Cơ Giáp Khế Ước Nô Đãi

Chương 113: To be continued…

Road cầm thứ trong tay rồi nhìn về phía Tô Lan, nghi ngờ hỏi: “Đây là cái gì?”


Tô Lan vuốt vuốt mái tóc đen dài, nhướn mày, vừa cười vừa nói: “Đại ca La không phải cũng thấy sao, anh Nguyên Tích nhất định không để cho chúng ta động vào La Tiểu Lâu. Nhưng em rất lo lắng cho sự an toàn của anh ấy, em tin đại ca La cũng nghĩ như em. Bởi vậy sáng hôm nay em đã phái người chờ ở cửa phòng anh Nguyên Tích, nói rằng hôm nay giải thi đấu cơ giáp sẽ kết thúc, chúng ta có thể giúp đỡ La Tiểu Lâu giải quyết thủ tục trở về đế đô, đây là văn kiện anh Nguyên Tích cấp để ký tên. Anh Nguyên Tích có lẽ cũng chờ mong được trở về nhà sớm, lúc đó liền ký tên.”


Đôi mắt Road lóe lên, tiếp đó bình tĩnh hỏi: “Vậy em tìm tôi có việc gì?”


“Đại ca La đừng lúc nào cũng trêu chọc em, giả vờ nghe không hiểu như thế chứ, đây không phải là nơi em phụ trách, muốn đi thì chúng ta cùng nên đi. Hơn nữa, những người đến thành phố Herault lần này lại là người của anh, vì tôn trọng nên cũng phải gọi anh đi cùng, em không tiện quản lí đội ngũ của anh.” Tô Lan chớp chớp đôi mắt trong suốt với Road, khéo cười khéo nói, thể hiện hết điều muốn diễn đạt lên gương mặt, đương nhiên là muốn lôi kéo Road, nếu xảy ra sự cố, vậy thì sẽ có người chịu trách nhiệm cùng nó.


Nguyên Tích hiển nhiên sẽ không xử phạt Tô Lan, nhưng trong sự tính toán của nó, nó hy vọng rằng sẽ không để lại ấn tượng xấu với Nguyên Tích.


Road hất lông mày, sợ không quản lí được người của mình, còn muốn tìm người cùng gánh trách nhiệm, cô tiểu thư Tô Lan này tính toán không tồi. Road cũng không chọc phá, huống hồ, cô tiểu thư họ Tô này bình thường luôn tỏ ra phách lối, lần này lại chịu hạ mình để bày tỏ với anh ta, cơ hội hiếm có biết bao, làm sao mà anh ta có thể không theo dõi quan sát được chứ.


“Vậy, tiểu thư Tô định làm gì với thủ tục này?”
“Đại ca La đúng là người minh bạch, ý em nói muốn bảo đảm cho sự an toàn của anh Nguyên Tích là, mượn cơ hội này điều tra La Tiểu Lâu, trước tiên tìm cách lấy được máu và tóc của hắn. Vâng, dùng danh nghĩa kiểm tra thân thể.”


Road vẫn ôn hòa bổng nhiên trong ánh mắt lóe lên một tia nghiêm nghị, nhưng nhanh chóng khôi phục biểu cảm ban đầu, Tô Lan cũng không nhận ra.


Kiểm tra thân thể? Lấy danh nghĩa vì Nguyên Tích, chiêu này thật thâm độc, La Tiểu Lâu sẽ nghĩ như thế nào về Nguyên Tích? Hơn nữa, nếu lấy được máu và tóc, ai có thể đảm bảo vị tiểu thư Tô Lan này không có ý nghĩ khác. Hành động quá rõ ràng, ngược lại lại tầm thường, Tô Lan còn kém xa với anh họ cô nàng.


“Được, tôi đi với em.” Road thẳng thắn nói.


Tô Lan thầm thỏa mãn, nụ cười trên khuôn mặt càng ngọt ngào hơn, lập tức nói: “Giờ chúng ta tới đó, bọn họ đang ở trong nhà hàng đối diện ngay hội quán.” Càng nhiều người càng tốt, nếu xảy ra chuyện thì đến lúc đó Nguyên Tích muốn che chở La Tiểu Lâu cũng chẳng dễ dàng được nữa. Nguyệt Thượng không động vào La Tiểu Lâu, vậy thì nó sẽ tìm cách diệt trừ, không phải vì Nguyệt Thượng mà vì chính nó, không thể để La Tiểu Lâu cứ như vậy mà đi gặp cha mẹ Nguyên Tích được.


