Cơ Giáp Khế Ước Nô Đãi

Chương 2: Phòng tử

La Tiểu Lâu do dự thu lại cánh tay đang vươn ra, khi thấy tất cả các xe chạy trên đường đều không nhìn tới cậu, cậu xác định cách gọi xe hiện tại đã thay đổi rồi
Ngay lúc cậu lo lắng phải đi bộ, một bóng đen từ trên trời rơi xuống, cậu muốn tránh cũng tránh không được.


La Tiểu Lâu sắc mặt khó coi mà nhìn chiếc xe màu đen trước mắt, hít một hơi thật sâu, tuy rằng cậu không thấy đèn xanh đèn đỏ ở đâu, nhưng cách điều khiển điên cuồng này suýt chút nữa thì làm cho cậu bị xe chèn chết!


La Tiểu Lâu nổi giận đùng đùng bước qua, định đòi bồi thường tổn thất tinh thần gì đó.
Cửa xe màu đen yên ắng mở ra, một cô gái mặc lễ phục bước xuống, dung mạo vui tươi, cười hỏi: “Cậu muốn đi đâu?”


Cậu vốn không bao giờ đánh người đang cười [1], huống chi trước mặt còn là một nữ nhân, La Tiểu Lâu do dự hai giây mới đem những lời châm chọc bên miệng nuốt xuống, tận lực khống chế cảm xúc, nói: “Ngạch, tôi đang định đi —— cửa hàng, cho nên ở ven đường đón xe. Nhưng mà, tôi không thể không nói, kỹ thuật điều khiển của cô —— ”


Cô gái quay đầu lại nhìn trong xe một cái, tao nhã mà làm tư thế chào mời, nói: “Vào đi, tôi đưa cậu đến đó.”


La Tiểu Lâu sửng sốt một chút, được rồi, cho dù cậu rất có mị lực, vị mỹ nữ kia đối với cậu có hảo cảm, cậu cũng không có ý định bước lên xe của một người xa lạ. Hơn nữa, nếu Kiều Toa biết được, nhất định sẽ chỉa súng vào đầu cậu!


“Thật có lỗi, tôi có kế hoạch của mình —— uy, cô không cần như vậy…”
Cô gái không đợi cậu nói xong, một tay kéo La Tiểu Lâu vào xe, La Tiểu Lâu quẫn bách phát hiện khí lực của cô gái này tựa hồ còn lớn hơn của cậu. Bất quá, sau khi bị kéo lên xe, La Tiểu Lâu phát hiện mình đã sai.


Bên ngoài nhìn không ra, bên trong xe rộng rãi đến kì lạ, vài thanh niên anh tuấn thoải mái mà ngồi ở bốn phía, nhàn nhã phóng đãng, lại mang theo một loại quý khí bức người. Vừa thấy liền biết là cùng một loại người với La đại thiếu gia, đối với nữ nhân mà nói, loại nam nhân này là càng có lực hấp dẫn.


Mà hiện tại, tầm mắt của tất cả những người này đều tập trung vào La Tiểu Lâu. La Tiểu Lâu cảm thấy không được tự nhiên, lập tức liên tưởng đến cướp bóc, bắt cóc, phân thây, cường X – nhất định là đầu óc bị hỏng rồi, phía sau phải xóa đi – La Tiểu Lâu cảnh giác mà nhìn chằm chằm người trong xe, lại lén lút lui về sau từng chút, tận lực giảm bớt cảm giác tồn tại của bản thân.


Chính giữa là một thanh niên mắt xanh, y tràn đầy hứng thú mà đánh giá La Tiểu Lâu vài lần, sau đó lộ ra một nụ cười khôn khéo, mở miệng hỏi: “Cậu đến cửa hàng làm cái gì?”


“Đương nhiên là mua đồ.” La Tiểu Lâu mờ mịt, bằng không cậu còn có thể làm gì, nếu không thể nhanh chóng quay về thời đại của cậu, như vậy trước mắt cậu nên dàn xếp cuộc sống, cân nhắc nhu cầu ăn, mặc, ở của chính mình.


