Cơ Giáp Khế Ước Nô Đãi

Chương 105: Con chip

Beta: Ngưỡng Vọng Thiên
125 cười hì hì, lục lọi cái bụng của mình một lát, rồi tấm ảnh xuất hiện trên móng vuốt của nó.
Sau đó với hai mắt lấp lánh nhìn về phía La Tiểu Lâu, 125 hưng phấn nói: “Rốt cục cũng có thể thấy di sản của người nhận nuôi trước để lại cho cậu rồi.”


Nhìn bức ảnh chụp Bá Vương Long xanh biếc và đứa trẻ sơ sinh, lòng La Tiểu Lâu cũng kích động theo, con chip được cất giấu cẩn thận sắp được mở ra, bên trong sẽ có bí mật gì?


La Tiểu Lâu hít sâu một hơi, bắt đầu truyền ý thức nguyên lực vào. Hôm nay tiêu hao ý thức nguyên lực còn chưa được phân nửa, cảm giác vẫn còn khá dồi dào. Ấy vậy mà, La Tiểu Lâu đã làm đi làm lại được 10 phút rồi mà bức ảnh kia vẫn không hề xi nhê.


“Chuyện gì vậy?” La Tiểu Lâu vội hỏi, cậu nóng lòng muốn xem thứ trong đó, lại vừa lo sợ Nguyên Tích sẽ quay lại.
“Ý thức nguyên lực không đủ.” 125 tập trung tinh thần nhìn bức ảnh, trên mặt cũng lộ chút vẻ căng thẳng.


La Tiểu Lâu cắn răng, truyền thêm ý thức nguyên lực. Cho đến khi cậu thấy đầu bắt đầu choáng váng, rốt cục bức ảnh đó cũng xuất hiện phản ứng.


Một làn ánh sáng chói mắt đột nhiên bao phủ cả gian phòng. Khi nhìn rõ được mọi vật, La Tiểu Lâu phát hiện trước mặt đã có một bóng người hư cấu đang đứng.


Đó là một người phụ nữ cực kỳ xinh đẹp, mặc một chiếc váy đen, làm tôn lên làn da trắng nõn, khuôn mặt lạnh lùng nhưng mang theo một luồng khí khái không thể bỏ qua. Người phụ nữ này có lẽ là mẹ của thân thể ban sơ này, nhưng La Tiểu Lâu nhìn nửa ngày mà chẳng phát hiện ra mình và người phụ nữ đó có gì giống nhau cả, không khỏi có chút nghi ngờ.


La Tiểu Lâu đang ngơ ngác nhìn thì người phụ nữ đó quay đầu lại, cực kỳ chính xác mà nhìn về phía La Tiểu Lâu, sau đó khẽ nở nụ cười. Trong nháy mắt ấy, tựa như băng tuyết tan chảy, khiến ngay cả La Tiểu Lâu cũng phải ngây người đứng nhìn. Trong lòng hiện lên duy nhất một ý nghĩ, con mắt thẩm mỹ của 125 hóa ra cũng có lúc đáng tin.


Người phụ nữ nhìn về phía La Tiểu Lâu, trong phòng vang lên một giọng nói dịu dàng: “Tiểu Lâu, xem ra con đã mở được thứ ta để lại cho con, tuy ta hy vọng con vĩnh viễn sẽ không mở được nó. Thế nhưng, nếu đã gặp nhau, con, con có thể gọi ta một tiếng ‘mẹ’ được không?”


Sau đó người phụ nữ ấy không nói nữa, nhìn về phía bên đó, dường như nhất định phải chờ La Tiểu Lâu gọi bà bằng được.
La Tiểu Lâu cảm thấy cổ họng khô khốc, giống như ngượng ngập, cho đến khi 125 kéo ống tay áo, cậu mới khô khan gọi một tiếng: “Mẹ.”


Người phụ nữ kia dường như thực sự có thể nghe thấy, khuôn mặt liền hiện lên nụ cười, rồi bà tiếp tục nói: “Cám ơn con, để ta có cơ hội được nghe một tiếng gọi đó, ta không phải là một người mẹ đủ tư cách. Con nhỏ như vậy mà ta cũng không thể ở bên con, xin con tha thứ cho ta, con yêu.”