Khi đẩy cửa ra, La Tiểu Lâu đang ngồi trên ghế cho tiêu bớt vì ăn quá nhiều, Điền Lực thì vừa cười nhạo vừa đưa cho cậu một chén nước nóng. Athes hăng hái kể về trận đấu hôm nay, Mộ Thần thì mỉm cười nhàn nhạt, ngồi bên cạnh nhìn.


Khi nhìn thấy người ở cửa, bốn người đều bất ngờ, nụ cười trên gương mặt của Mộ Thần lập tức biến mất, thay vào đó vẻ lạnh lùng, nhìn bọn họ.


Road cũng không ngờ lại gặp tình huống này, anh ta đương nhiên biết Mộ Thần và Athes, chỉ là thật không ngờ bạn bè của La Tiểu Lâu lại là hai chiến binh cơ giáp rất có tiếng. Dù trước đây chưa nổi danh, nhưng cũng thuộc top 100, tuyệt đối có địa vị ở tinh cầu bọn họ.


La Tiểu Lâu chán ghét nhìn Tô Lan, xoa dạ dày, chỉ cảm thấy quá no.
Quả nhiên, Road còn chưa nói gì thì Tô Lan đã bước lên phía trước, ngồi đối diện thẳng cằm với La Tiểu Lâu, nói: “La Tiểu Lâu, anh ra đây trước, có vài thủ tục cần anh phối hợp giải quyết.”


Đến Điền Lực thích người đẹp mà cũng cảm thấy có phần không quen với cái thói kiêu ngạo như vậy của Tô Lan, càng đừng nói là những người khác, ngay tức khắc, mọi người xung quanh đều tỏ vẻ khó coi.
La Tiểu Lâu không nhúc nhích, chỉ hỏi: “Là thủ tục gì?”


Tô Lan thấy La Tiểu Lâu không thèm động đậy thì có chút bẽ mặt, khẩu khí cũng không giữ được sự tốt đẹp nữa, nói: “Không phải anh muốn trở về cùng anh Nguyên Tích sao, nơi ấy không phải là chỗ bất cứ người nào cũng có thể đến được, đương nhiên là phải đi kiểm tra thân thể rồi.”


Nói đến đây, Tô Lan liếc nhìn La Tiểu Lâu, có ý chỉ tay vào cậu: “Hơn nữa, khỏe mạnh là một yêu cầu, mặt khác, anh Nguyên Tích mấy hôm trước gặp chuyện anh biết chứ, mọi người xung quanh anh ấy đều nên tự giác mà tiến hành kiểm tra.”


Road sửng sốt, vừa nãy Tô Lan không nhắc đến điều này, tuy bọn họ đều nghi ngờ La Tiểu Lâu, nhưng Nguyên Tích đã tuyên bố rõ là không được phép động vào cậu ta, Tô Lan đang mượn chuyện của người khác để thực hiện ý đồ của mình, cố tình chỉ điểm La Tiểu Lâu ư?


La Tiểu Lâu bất khả tư nghị nhìn Tô Lan, ngồi thẳng người, kinh ngạc nói: “Về nhà cùng Nguyên Tích còn phải kiểm tra? Anh ấy không nói cho tôi biết còn có việc này. Mặt khác, cô nói rằng, mọi người xung quanh anh ấy đều phải kiểm tra, ý là tất cả mọi người xung quanh Nguyên Tích đều bị tình nghi, như vậy, bảng kiểm tra của các người đâu, tôi cũng rất lo lắng cho sự an toàn của Nguyên Tích, để tôi xem đã kiểm tra ra cái gì rồi.”


Vẻ mặt âm trầm của Tô Lan chợt lóe lên, trợn mắt nhìn La Tiểu Lâu, kiêu căng nói: “Anh cũng chẳng phải là người ở bên cạnh chúng tôi, hơn nữa chỉ có người của quân đội mới đủ tư cách để xem. Nếu Nguyên Tích đồng ý cho anh xem thì sẽ chẳng ai bàn luận gì cả.” Nói đến lời cuối cùng, Tô Lan còn không quên chia rẽ quan hệ giữa La Tiểu Lâu và Nguyên Tích.