Chung quanh có người cười ra tiếng, thanh niên mắt xanh ngạc nhiên, cuối cùng nhìn La Tiểu Lâu đang thật sự nghi hoặc, nói: “Hiếm khi cậu có hưng trí, lái xe, đưa cậu ấy tới cửa hàng trước.”


La Tiểu Lâu nhẹ nhàng thở ra, xem ra cậu tạm thời không có nguy hiểm. Cậu mơ hồ cảm thấy, những người trước mặt có quen biết thân thể này. Nhưng cũng không có người tỏ ra thân thiện, nói xong hai câu kia, cũng không còn người nào để ý đến cậu. Chỉ cần không phiền toái là tốt rồi, La Tiểu Lâu yên lặng mà ngồi ở một góc sáng sủa, tận lực giữ khoảng cách với những người đó, đồng thời quan sát thế giới bên ngoài cửa xe, thế giới mà mình cần phải dung nhập.


Dọc theo đường đi, những thanh niên này luôn cùng cô gái nói cười, thỉnh thoảng sẽ có người dùng ánh mắt quái dị quan sát cậu.
Khi xe dừng lại trước cửa hàng, La Tiểu Lâu nói tạ ơn, lập tức xuống xe.


Nhìn La Tiểu Lâu đi xa, trong xe có người hỏi thanh niên mắt xanh: “Lâm Tân, đây không phải là món đồ chơi mới của chủ tử nhà các cậu sao? Cậu cho cậu ta đi nhờ làm gì?”


Lâm Tân chớp chớp đôi mắt xanh biếc long lanh, bắt lỗi: “Đúng vậy, là món đồ chơi đã bị vứt bỏ, tôi chỉ muốn nhìn xem phản ứng của cậu ta mà thôi.”


Chỉ có cô gái kia nhích lại, vô cùng thân thiết mà tựa vào vai Lâm Tân, bĩu môi: “Thật vô vị, hoàn toàn nhìn không ra phản ứng, bất quá, y phục cùng cử chỉ của cậu ta thật là quê mùa.”


Những người còn lại trong xe cũng phụ họa: “Đúng là đồ nhà quê, thời buổi này ai còn đích thân đến cửa hàng mua đồ.”
Lâm Tân nhìn La Tiểu Lâu đi xa, không nói gì, chỉ gật gật đầu với lái xe, xe một lần nữa bay đi.


La Tiểu Lâu đứng trong cửa hàng rộng lớn, phát hiện người ở bên trong cực nhỏ, thương phẩm trong quầy bán hàng trong suốt lại tinh xảo dị thường, làm cho người ta hoa cả mắt.


“Khách nhân đáng kính, nhĩ hảo, hoan nghênh ngài thân chinh đến cửa hàng Ngân Hàng, tôi là nhân viên tiếp tân của ngài. Thương trường Ngân Hà là cửa hàng lớn nhất trên An Tắc tinh cầu, trước mắt có chín mươi chín đại lí, có thể cung cấp cho ngài những loại thương phẩm và dịch vụ tốt nhất, ngài cần gì cũng có thể nói với tôi.” Một cô gái diện mạo xinh đẹp đi đến trước mặt La Tiểu Lâu.


La Tiểu Lâu chần chờ một chút, rút card trong túi áo ra,hỏi: “Nhĩ hảo, vậy, tôi muốn hỏi một chút, tôi có thể ở đây kiểm tra tài khoản trong sổ của tôi một chút được không?”


Nữ nhân viên tiếp tân sửng sốt, lập tức cười nói: “Việc này phi thường đơn giản, trên thực tế, ngài chỉ cần đặt card trên máy liên lạc trên cổ tay là có thể.”


La Tiểu Lâu cúi đầu nhìn nhìn món đồ màu trắng bạc trên cổ tay, cậu đã sớm nhìn thấy, nhưng vẫn nghĩ đó là đồng hồ, xem ra chiếc điện thoại mà lúc ấy cậu tìm khắp cả phòng lại nằm trên tay cậu.


