Cơ Giáp Khế Ước Nô Đãi

Chương 195

La Tiểu Lâu kinh ngạc há hốc mồm, tốc độ đóng băng nhanh đến độ hắn không kịp phản ứng, trong nháy mắt, đám người kia đã được bao phủ một lớp băng tuyết dày như tấm chăn bong, sau đó lớp băng tuyết này chậm rãi biến thành lớp vỏ xám cứng rắn.


Ngắn ngủi hơn mười giây, phía sau La Tiểu Lâu đã có đủ tám tượng đá.
La Tiểu Lâu kinh hãi mà lui dần ra sau, thiếu chút nữa té ngã, hắn dựa lưng vào cái gì đó lạnh lạnh đằng sau.


La Tiểu Lâu sợ hãi xoay người, mặt một khối tượng đá gần như chạm sát mặt hắn. Giật mình hoàn hồn mới phát hiện, ngũ quan của bức tượng đá này vô cùng sinh động. Cái biểu tình kinh hoảng này giống người thật như đúc.


“Trời ạ, Nguyên Tích! Bọn họ đều là người cả!” La Tiểu Lâu luống cuống tay chân đỡ lấy cái tượng bị hắn dựa đổ, kinh hoảng hô lên.


Nguyên Tích đã tới gần tinh thể trong suốt kia rồi, nhanh chóng xoay người lại, rốt cuộc phát hiện được dị dạng bên này. Nguyên Tích nhướng mày, tầm mắt di chuyển, sau đó nhất thời thay đổi. La Tiểu Lâu theo tầm mắt của hắn nhìn xuống mới phát hiện, trên đùi mình đã bắt đầu dính đầy băng tuyết trắng.


Trời ạ! Hắn cũng sắp biến thành tượng đá! Tại sao có thể như vậy?
Một đạo thân ảnh nhanh chóng nhoáng lên, Nguyên Tích đã đứng trước mặt hắn, nhanh chóng khom lưng phủi đi lớp tuyết đọng trên chân La Tiểu Lâu. Mà đám băng tuyết đầy nguy hiểm kia thế mà lại bị Nguyên Tích vỗ một cái rớt xuống.


“Động đậy đi!” Nguyên Tích đỡ lấy La Tiểu Lâu, thúc giục.
La Tiểu Lâu cảm thấy chân mình có chút tê tê … hắn cảm thấy đó chủ yếu là do Nguyên Tích đập vào, thử đi hai bước, phát hiện chân mình còn có thể nhúc nhích, trong lòng nhất thời thở hắt ra một hơi.


“Không, không sao nữa rồi … Nơi này là nơi quái quỷ nào vậy?” La Tiểu Lâu hỏi, đồng thời gắt gao giữ chặt lấy ống tay Nguyên Tích, gia tăng cảm giác an toàn của chính mình.


125 run rẩy ló ra, bám trên vai La Tiểu Lâu, nói “Có thể là do môi trường trong này quá mức ác liệt, con người bình thường bị ảnh hưởng quá lớn. Người kia nói rồi đó thôi, nơi này có một cái lỗ hổng vũ trụ đó đó …? Về phần hai người các ngươi, có thể là do Nguyên Tích đã dùng thuốc, hơn nữa thân thể của hắn đã được cường hóa đến một cái mức độ khó tin. Ly Tác đã từng nói, cổ võ tăng lên tới một cấp bậc nhất định, có thể thay đổi cấu tạo của cơ thể, không còn bị ảnh hưởng bởi phóng xạ nữa”


“Vậy ta thì sao? Ở ngoài ta cũng chẳng hề bị ảnh hưởng bởi phóng xạ mà?” La Tiểu Lâu cau mày hỏi “Còn nữa, ngươi không thể tự mình đi bộ sao? Cứ phải ngồi trên vai ta thế à?”


“Đương nhiên không thể! Ta … ta giờ chính là một con người máy yếu đuối đáng thương nha, ngươi sao có thể nhẫn tâm để ta tự mình đi trên con đường của cái loại địa phương quỷ quái này chứ!” 125 chỉ trích La Tiểu Lâu, vừa nói vừa ôm chặt lấy cổ của hắn.


“Kia La Tiểu Lâu có nguy hiểm hay không?” Nguyên Tích ở bên cạnh lạnh lùng hỏi. Từ sau khi vào trong này, sắc mặt của hắn chưa có lúc nào đẹp cả.


La Tiểu Lâu cùng 125 lập tức im bặt, qua hai giây, 125 mới cẩn thận hồi đáp “Hắn không sao cả, nhưng nơi này có hơi áp chế gien dị thú, cho nên hắn mới có thể bị mấy thứ bông tuyết kia quấn lấy” Thực ra 125 trong lòng cực kì sợ hãi, nó hận không thể rời khỏi chỗ này ngay lập tức.


Nguyên Tích phát hiện La Tiểu Lâu không có việc gì, ôm lấy hắn, bay nhanh tới phía trước.
Càng đi, La Tiểu Lâu càng cảm thấy bất an trong lòng, giống như phía trước có cất giấu cái gì đó cực kì nguy hiểm.