La Tiểu Lâu nhíu mày, kinh ngạc nói: “Hóa ra cô cũng biết tôi không phải là người bên các cô, vậy thì chuyện ám sát kia, các cô không có tư cách điều tra tôi, đó là chuyện giữa tôi và Nguyên Tích. Mặt khác, Nguyên Tích cũng chưa từng đề cập với tôi rằng trở về nhà cùng anh ấy còn phải làm thủ tục này.” Tất nhiên đó chỉ là một cái cớ, dù có hay không La Tiểu Lâu cũng kiên quyết không để bọn họ kiểm tra, hoa văn dị thú trên người cậu không thể che giấu nổi.


Nhìn La Tiểu Lâu hoàn toàn không bị ảnh hưởng chút nào, cả ba người Điền Lực đều có phần kính nể thần kinh thô của La Tiểu Lâu, tên này thế mà không cảm thấy bị sỉ nhục. Ngoại trừ bọn họ, Road cũng âm thầm cảm thán trong lòng.


Một bản văn kiện bị đập mạnh lên bàn, Tô Lan cố gắng kiềm chế cơn tức giận: “Anh Nguyên Tích chính xác đã ủy thác chuyện này cho chúng tôi, anh không cần, anh chẳng phải nói gì cả mà đi theo chúng tôi ngay lập tức.”


La Tiểu Lâu lướt qua thứ trên bàn, cậu biết chữ của Nguyên Tích, ngẩn người, lập tức giận tái mặt. Nguyên Tích, chuyện gì đây? Hôm qua còn phân bua với mình, vậy hôm nay là thứ gì kia? Còn chưa yên tâm về mình sao, tối hôm qua chỉ là thăm dò —— La Tiểu Lâu cấp tốc đình chỉ suy nghĩ.


Điền Lực, Mộ Thần và Athes cũng đều sững sờ, Điền Lực lập tức hét lên: “Có đi hay không thì ăn uống vẫn quan trọng hơn, còn nữa, kiểm tra cái mẹ! Nếu không thì sau này các người đến tìm chúng tôi cũng phải trình tờ khai sức khỏe trước đi, con người tôi sợ chết lắm.”


Athes cũng tỏ ra khó hiểu, nói: “Đi đâu, còn có loại yêu cầu này nữa sao?”
Mộ Thần lạnh lùng, ngẩng đầu theo dõi xem La Tiểu Lâu dự định sẽ giải quyết chuyện này như thế nào. Ngoài Mộ Thần, Road tựa ở cửa cũng đang hứng thú nhìn La Tiểu Lâu sẽ ứng phó ra sao.


Phản ứng của La Tiểu Lâu còn nghiêm trọng hơn so với tưởng tượng của mọi người, cậu từ từ đứng dậy, sắc mặt trở nên trắng bệch, sau đó đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, đẩy Điền Lực bên cạnh, “Nào, cho tôi ra ngoài một chút.”


Điền Lực và Athes đều há hốc miệng, Mộ Thần cũng lặng lẽ nhíu mày.
Road thầm thở dài, là người yêu của Nguyên Tích, dũng khí của La Tiểu Lâu thực sự không được tốt lắm. Tô Lan thì mỉm cười đầy châm chọc và đắc ý, chuẩn bị gọi người vào đưa La Tiểu Lâu đi.


Ai ngờ La Tiểu Lâu đi thẳng qua con bé ra cửa, vừa đi vừa bực bội ngăn mấy người kia, nói: “Nhường một chút, tôi phải đi tiểu gấp.”
Tất cả mọi người trong phòng đều ngớ người, cái lí do đi tiểu ngớ ngẩn gì đây?


Road nhìn lướt qua Tô Lan mặt không còn chút máu, suy nghĩ xem nên làm dịu mâu thuẫn thế nào, xem ra La Tiểu Lâu tuy nhát gan nhưng cũng phải là người khúm núm.
Tô Lan hổn hển nói vọng ra, “Cái cớ thối nát gì đấy, sớm không đi muộn không đi, đến lúc chúng tôi tới kiểm tra thì đi hả?”


La Tiểu Lâu như nhớ ra còn Tô Lan đứng trong phòng, bèn quay đầu lại nói: “Vậy sao, cô bảo kiểm tra ư, nếu Nguyên Tích bảo cô làm vậy thì cô hãy trở về nói với Nguyên Tích rằng, tôi không về nhà cùng hắn nữa.”


Ánh mắt Mộ Thần hiện lên một nụ cười, Điền Lực và Athes thì giật mình há miệng còn to hơn lúc nãy, La Tiểu Lâu sợ Nguyên Tích có tiếng đấy ạ.