Nữ nhân viên tiếp tân hơi giật mình vì động tác không thành thạo của La Tiểu Lâu, ở An Tắc tinh cầu, trừ bỏ tội phạm bị truy nã và dân du mục, công dân từ nhỏ đã đeo máy liên lạc, bên trong tồn trữ tất cả tư liệu của chủ nhân, không khác gì so với giấy căn cước.


Vị thanh niên này nhìn thế nào cũng không giống loại người sống ở tận cùng xã hội.


Bất quá cô quan tâm mà không có hỏi nhiều, chính là đi đến ấn lên một nút mở trên máy liên lạc của La Tiểu Lâu, sau đó quét card qua máy liên lạc, trên máy liên lạc hiện lên một màn hình LCD, phía trên có viết vài dòng chữ.


La Tiểu Lâu đếm những con số không ở phía sau, mười vạn, tuyệt đối không coi là nhiều, nhưng dựa theo tình hình quan hệ giữa mình và mẫu tử La gia, cũng tính là không thiếu. Chính là không biết hiện tại giá cả như thế nào, cậu quay đầu hỏi nữ nhân viên tiếp tân: “Hiện tại giá phòng như thế nào —— bất quá, có lẽ cô hẳn là trực tiếp nói cho tôi biết giá thị trường của nhà cho thuê đi?”


Nữ nhân viên tiếp tân nhìn máy liên lạc của La Tiểu Lâu, tựa hồ cố nén cười ý, nói: “Muốn biết giá tiền thuê nhà và phòng ở, xin ngài theo tôi lên tầng mười một. Bất quá, cá nhân tôi đề nghị ngài mua một căn hộ, số tiền này tuyệt đối có khả năng cho phép ngài lựa chọn một nơi ở hợp ý.”


La Tiểu Lâu kinh ngạc, bên trong cửa hàng còn có phòng giao dịch bất động sản.


Khi La Tiểu Lâu nhìn đến giá nhà cửa, vô cùng kích động, cậu mua nổi! Không xét đến nơi có vị trí tốt, ở những nơi bình thường, một phòng ở chỉ cần 5 vạn đồng liên bang là đủ rồi, giá cả nhà cửa trong xã hội tương lai thật là tốt hơn so với quá khứ nhiều lắm.


La Tiểu Lâu hưng phấn mặt đỏ rần, cậu sắp có một căn hộ! Cậu không cần phải phấn đấu thật nhiều năm như trước kia mới có thể có phòng ở.


Đang cảm thán, vị nữ nhân viên tiếp tân kia lại nói với cậu: “Dựa theo tuổi của ngài, hẳn là một học sinh mới ra ở riêng, ngài có thể chọn nơi ở tạm gần trường học của mình.”


Học sinh —— cũng đúng, vị La phu nhân kia từng nói bà đã an bài một trường học cho cậu. La Tiểu Lâu cố gắng thức tỉnh chính mình, lôi ra tư liệu nhập học trong túi áo.


Cậu còn chưa kịp tìm ra vị trí trường học, nữ nhân viên tiếp tân bên cạnh bỗng nhiên hưng phấn mà hét rầm lên: “Học viện Saint Miro! Cái kia là Miro giáo huy, tuyệt đối là học viện Saint Miro! Trời ạ, học viện nổi tiếng nhất An Tắc tinh cầu, hơn nữa, nó còn là một học viện quân sự, trong liên bang cũng rất có tiếng tăm!”


Nữ nhân viên tiếp tân kích động đến đỏ bừng, cầm chặt hai tay La Tiểu Lâu, ngượng ngùng mà nói: “A, nếu không phải đang trong giờ làm việc, tôi thật hy vọng được chụp ảnh lưu niệm với ngài, hệ cơ giáp của Saint Miro học viện đã đào tạo ra vài vị thượng tướng, học sinh từ học viện Saint Miro đi ra đều là niềm kiêu hãnh của An Tắc tinh cầu!”


La Tiểu Lâu nghĩ đến tư liệu nhập học trong tay, nháy mắt cảm giác áp lực rất lớn. Cậu lặng lẽ mà rút tay ra, ho khan một tiếng, nói: “Nếu như vậy, cô vui lòng giúp tôi chọn ra một vài khu nhà ở thích hợp đi.”