“Khi con còn nhỏ, trên đời này không có đứa trẻ nào vừa thông minh vừa ưu tú lại đáng yêu như con. Ta thực sự rất tự hào về con từ tận đáy lòng, nhưng ta không thể không tự tay phong ấn, hay có thể nói là hủy hoại thân thể của con, khiến cấp bậc gen của con chỉ ở cấp D. Điều đó nhất định mang lại cho con rất nhiều khổ não đúng không, con yêu, còn hơn con trở thành người được mọi người yêu mến ước ao, ta thà rằng khiến con thành một người bình thường nhưng có thể đạt được hạnh phúc, gia tộc chúng ta đã rất lâu rồi không có ai có cuộc sống như vậy.”


Có lẽ là vì nguyên nhân này, mà La Tiểu Lâu và bà không có điểm giống nhau, cũng đúng, nếu thật sự giống nhau như vậy, thiếu tướng La sao có thể không nhận ra.


Trên khuôn mặt của người phụ nữ xinh đẹp hiện lên một khát khao khôn xiết, sau đó bà thấp giọng nói: “Từ đời tổ phụ ta cũng chưa từng có. Tiểu Lâu, con đã có thể mở con chip này, chỉ có thể sáng tỏ rằng kế hoạch của ta cuối cùng đã thất bại, con cũng không thể thoát khỏi số phận bi thảm của gia tộc chúng ta.”


Nói đến đây, bà trở nên nghiêm túc, “Đã tới tình trạng này, có ba sự kiện ta phải nói cho con. Thứ nhất, nghìn vạn lần con phải nhớ kỹ, không được phép tin tưởng bất kì kẻ nào, bất luận là người thân hay người yêu, không được nói ra thân phận thật sự của con với bất cứ ai. Mọi người chỉ biết dị thú quá mức tàn bạo khủng bố, nhưng Chính phủ cũng chưa từng công bố, loài người đối đãi với dị thú còn đáng sợ hơn.


“Vào Viện dị thú, không ai có thể sống sót ra ngoài, thậm chí không thể chết, chỉ có thể sống không bằng chết ở lại trong đó.”


Nói đến đây, bà vung tay lên, trước mặt La Tiểu Lâu lập tức xuất hiện một đoạn video. Video đó đang quay lại một nơi giống như một viện nghiên cứu cao cấp, bên trong có rất nhiều người mặc quần áo trắng, vũ trang từ đầu tới chân đang bận rộn.


Hành lang và hầu hết các căn phòng của viện nghiên cứu đều màu trắng, giữa đoạn video hiện lên một nơi sạch sẽ không nhiễm một hạt bụi, đến nỗi có chút kỳ dị.


Giống tất cả các công trình kiến trúc của tương lai, nơi này cực lớn, hệ thống cảnh giới nghiêm ngặt. Hai bên hành lang là những căn phòng thí nghiệm có chứa máy móc tiên tiến, từ kính hợp kim trong suốt có thể nhìn thấy bên trong đang giam giữ đủ thứ, có khi là người, có khi lại là quái vật đáng sợ không ra hình người. Người hoặc quái vật bị giam giữ đều im lặng trong phòng của mình, khi nhìn thấy nhân viên nghiên cứu bên ngoài đi qua, bỗng chốc co rụt sợ hãi trốn vào bên trong.


La Tiểu Lâu thấy những nhân viên thực nghiệm ấy hờ hững đi vào, sau đó thứ bên trong bị trói lại, nó bắt đầu điên cuồng giãy dụa, vì hệ thống cách âm nên cậu không nghe được bất cứ âm thanh nào, chỉ cảm thấy tiếng kêu của chúng nhất định là rất thê lương. Sau đó đám nhân viên nghiên cứu đi ra ngoài, còn mang theo một số bộ phận đang chảy máu đầm đìa đặt trong các dụng cụ chứa đựng. Những người đó làm việc không nhanh không chậm nhưng cực kỳ nghiêm cẩn, khi bọn họ đi khỏi, La Tiểu Lâu nhận thấy từ những cử chỉ điên cuồng của những bóng dáng đó, tiếng kêu phát ra từ bên trong phòng thí nghiệm càng chói tai hơn. Thế nhưng khi có người đập lên những tấm thủy tinh, bên trong lập tức khôi phục lại sự yên tĩnh.