Còn Road thì thầm chửi một tiếng, chuyện xấu rồi. Nguyên Tích coi trọng La Tiểu Lâu bao nhiêu, người hiểu chuyện vừa nhìn là biết ngay. Hiện giờ La Tiểu Lâu nói không về là sẽ không về, bọn họ ăn nói thế nào với Nguyên Tích đây? Quan trọng là, anh ta cũng tham gia hành động lần này.


Road chẳng còn tâm tư xem náo nhiệt nữa, đầu bắt đầu trở nên đau nhức.
Người ở cửa thấy Road không truyền mệnh lệnh, bèn để La Tiểu Lâu đi qua.
La Tiểu Lâu nhảy vào căn phòng bí mật nhất của tầng, sốt ruột hỏi: “Mày xác định? Còn bao lâu nữa thì họ tới đây?”


Chiếc vòng trước ngực La Tiểu Lâu lấp láy, 125 đột nhiên nhảy ra, ôm cổ La Tiểu Lâu: “Tối đa còn nửa giờ nữa! Lực lượng của quân đội đang đến, hơn nữa còn vây quanh toàn bộ thành phố Herault, lại còn bao nhiêu người ở xung quanh Hiệp hội Cơ giáp này nữa.”


“Làm sao bây giờ, chúng ta sẽ bị bắt mất!” 125 vừa đong đưa vừa gào hét trên cổ La Tiểu Lâu, “Cậu xem, đây là kết quả của việc cậu sống cùng Nguyên Tích đấy, thân phận vị trí của các cậu rõ ràng trái ngược nhau, đã định là một bi kịch rồi! Tuy tôi rất thông cảm cho hai người, nhưng hiện tại, hai chúng ta ngoại trừ vong mệnh thiên nhai ra thì chẳng còn lựa chọn nào khác ——”


“Im ngay!”La Tiểu Lâu khẽ quát, cậu lo lắng lượn quanh phòng, rốt cuộc dưới ánh nhìn như hình với bóng của 125, ra quyết định: “Hết cách rồi, chúng ta trốn đi ba ngày rồi trở về.” Nếu không có hoa văn dị thú thì không ai có thể kiểm tra ra thân phận dị thú của cậu, chỉ cần ba ngày rồi trở về là được. Nhưng đến lúc ấy nên giải thích sự biến mất của ba ngày đó như thế nào đây, La Tiểu Lâu nôn nóng vò đầu. Trải qua trận ầm ĩ với Tô Lan, cậu thực sự không muốn về nhà cùng Nguyên Tích nữa, ai biết đi rồi còn cái gì đang chờ cậu, nhưng tại sao vẫn không nỡ rời đi?


Đúng, nhất định là vì ngôi nhà, học phí, hoặc là công việc làm thêm các thứ của cậu!
La Tiểu Lâu cố gắng tự an ủi mình, kéo cửa đi ra ngoài, kết quả thấy một người đang đứng trước mặt.


“Mộ Thần?” La Tiểu Lâu khó hiểu hỏi, hỏi xong thì nhìn căn phòng trước mặt, vội nói: “Đúng rồi, tớ không thể tiếp tục liên hoan cùng các cậu nữa, tớ có việc gấp phải đi trước.”
Mộ Thần kéo La Tiểu Lâu, thấp giọng nói: “Đi theo tôi.” Sau đó Mộ Thần dẫn La Tiểu Lâu vào thang máy gần nhất.


Cho đến khi vào thang máy, thấy Mộ Thần ấn nút lên tầng gác, La Tiểu Lâu mới giãy mạnh ra khỏi tay Mộ Thần, lo lắng nói: “Tớ không định đi lên trên, cậu làm gì vậy?”


Trong mắt La Tiểu Lâu đã hiện lên vẻ cảnh giác, tại sao Mộ Thần lại xuất hiện, còn dẫn cậu đi lên? Chẳng lẽ Mộ Thần là người của quân đội? Hay, Mộ Thần mới chính là Boss cuối cùng?═)))))))) em chết cười.


Mộ Thần nhận ngay ra ý nghĩ của La Tiểu Lâu, bèn khẽ nở nụ cười, “Cậu đang suy nghĩ lung tung gì vậy, tôi chỉ là muốn giúp cậu thôi.”
Mộ Thần không ngờ lời nói này còn khiến La Tiểu Lâu bất an hơn, giúp cái gì —— Hay nên nói là Mộ Thần đã biết cái gì?