Nữ nhân viên tiếp tân cố gắng khắc chế cảm giác hưng phấn của mình, kéo La Tiểu Lâu trở lại máy chiếu, dùng ngón tay chỉ ra vị trí của học viện Saint Miro, sau đó chỉ vào chung quanh nói: “Ngài có thể chọn lựa theo sở thích của mình, bất quá bởi vì tiếng tăm của học viện Saint Miro, phòng ở chung quanh trường học giá tương đối cao, dù sao cũng có rất nhiều học sinh không thích trọ ở trường, đôi khi làm việc không được tiện.” Nói xong lời cuối cùng, nữ nhân viên tiếp tân còn cười tủm tỉm nhìn La Tiểu Lâu.


La Tiểu Lâu nhìn khu dân cư quý tộc giá cả cao quá mức, bất đắc dĩ chỉ có thể tìm kiếm ở vùng xa xa một chút, cuối cùng ở một đoạn đường sát khu dân cư cao cấp, phát hiện một tiểu khu, giá phòng so với chung quanh thấp hơn rất nhiều.


“Nga, nơi này sao, bởi vì được xây dựng cách đây khá lâu, quản lý cùng các loại phương tiện cũng không bằng những tiểu khu mới chung quanh, cho nên giá phòng tương đối rẻ. Hơn nữa, người sống ở nơi đó phần lớn là nhân viên về hưu không có con cái nuôi dưỡng, học sinh cùng thanh niên thường không chọn nơi này.”


“Vậy tôi chọn nơi này.” La Tiểu Lâu chăm chăm mà nói, cậu hiện tại cũng không có tiền để phung phí, nếu dùng hết mười vạn này, chuyện cậu có kiếm được công việc hay không là một vấn đề. So với đói bụng thì làm hàng xóm với viện dưỡng lão cũng không có gì ghê gớm.


“Nếu ngài không ngại, đương nhiên có thể. Hơn nữa bởi vì nơi này đã rất lâu không có người mua, vừa lúc tháng này điều chỉnh thành giá đặc biệt.”


Cuối cùng, La Tiểu Lâu cảm thấy thỏa mãn mà dùng sáu vạn mua một bộ căn hộ ba phòng một sảnh. Tuy rằng chính cậu không cần mua căn hộ lớn như vậy, nhựng dựa theo quan điểm trước kia, cậu cảm thấy nơi ở là một biểu tượng cho tài phú, hơn nữa làm cho người ta có cảm giác an toàn, trong khi có điều kiện, cậu không thể kiềm chế chính mình.


“Đây là chìa khóa cửa của ngài, bây giờ tôi sẽ kết nối với máy liên lạc của ngài, về sau ngài có thể trực tiếp dùng máy liên lạc, đương nhiên cũng có thể thông qua hệ thống phân tích vân tay và đồng tử. Hiện tại, căn hộ ba phòng một sảnh này là của ngài.” Sau khi quẹt thẻ trả tiền mua căn hộ, nữ nhân viên tiếp tân điểm tay trên dụng cụ một chút, sau đó đưa cho La Tiểu Lâu một chiếc chìa khóa cửa không biết được lấy ra từ nơi nào.


“… Rất tiện lợi.” La Tiểu Lâu thì thào mà nhìn căn hộ của mình trên màn hình, bên trong có đầy đủ mọi thứ, từ tủ lạnh, đồ làm bếp, ghế sofa, đến giường lớn thoải mái, tủ quần áo… Thậm chí, trong thư phòng còn có máy tính.
“Còn tặng kèm nhiều thứ như vậy?” La Tiểu Lâu kinh ngạc.


Nữ nhân viên tiếp tân nở nụ cười: “Những thứ này là phối trí cơ bản nhất, nếu ngài cần đổi mới sản phẩm, có thể thêm chút ít tiền, thông qua mạng vi tính trực tiếp đặt hàng, cửa hàng chúng ta sẽ đưa đến cửa, nhanh chóng tiện lợi.”