Cuối cùng, đoạn video dừng lại ở ngoài cửa một căn phòng, căn phòng thí nghiệm này rõ ràng cao cấp hơn những căn phòng trước, ba lối thoát hiểm, cánh cửa tận cùng bên trong không trong suốt. Bởi vậy mặc dù không ít nhân viên thực nghiệm ra ra vào vào, cậu cũng chẳng thể nhìn thấy bên trong xảy ra chuyện gì.


La Tiểu Lâu nhanh chóng chú ý, số người đi vào bên trong căn phòng thí nghiệm đó là nhiều nhất và cũng hay vào nhất. Tuy không thể nhìn thấy gì, nhưng cậu đã có cảm giác bực dọc.


Đoạn video này hẳn là do camera của viện nghiên cứu ghi lại, hình ảnh giống nhau xảy ra rất nhiều lần, La Tiểu Lâu chú ý tới ngày tháng sau đó không ngừng thay đổi. Cho đến lần cuối cùng, khi cánh cửa đúng lúc chưa kịp đóng lại, La Tiểu Lâu nhìn thấy bên trong có một người đàn ông không nhìn rõ mặt đang bị đủ thứ kim loại cắm trên cánh tay.


Đôi mắt đen sâu hoắm của hắn nhìn thẳng ra bên ngoài.


La Tiểu Lâu thấy dây dựa và ống dẫn nối liền cố định trên người hắn, bụng bị mở phanh có thứ gì đó đang nhúc nhích, sau đó cánh cửa bị đóng chặt lại, tiếp theo là hai lối thoát hiểm bên ngoài, dù không nhìn thấy gì nữa, nhưng dạ dày La Tiểu Lâu đã bắt đầu đảo lộn dữ dội.


Lúc này, đoạn video bỗng nhiên cắt đến cảnh tiếp theo, toàn bộ căn cứ nghiên cứu vắng vẻ, không một bóng người. Vách tường bốn phía vẫn trắng như tuyết, ánh đèn vẫn sáng sủa như vậy, tiếp đó, trên hành lang vang lên tiếng bước chân của một người, từ âm thanh này, màn ảnh bắt đầu di chuyển liên tục, giống như có người cầm máy quay đi theo.


Căn cứ thực nghiệm yên ắng, gian phòng không một bóng người, tay La Tiểu Lâu khổng khỏi nắm chặt 125 bên cạnh. 125 nhìn cậu, cẩn thận nhích lại gần, tiến sát vào lòng La Tiểu Lâu.


Đi qua phòng thí nghiệm với những tấm kính trong suốt, hiện giờ bên trong chỉ là khoảng không, đa số cửa đều bị mở toang. Tiếng bước chân vẫn không dừng lại, tiếp tục đi vào bên trong, cho đến trước gian phòng tận cùng mới ngừng lại.


Ba cánh cửa lần lượt nhẹ nhàng mở ra, giây phút nhìn vào bên trong, La Tiểu Lâu cứ ngỡ mình đang nhìn thấy địa ngục.


Tất cả bên trong đều là nhân viên nghiên cứu, xếp thành hàng đứng cạnh nhau, nhưng có điều, tất cả đã trở thành thi thể, những thi thể này đều bị xé rách thành rất nhiều bộ phận, rồi lại được xếp gọn gàng lại với nhau. Máu chảy thành dòng dữ tợn đáng sợ, mà vết máu trên mặt đất đều đã cạn khô. La Tiểu Lâu đoán chừng máu của bọn họ đã chảy hết xuống đất, quả thực giống như một bức tranh được quét một lớp sơn màu nâu tối tăm dày đặc, trong căn phòng trắng tuyền, sắc sai khiến người ta thoạt nhìn cực kỳ khó chịu.


Sắc sai (trong vật lý học) có nghĩa là sự khác biệt về màu sắc.
Camera bị thả xuống, sau đó một cánh tay xinh đẹp mềm mại từ phía sau vươn ra.
La Tiểu Lẩu sửng sốt, rốt cuộc là ai đang quay phim, chẳng lẽ là người bị nhốt bên trong? Hắn đã giết tất cả mọi người ư?