Nhìn ánh mắt của người bên cạnh càng tỏ ra hoài nghi cảnh giác hơn, Mộ Thần lau trán, bất đắc dĩ nói: “Cậu cuống cuồng bỏ đi như vậy không phải là vì chuyện kiểm tra, đúng không. Mà sau khi nhìn ra ngoài cửa sổ cậu mới hạ quyết tâm bỏ đi, nếu tôi đoán không lầm, cậu sợ quân đội —— Hoặc phải nói là người của Chính phủ.”


Sợ quân đội không sai, nói là Chính phủ cũng không đến mức, mà thực sự là sợ bị đưa vào Viện dị thú, La Tiểu Lâu nghĩ tới đây, càng cảm thấy Mộ Thần kì lạ hơn.


Thấy phản ứng của La Tiểu Lâu thì Mộ Thần cho rằng mình không đoán sai, liền tựa vào thang máy, nhàn nhạt nói: “Cậu đừng lo lắng, tôi thực sự muốn giúp cậu, hãy tin tôi. Và —— tôi là Bless.”


Lần này La Tiểu Lâu còn hoảng sợ hơn, nhưng nghĩ lại thì thấy cũng không bất ngờ, Bless có lẽ là người như thế này, im lặng, có năng lực, thông minh tiềm ẩn.


“Nhưng, nhưng cậu rõ ràng là một chiến binh cơ giáp mà.” Nói đến đây, ngực La Tiểu Lâu khẽ run lên, vừa là chiến binh cơ giáp vừa là chế tạo sư cơ giáp, chẳng lẽ Mộ Thần còn giấu diếm thân phận, chẳng hạn như là dị thú?


Mộ Thần buồn phiền nhìn La Tiểu Lâu càng ngày càng nhìn mình bằng ánh mắt kỳ lạ, thực sự rất bội phục trí tưởng tượng của cậu ta, nên đành phải chủ động nói: “Ừ, tôi vừa là chiến binh cơ giáp vừa là chế tạo sư cơ giáp, bởi vậy tôi mới chọn Điền Lực, cậu ta thực sự có thể che giấu cho tôi, tất nhiên, cậu ta ở cạnh tôi cũng không phải là hoàn toàn vô ích, trình độ sửa chữa của cậu ta chẳng phải luôn tiến bộ sao.”


La Tiểu Lâu cẩn thận nói: “Nhưng, dù cậu là Bless thì tại sao lại giúp tớ, thậm chí không tiếc mạo hiểm đắc tội với mối nguy Chính phủ?” Không phải tất cả mọi người đều có dũng khí phản kháng Chính phủ đâu.


Mộ Thần đưa mắt nhìn La Tiểu Lâu, khôi phục lại vẻ lạnh lùng bình thường, nhàn nhạt nói: “Không phải tất cả mọi người đều có ấn tượng tốt với Chính phủ, cũng không phải là không có tổ chức phản Chính phủ.”


La Tiểu Lâu lập tức lùi lại về phía sau một bước, nhìn chằm chằm vào Mộ Thần: “Tớ phải nói rõ trước, tớ sẽ không tham gia vào bất cứ Tổ chức phản Chính phủ nào đâu.”


Lần này Mộ Thần nở nụ cười, “Cậu đang suy nghĩ gì vậy, tôi cũng không nói tôi là người của Tổ chức phản Chính phủ, tôi chỉ là —— không có ấn tượng tốt với Chính phủ thôi.”
“Tại sao?”


“Nguyên nhân có lẽ các cậu cũng biết, bởi vì —— chiếc cơ giáp kia của Athes.” Mộ Thần thấp giọng nói.
La Tiểu Lâu càng rối bời hơn, cái đó thì có liên quan gì đến đồ vật yêu thích của Athes, cơ giáp của Athes không phải là do cậu lắp ráp ra sao, khoan đã ——


Trong đầu La Tiểu Lâu đột nhiên lóe lên, ngẩng phắt dậy nhìn Mộ Thần.
Khuôn mặt của Mộ Thần đã trở nên lạnh buốt, thậm chí còn mang theo chút bi thương, “Đúng vậy, tôi chính là con trai của Thượng tướng Cao Thần —— chủ nhân của chiếc cơ giáp ‘Thủ Hậu’ mà Athes đã mua được.”