La Tiểu Lâu thế này mới hiểu, chả trách mấy thanh niên kia khi nghe chính cậu muốn đến cửa hàng đều có biểu tình kì quái, chả trách bên trong cửa hàng gần như không nhìn thấy người nào khác.
“La tiên sinh, ta còn có thể giúp ngài việc gì nữa không?”


“Ân, là như thế này, ta còn muốn mua một ít sách giáo khoa từ tiểu học đến trung học, ngô, còn cần một ít đồ ăn.” La Tiểu Lâu tính toán, sắp khai giảng, cậu trước hết phải cải thiện tình trạng “thất học” của mình một chút.


Dưới sự hướng dẫn tận tình của nữ nhân viên tiếp tân, sách vở rất nhanh đến tay. Nhưng khi tới khu thực phẩm, La Tiểu Lâu lại ngây dại.


“Một củ khoai tây một trăm khối? Mặc dù rất lớn, nhưng cũng không đến mức —— từ từ, một quả trứng gà một trăm mốt?! Không phải giỡn chơi chứ?” La Tiểu Lâu cẩn thận xem giá niêm yết, xác định chính mình không có hoa mắt.


Nữ nhân viên tiếp tân đỏ mặt, nếu không phải sáng nay cô vừa đối chiếu giá hàng với mấy cửa hàng lớn, cô sẽ bị biểu tình hoảng sợ của La Tiểu Lâu làm cho áy náy, cô lắp bắp giải thích: “Đương —— đương nhiên, hiện tại nuôi trồng tự nhiên vô cùng khó khăn, cho dù là có, cũng sinh trưởng ở những nơi phi thường nguy hiểm. Cho nên trong những năm gần đây, giá cả chỉ có tăng chứ không có giảm, chúng ta cũng không phải là tùy tiện ra giá.”


“Chẳng lẽ hiện tại ăn bữa cơm quý như vậy?” La Tiểu Lâu làm bộ dáng không thể chịu được.
“A, không, đương nhiên không phải. Nếu muốn giá rẻ, bên kia có thức ăn nhân tạo.” Nữ nhân viên tiếp tân rốt cục nhẹ nhàng thở ra, vội vàng dẫn đường cho La Tiểu Lâu.


La Tiểu Lâu xoay người, đi vào khu thực phẩm nhân tạo. Bên trong tủ lạnh thật lớn là một đống gà mên màu trắng giống nhau như đúc, sát bên ngoài là một gà mên để mở làm hàng mẫu. Bên trong chứa đầy thức ăn trắng sền sệt.


“Khụ khụ, ngài yên tâm, thức ăn nhân tạo ngoài việc không có hương vị, tất cả dinh dưỡng đều là dựa vào nhu cầu của cơ thể mà phối hợp, hơn nữa hạn sử dụng kéo dài đến một năm, tuyệt đối là món tốt nhưng rẻ.” Nữ nhân viên tiếp tân ở bên cạnh nhỏ giọng giới thiệu, đồng thời cầu nguyện vị khách hàng trẻ tuổi này sẽ không lần nữa bày ra biểu tình khϊế͙p͙ sợ mà lại vô tội, đây là lần đầu tiên cô cảm thấy cửa hàng mà mình đang công tác có điểm không hợp lý.


La Tiểu Lâu vuốt cằm nhìn bảng giá phía dưới, mười khối, thật sự có lợi ích kinh tế.
Nhưng… quả thật rất khó có cảm giác muốn ăn.


La Tiểu Lâu quay đầu lại đau lòng mà nhìn sản phẩm thu hoạch tự nhiên, nói với nữ nhân viên tiếp tân: “Đặt cho ta gà mên trong một tuần, sau đó, đóng gói mười củ khoai tây.” La Tiểu Lâu quyết định, mua một ít khoai tây cùng mấy chai bia trở về, cậu không dám khẳng định liệu dạ dày của mình có thể trường kì chịu đựng loại thức ăn sền sệt này hay không.


