu Nguyên Dục ở trên giường ngủ trưa, tiểu Nguyên Dục hưng phấn nửa ngày mới ngủ được.


Nguyên Tích nhân lúc hai người ngủ say đi tới, nằm ở bên cạnh La Tiểu Lâu, hắn nằm lấy tay La Tiểu Lâu, tháo hai cái nhẫn từ trên cổ xuống, phân biệt vì hai người mang vào.
Đó là nhẫn kết hôn của hai người, từ sau khi La Tiểu Lâu gặp chuyện không, hắn đều mang nhẫn theo trên người.


Nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay La Tiểu Lâu, trong lòng hắn yên ổn xuống, cúi đầu khẽ khẽ hôn lên tay La Tiểu Lâu.
Vừa nhấc đầu lên, Nguyên Tích phát hiện Nguyên Dục nằm trong ngực La Tiểu Lâu hai mắt lóe sáng mà nhìn hắn, sau đó nhỏ giọng nói, “Phụ thân, con nhìn thấy.”


Nguyên Tích cứng đờ, Nguyên Dục nằm xuống rất nhanh, hắn dạy dỗ con trai không tốt, mang theo khó chịu mà nằm xuống.