La Tiểu Lâu kinh ngạc trợn mắt nhìn Mộ Thần, “Cậu, cậu là con trai của vị Thượng tướng anh hùng kia?!”
Khóe miệng Mộ Thần nhếch lên một tia châm chọc, “Anh hùng gì chứ, cha tôi chẳng qua chỉ là một kẻ ngốc chỉ biết chiến đấu, thế nên mới bị những người đó…”


La Tiểu Lâu nhìn Mộ Thần mang theo vẻ bi thương rõ rệt, nghiêm túc nói: “Xin lỗi, khiến cậu nhớ đến chuyện thương tâm. Nhưng Thượng tướng Cao Thần thực sự là một vị anh hùng của Liên Bang, không ai phủ nhận được điều ấy. Ông ấy đã cứu rất nhiều người, ông ấy không phải chỉ biết chiến đấu, dù trong những trận chiến nghịch cảnh cùng cực ông cũng chỉ huy binh sĩ khiến con số thương vong ít nhất, ông là một trong những Thượng tướng xuất chúng nhất của Liên Bang, cũng là chiến binh được mọi người tôn kính nhất.” Những lời này đều là do La Tiểu Lâu nghe lại từ Athes, lúc ấy nghe kể chuyện mà nhiệt huyết cũng sục sôi, trong lòng tràn ngập tôn kính.


Vẻ mặt của Mộ Thần vẫn khó coi, nhưng có thể nhận ra được, cậu ta rất chăm chú lắng nghe La Tiểu Lâu đánh giá về Thượng tướng Cao Thần.


Mộ Thần nhìn La Tiểu Lâu một hồi mới đột nhiên mở miệng: “Sau khi ông ấy bỏ đi, trong nhà trở nên rối loạn, thỉnh thoảng có vài người lạ ra ra vào vào, sau đó ngay cả đồ đạc trong nhà cũng bị mang đi. Tôi nhận ra họ thậm chí còn muốn mang tôi đi, bèn bỏ đi trước, họ không dám ra tay nữa. Nhưng tôi không thể tỏ ra mình quá giỏi giang, nếu không sẽ bị coi là nhân vật nguy hiểm. Lúc bỏ đi tôi vẫn còn nhỏ, hơn nữa cũng không có bao nhiêu tiền, cho nên mới tự học sửa chữa cơ giáp. Với lại, tôi học cơ giáp phải giấu diếm mọi người, nếu để họ chú ý, không biết sẽ xảy ra chuyện gì.”


“Bởi vậy, tôi thực sự không có thiện cảm với Chính phủ. Tuy không phản đối nó nhưng tôi càng không muốn trợ giúp nó hơn. Mà cậu là bạn bè của tôi, thế nên tôi mới giúp cậu rời đi.” Mộ Thần nhìn La Tiểu Lâu. “Hiện tại, cậu hãy yên tâm.”


Qua vài giây, La Tiểu Lâu mới thở dài, vỗ Mộ Thần một cái, “Rất cảm ơn cậu, tớ cũng có, ừm, nỗi khổ tâm bất đắc dĩ.” Trong lòng thì nói, anh bạn, cậu đã biết đủ chưa, tuy cậu có hiềm khích với Chính phủ tinh cầu An Tắc hiện tại, nhưng chí ít có thể quang minh chính đại mà giới thiệu cậu là ai. Còn tớ, ngay cả mình là chủng loại gì cũng chẳng dám nói với ai.


Nghĩ đến dị thú, La Tiểu Lâu lại đau buồn, nếu Mộ Thần nhìn thấy hình thái dị thụ thực sự của mình, không biết có thể lạc quan như thế này không…
“Tại sao chúng ta lại lên tầng cao nhất?” La Tiểu Lâu hỏi.


Mộ Thần nhìn La Tiểu Lâu, nói: “Cậu không chuẩn bị đi đâu ư? Lần này quân đội tới rất nhiều, có thể thấy quân đội cực kỳ coi trọng hành động lần này. Sau giải đấu chắc chắn bọn họ sẽ tiến hành lục soát, nếu cậu có thứ gì không thể để người ngoài biết, vậy thì chỉ có thể tìm một nơi an toàn hoặc rời khỏi đây trước. Bây giờ tôi đưa cậu ra cảng, chỗ đó có người cuống cuống muốn đi khỏi đây hơn cả cậu, chỉ cần trà trộn lên thuyền của bọn họ là không còn vấn đề gì nữa.”


La Tiểu Lâu trợn mắt há hốc mồm mà nhìn Mộ Thần, cậu muốn tránh vài ngày chứ có phải định bỏ đi (bụi) thực sự đâu cơ chứ, cậu, cậu còn chưa tính toán gì cả.