Tới bậc thanh cuối cùng, sàn nhà bay đầy bạch khí, lạnh lẽo vô cùng, bước đi nhưng không sao nhìn rõ được chân mình.


Mà bãi đá lớn ở chính giữa kia lại huyền phù bay bay phía trên của lớp khí lạnh trắng này. Tuy rằng bậc thang dẫn lối cuối cùng rất rộng, thế nhưng bãi đá vẫn cách xa chỗ bọn họ đứng hơn mười thước.


Mà đến đúng chỗ này,sự bất an của La Tiểu Lâu lên tới đỉnh điểm. Hắn cau mày nhìn chằm chằm phía dưới. Vì an toàn của cả hai, hắn quyết định thăm dò xem phía dưới chân có cái gì. Vì 125 bảo nơi này có cơ quan hạn chế năng lực của dị thú cho nên hắn không dám dùng đến ý thức nguyên lực, thả một tia tinh thần lực xuống dưới dò xét.


Dưới lớp bạch khí, sâu tận cùng chính là tầng băng cực dày, toàn bộ phía dưới đều bị tầng băng dầy bao trùm.


La Tiểu Lâu tận lực dò xét trong phạm vi lớn nhất có thể, toàn bộ không gian nơi đây, trừ bỏ bậc thang cùng bãi đá, giống như đều được hình thành một cách gượng ép. Hơn nữa nơi này lớn đến đáng sợ, liếc mắt một cái không thể nhìn hết được đằng xa, trên đỉnh đầu thì có vô số băng trùy màu trắng.


Sau đó, La Tiểu Lâu phát hiện, tầng băng dưới chân dày đến độ không thể đo đạc. La Tiểu Lâu cường điệu dò xét thêm khu vực xung quanh bãi đá, trừ băng ra, cái gì cũng không có.


Nhẹ nhàng thở ra, La Tiểu Lâu đang định rút lại tinh thần lực, bỗng nhiên hắn cảm thấy quáng mắt. Hắn hình như vừa nhìn thấy một tòa lầu phía xa, nhưng rồi tòa nhà đó bỗng nhiên vặn vẹo, toàn bộ tầng băng màu trắng, không, phải nói là bên trong lớp băng màu trắng, nháy mắt di động. La Tiểu Lâu hoảng sợ vô cùng.


Nguyên Tích quay đầu nhìn hắn “Ngươi lại làm sao vậy?” Vừa nói vừa đem áo khoác khoác lên người La Tiểu Lâu, châm chọc “Rõ ràng ngươi có lông mà, sao còn sợ lạnh hơn cả ta thế hả?”


La Tiểu Lâu không những không phản bác lại hắn, còn dán lại gần Nguyên Tích. Nguyên Tích kinh ngạc mà liếc nhìn, không nói gì, nhanh chóng ôm lấy hắn. Mà con khủng long mập màu xanh trên vai hắn, đã hoàn toàn cứng ngắc.


La Tiểu Lâu nhìn xuống dưới lần nữa, lại phát hiện, tầng băng phía dưới vẫn là tầng băng mà thôi, im lặng, thành thật, như tất cả chỉ là ảo giác của chính ahwns.
La Tiểu Lâu cũng hy vọng đó chỉ là ảo giác, ít nhất bọn họ không có nguy hiểm.


Thế nhưng, nếu không phải là ảo giác, vậy thì đó là cái gì? Băng muốn gãy? Không, không giống, kinh qua tinh thần lực dò xét, tầng băng thực sự rất chắc chắn, hơn nữa có độ dày cực kì kinh người.


Thời điểm La Tiểu Lâu còn đang cau mày xuy xét, Nguyên Tích đã nói một câu “Chúng ta đi thôi” Sau đó ôm La Tiểu Lâu nhảy lên.
La Tiểu Lâu còn không kịp phản ứng, bọn họ đã đứng trên bãi đá.


Phía dưới không có bất kì động tình gì, La Tiểu Lâu phát hiện bọn họ tạm thời không có nguy hiểm, cũng lười suy nghĩ. Lực chú ý bây giờ của hắn hoàn toàn bị tinh thạch cực lớn trước mặt hấp dẫn. Bóng đen trong tinh thạch giờ đã thấy rất rõ ràng, quả nhiên là một người.


Một người cao gầy, mặc một thân quần áo sậm màu, cầm trong tay đoản kiểm màu bạc, trên cổ đeo một sợi dây chuyển màu bạc, tóc đen dài ngang vai.


Khi La Tiểu Lâu quay qua nhìn kĩ khuôn mặt hắn, lại một lần nữa động dung. Người bên trong đang nhắm mắt, tựa như đang ngủ, mà mặt mày ngũ quan, giống như đúc Phượng Già Lăng bệ hạ (mẹ Nguyên Tích)
Nguyên Tích kinh ngạc hơn cả hắn, tiến lên, đưa tay chạm lên miếng tinh thạch, miệng thì thào nói “Ca”


125 cũng ở trên vai La Tiểu Lâu mà ngó qua, hướng về phía tinh thạch mà nghẹn ngào hô “Chủ nhân!!”