Xuất hiện trước ống kính không phải là người đàn ông kia, mà là một người phụ nữ trẻ tuổi xinh đẹp. Khi nhìn thấy người này, La Tiểu Lâu lấy làm kinh hãi, người phụ nữ đó bất ngờ chính là Tô Lan nhưng lớn tuổi hơn.


Người phụ nữ giống hệt Tô Lan này khẽ mỉm cười về phía màn hình, khuôn mặt còn có chút đỏ ửng nhàn nhạt, tiếp đó, cô lấy một chiếc lược ra, bắt đầu chải đầu. Cho đến khi hài lòng với kiểu tóc của mình, cô mới sửa soạn lại trang phục, nở một nụ cười xán lạn, xoay người —— đi vào giữa đám đông kia.


Cô ta đứng giữa đám người ấy, sau đó một chớp sáng chợt lóe lên giữa đoạn video, cổ họng cô xuất hiện một lỗ hổng cực lớn, chưa kịp kêu lên một tiếng đã dựa sát vào vách tường phía sau, rồi ngã xuống cùng những người đó.
Ai giết cô ta? Rõ ràng tiếng bước chân chỉ có một.


Cuối cùng, toàn bộ đoạn video biến mất, người mẹ kia lại xuất hiện trước mặt La Tiểu Lâu. Bà nói với La Tiểu Lau đang ngơ ngác đứng nhìn: “Đó là đoạn video tổ phụ để lại, người đàn ông bị giam giữ trong đoạn video kia chính là hậu duệ của nhân loại dung hợp với dị thú, lần đó, ông ấy đã giết sạch mọi người trong Viện dị thú. Thế nhưng, ông đã không chạy trốn. Về sau ông ấy bị đối xử như thế nào con có thể nghĩ ra, có điều, tổ phụ bị nhốt cùng một chỗ lại gặp tai ương cùng với ông ấy, vì tổ phụ là em trai của ông.


“Cuối cùng, tổ phụ không chịu nổi loại đối đãi này, cuối cùng trốn thoát thành công, trước khi trốn thoát, người đã giết chết huynh trưởng đã phát điên của mình, phá hủy toàn bộ bản thể phục chế và cắt lát về dị thú.


“Tiểu Lâu, nghe đến đây, con hẳn là đã minh bạch, con người và dị thú không thể hóa giải thù hận và mâu thuẫn, nhất là con người quá tham lam. Chỉ cần bọn chúng biết con là dị thú, con sẽ được thể nghiệm lại một lần nữa tất cả mọi điều trong đoạn video kia, nghìn vạn lần đừng nói cho bất cứ kẻ nào biết thân phận của con.”


Bà đợi một hồi, có lẽ đang chờ câu trả lời của La Tiểu Lâu, nhưng lần này bà không chờ lâu nữa mà tiếp tục nói, “Chuyện thứ hai, thực nghiệm mà con người vất vả làm như vậy, đó là muốn đạt được bản thể hoàn chỉnh của dị thú. Đáng tiếc, bọn chúng chưa bao giờ thành công, tổ phụ không phải, ta cũng không phải.


“Thế nhưng, lại là con. Tiểu Lâu, con là bản thể hoàn chỉnh duy nhất qua bao nhiêu năm như vậy, ta không biết nên vui hay nên khổ sở thay cho con. Là bản thể hoàn chỉnh, nếu không biểu hiện ra đặc trưng của dị thú, không ai có thể điều tra ra con là dị thú.


“Có thể nói, bởi vì con là bản thể hoàn chỉnh, con là người duy nhất trong gia tộc chúng ta có hy vọng có thể sống sót qua 30 tuổi. Loại quái vật giống chúng ta có hai chủng gen, khi ý thức nguyên lực đạt tới giai đoạn cao cấp sẽ không tăng thêm nữa. Thế nhưng khi đến 30 tuổi, ý thức nguyên lực sẽ không thể bị khống chế, liên tục tăng lên, cho đến khi nổ tung thân xác rồi chết. Ta không biết bản thể hoàn chỉnh có như vậy hay không, may ra thời gian bạo phát sẽ muộn hơn rất nhiều so với chúng ta. Thế nhưng nếu con muốn sống sót, hãy đi tìm một chiếc chìa khóa. Chiếc chìa khóa đó đang nằm trong tay chủ nhân của 125, hãy mang nó đi tìm theo con.”