“Cậu đừng quá khờ khạo, nếu trốn trong thành phố Herault, cậu không thể trốn được một ngày đâu.” Mộ Thần kéo La Tiểu Lâu lên tầng cao nhất, sau đó triệu tập cơ giáp, đưa La Tiểu Lâu vào khoang điều khiển.


“Nhưng mà ——” Nguyên Tích thì làm sao? Cậu hoàn toàn không muốn phải xa hắn, La Tiểu Lâu hoàn toàn rối bời.
Chiếc cơ giáp màu lam đậm bí mật phóng nhanh ra hướng cảng, La Tiểu Lâu bất an nhìn lên màn hình hiển thị phía sau.
“Sao vậy?” Mộ Thần ngồi trên ghế điều khiển chính hỏi.


“Không có gì, chỉ là, tớ chưa mang đồ theo.” Nói đến đây, La Tiểu Lâu tự cảm thấy cái cớ của mình thật thảm hại.


“Được rồi, nếu quân đội không kiểm tra những phi thuyền đó thì chúng sẽ không rời đi, nếu đến độ nhất định phải kiểm tra thì chúng sẽ rời khỏi tinh cầu Camille. Như vậy, trước hết cậu trốn ra ngoài, chờ tình thế ổn định thì trực tiếp trở về tinh cầu An Tắc, dù sao nghỉ hè còn có nửa tháng nữa.” Mộ Thần an ủi La Tiểu Lâu.


Mộ Thần không dám tới quá gần cảng, sắp đến nơi thì thu hồi cơ giáp, chỉ vào mấy phi thuyền gần nhất: “Tuy cảng đã sớm phong tỏa nhưng nếu người của quân đội tới, những chiếc phi thuyền đó chắc chắn sẽ nghĩ cách rời đi. Lát nữa tôi sẽ đưa cậu lên một trong những chiếc phi thuyền đó, chỉ cần có đủ tiền, bọn họ sẽ không đuổi cậu xuống.”


Sau đó, Mộ Thần quan sát địa hình một chút, thấp giọng nói: “Cậu chờ tôi mấy phút ở đây, tôi đi tìm hai bộ đồ ngụy trang.”
La Tiểu Lâu nhìn phi thuyền xa xa, tâm trạng phức tạp mà gật đầu.


Đúng lúc này, máy thông tin trên cổ tay cậu đột nhiên vang lên, trong xó xỉnh im lặng, âm thanh của máy thông tin phát ra vô cùng rõ ràng. La Tiểu Lâu hoảng sợ, cúi đầu nhìn, sắc mặt lập tức trắng bệch, là Nguyên Tích.
Do dự vài giây, La Tiểu Lâu mở máy.


Bên trong lập tức truyền ra giọng nói đè nén tức giận của Nguyên Tích: “Em đang ở đâu?”
La Tiểu Lâu run lên, lắp lắp nói: “Em, em…” Cậu ngẩng đầu quan sát bốn phía, chẳng nhẽ nói là em đang ở cảng, định trốn tránh kiểm tra của anh ư?


“Cho em hai phút, lập tức trở lại ngay cho anh, bằng không hãy tự gánh lấy hậu quả.” Nguyên Tích quát.


Việc đó tuyệt nhiên bất khả thi, Mộ Thần dẫn cậu tới đây cũng phải mất hơn 20 phút, mà cậu cũng không quen đường đi nữa. Về phần tại sao Mộ Thần lại biết đường, La Tiểu Lâu cũng cảm thấy kỳ quái, người này không có cảm giác an toàn lắm, liệu có sắp xếp đường lui ổn thỏa cho cậu được không.


Quay đầu nhìn ngó một chút, Mộ Thần chưa trở lại, mà tiếng hít thở của Nguyên Tích trong máy thông tin khiến La Tiểu Lâu cảm thấy bất an và áy náy. Tiếng hít thở của Nguyên Tích dồn dập, có thể nghe thấy rõ ràng, thể hiện hắn đang tức giận, hơn nữa là cực kỳ tức giận.


Suy nghĩ của La Tiểu Lâu như một mớ hỗn độn, bên cạnh là những móng vuốt mèo đang không ngừng duỗi tới, khiến mọi thứ lại càng rối tung hơn. Trời ơi, hiện giờ con nên làm gì đây?
125 bỗng nhiên run rẩy nói: “Xong rồi, bọn họ tới rồi! Nếu cậu không đi thì không còn kịp đâu.”