Mặt khác, La Tiểu Lâu kỳ thật rất muốn mua một chiếc xe, nhưng là trái ngược với phòng ở, xe cộ lại mắc một cách quá đáng, không khác gì mấy ngàn năm trước, giới quý tộc và những kẻ có tiền ở thời đại này đều ham thích sưu tầm những loại xe nổi danh, xe cộ đối với La Tiểu Lâu mà nói đúng là giá cả trên trời.


Đương nhiên cũng có xe giá rẻ hoặc secondhand, nhưng là nữ nhân viên bán hàng tận chức tận trách mà nhắc nhở cậu nếu không có hộ chiếu thì không thể lái xe. La Tiểu Lâu từ bỏ ý định, cậu mặc dù có hộ chiếu, nhưng là hộ chiếu của mấy ngàn năm trước hiển nhiên là vô dụng.


Hơn nữa, tiền trong tay cậu đã giảm hơn một nửa, trước khi có nguồn thu nhập khác, cậu không thể tiếp tục tiêu xài như vậy.


Cũng may, giao thông công cộng vẫn còn tồn tại, thật sự là cám ơn trời đất. Tên đầy đủ là xe đệm điện từ[2], thân xe hình tròn có thể chứa không ít người, di chuyển nhanh chóng. Chuyện càng khiến La Tiểu Lâu vừa lòng chính là sử dụng phương tiện giao thông công cộng không cần tốn tiền.


Sau khi hỏi rõ lộ tuyến, La Tiểu Lâu chuẩn bị trở về căn hộ mới của mình, cậu vừa mới phát hiện trường học sẽ khai giảng vào ngày mười tháng chín. Thông tấn nghi của cậu hiện lên hôm nay là ngày hai tháng tám, cách lúc nhập học khoảng một tháng.


Hắn chuẩn bị nhìn xem có thể tìm việc làm thêm hay không, nếu cậu không muốn mỗi ngày ăn loại thực phẩm nhân tạo khó nuốt, cậu nhất định phải tự mình kiếm tiền. Nếu cậu muốn lựa chọn thức ăn tự nhiên, số tiền thoạt nhìn rất nhiều này, thậm chí không đủ cậu ăn trong hai tháng.


Quả nhiên, La gia chính là tùy tiện đuổi cậu đi. La Tiểu Lâu thở dài, hy vọng vị mẫu thân thiển cận kia sẽ không gặp phải nhiều chuyện khó xử.


Trên phương tiện giao thông công cộng cũng không có nhiều người, hơn nữa đại đa số đều ủ rũ, đại khái tất cả đều là người dân thuộc giới bình dân bôn ba làm công. Nhưng thật ra La Tiểu Lâu rất có tinh thần mà đánh giá chung quanh, cảm thấy vững vàng ngồi trên phương tiện giao thông tốc độ cao trong không trung thật sự là rất oai.


Bước xuống khỏi phương tiện giao thông công cộng, La Tiểu Lâu dễ dàng tìm thấy tiểu khu nhìn có vẻ quá mức bình thường nằm giữa phần lớn những khu dân cư cao cấp.


La Tiểu Lâu lộ ra một nụ cười, tiến đến căn hộ mới của mình. Có lẽ vì xui xẻo trọng sinh, cậu không thể trở về, nhưng dựa vào năng lực sinh tồn ngoan cường của mình, cậu có tự tin chính mình sẽ có được một cuộc sống tốt.


Đối với La Tiểu Lâu đang ở trong trạng thái thoải mái mà nói, dù có bị đánh chết cậu cũng không nghĩ tới, tiêu tiền bừa bãi sẽ bị quả báo.
——————————————


[1] Em La Tiểu Lâu này có quan niệm thật kì lạ. Vậy chẳng lẽ lúc bị người ta cười – chế – nhạo cũng không đánh?!


[2] Nguyên văn là磁悬浮罗盘. 磁 có nghĩa là từ trường, nam châm. 悬浮 có nghĩa là trôi nổi, lơ lửng. 罗盘 là la bàn. Cho nên tổng hợp lại, có thể liên tưởng đến loại xe điện chạy trên dựa vào điện trường, chứ không cần phải tiếp xúc với mặt đất, đường ray, hay cáp treo gì cả.