La Tiểu Lâu cắn răng, không đợi Mộ Thần nữa, dù sao cậu tới đây cũng đã lôi kéo thêm một người vào rắc rối. La Tiểu Lâu chạy tới những chiếc phi thuyền kia, vừa chạy vừa nói vào máy thông tin: “ Nguyên Tích…”


“Rốt cuộc em đang làm cái chết tiệt gì thế?!” Nguyên Tích cũng chưa ngắt máy thông tin, nghe thấy tiếng La Tiểu Lâu thì mắng ngay tức khắc.
Nhưng không biết vì sao, La Tiểu Lâu lại cảm thấy giọng nói này có chút nghi ngờ và… đau thương.


Lòng La Tiểu Lâu đột nhiên dâng lên một nỗi đau đớn cùng cực không nói lên lời, cậu ngập ngừng rất lâu mới khó khăn nói: “ Nguyên Tích, chúng ta, thân phận của hai chúng ta sợ rằng không thích hợp ở bên nhau. Em, em sẽ đi… Tạm biệt.” Đương nhiên nếu tình hình yên ổn, em vẫn sẽ trở về. La Tiểu Lâu không nói ra những lời này, cậu thực sự nghĩ như vậy, nếu Nguyên Tích còn chiếm đóng ngôi nhà của cậu, hy vọng đến lúc ấy không đối xử quá thô bạo với cậu —— La Tiểu Lâu chịu đựng nỗi đau, dứt khoát đóng máy thông tin.


Có lẽ vì bị phong tỏa nên trên bến cảng đồ sộ không có người. Khi La Tiểu Lâu gần đến năm chiếc phi thuyền thì phía sau bỗng nhiên có người quát: “La Tiểu Lâu! Em đứng lại đấy cho anh!”


La Tiểu Lâu run lên, khϊế͙p͙ sợ mở to mắt, Nguyên Tích sao lại xuất hiện nhanh như vậy? Vừa nãy không phải là sau khi thấy cậu thì hắn cố ý liên lạc đấy chứ?


Sau đó, chẳng còn thời gian cho bọn họ nhìn ngắm trìu mến nhau nữa. Khi La Tiểu Lâu xoay người nhìn về phía Nguyên Tích, vài quả gì đó cỡ nhỡ ném vào trước người La Tiểu Lâu, La Tiểu Lâu vừa nhìn thấy, lập tức biến sắc, là —— bom năng lượng cao.


Có lẽ vì người của quân đội đã vây quanh, những chiếc phi thuyền kia cảm nhận được nguy hiểm bèn chuẩn bị rời đi. Trước khi đi, chúng gây một số trở ngại cho quân đội, sau đó, những nơi khác lập tức bị ném bom không ngừng, chỗ La Tiểu Lâu còn ít, nhưng ăn ba quả như thế thì cũng dứt khoát là chết người rồi.


Khi ngẩng đầu lên, La Tiểu Lâu phát hiện Vân Tiêu đang bay về hướng mình.


La Tiểu Lâu nhìn thật sâu vào Vân Tiêu, dùng tay ra hiệu bảo Nguyên Tích nghìn vạn lần đừng tới đây, sau đó xoay người bỏ chạy. Đó có lẽ là ngày cuối cùng cậu ở lại thế giới này, cơ hội trọng sinh hiếm có lần này đã bị cậu thẳng thừng lãng phí. Ít nhất, tình cảm của cậu với Nguyên Tích, hình như cậu còn chưa nói cho hắn biết. Lần thổ lộ kia, thật sự là rất trẻ con…


Một giây trước khi quả bom phát nổ, một thứ gì đó rất mềm và dài màu đen quấn quanh eo La Tiểu Lâu, sau đó cậu bị quăng mạnh ra ngoài.


Bến cảng tinh cầu Camille, trận bom nổ kinh khủng trôi qua, Vân Tiêu bị xung lượng đánh bật ra rất xa, nhưng vì Vân Tiêu quá mức dũng mạnh nên cả cơ giáp và Nguyên Tích đều không bị thương.
Khi quân đội chạy tới, vài chiếc phi thuyền đối diện đã lợi dung trận oanh tạc vừa rồi tháo chạy.


Còn La Tiểu Lâu, cũng không tìm được tung tích.
Không ai dám tới gần chủ nhân của bọn họ, Nguyên Tích lặng lặng đứng ở cảng, qua hồi lâu mới nói: “Cậu ấy không chết, ta sẽ tìm cậu ấy trở về.”