La Tiểu Lâu vừa vui sướng chẳng được mấy chốc khi nghe thấy mình sẽ không bị điều tra ra thì đã bị nỗi đau buồn thay thế, trọng sinh một lần, thân thể còn trẻ, vậy mà trên người lúc nào cũng có cảm giác đang ôm một quả bom hẹn giờ, thực sự khiến người ta tuyệt vọng.


Lúc này, bóng người giữa phòng dần dần trở nên mờ nhạt.
125 bỗng nhiên kêu lên: “Không xong rồi, năng lượng không đủ.”


“Cuối cùng, nếu chưa muộn, mẹ muốn nói cho con biết, La Thành Vận là một kẻ điên, đừng lại gần hắn, đừng cho hắn biết năng lực của con. Sau khi tổ phụ trốn thoát, ngài đã không dự định có hậu duệ nữa, nhưng bởi vì La gia, ngài không thể không để lại hậu duệ. Mẹ cũng như vậy, thế nhưng mẹ thực sự không hy vọng con cũng rơi vào tay hắn, để gia đình bọn hắn đạt được mục đích cuối cùng. Bởi vậy, lúc đó mặc dù không còn bao nhiêu thời gian, mẹ vẫn phải tự tay phá hủy gen của con, mẹ thực sự mong con có thể hạnh phúc hơn mẹ và tổ phụ…”


ở đây mẹ của Tiểu Lâu dùng từ ‘mụ mụ – 妈妈’, khác với từ ‘mẫu thân – 母亲’ ở trên khi xưng hô ‘ta – con’ với Tiểu Lâu, mang nghĩa trịnh trọng và quyền quý, từ ‘mụ mụ’ gần gũi và bình dân hơn:v


Nói đến đây, bóng người trong phòng bỗng nhiên biến mất, bức ảnh nhẹ nhàng rơi xuống, bên trong đã không còn con chip nữa.
La Tiểu Lâu ôm chặt 125, dù cậu có lạc quan thế nào, nhưng khi xem những thứ này, cậu cũng không khỏi rơi vào trầm cảm.


Cậu tuyệt đối không có khí phách và sức chịu đựng mạnh mẽ như người đàn ông trong đoạn video kia, cậu là dạng vừa sợ chết lại vừa sợ đau, chưa từng chịu khổ, nếu cậu bị đưa tới Viện dị thú, có lẽ một ngày sau đã phát điên rồi.


125 giật giât, nhỏ giọng nói: “Cậu đừng sợ, tôi nhất định sẽ dẫn cậu đi tìm chủ nhân, ngài ấy có thể cứu được cậu.”


La Tiểu Lâu nghĩ tới sáng hôm nay gặp phải La Thành Vận, ngẫm lại còn thấy La Thiểu Phàm bị ông ta mang về, cậu bỗng rùng mình một cái. Liệu có phải La Thành Vận đã biết động tĩnh khác của quân đội, tưởng rằng bọn họ đang bắt La Thiểu Phàm, nên mới tự mình đưa nó về nhà?


La Tiểu Lâu run rẩy nắm chặt tay, bất luận làm sao, cậu nhất định phải sống sót. Cậu không muốn tới Viện dị thú, cậu còn muốn sống hạnh phúc. Hiện tại cậu có Nguyên Tích, có 125, có Nghiêm đại sư, Điền Lực và Athes…
Đúng lúc này, cửa đột nhiên bị mở ra từ bên ngoài.


Nguyên Tích sốt ruột đứng ngoài cửa, khi nhìn thấy La Tiểu Lâu ngồi bệt dưới mặt đất, sắc mặt hắn lập tức trở nên xấu xí, vài bước đã đi tới, kéo La Tiểu Lâu dậy, “Em lại đang giày vò cái gì vậy, không phải anh đã nói với em ——”


La Tiểu Lâu bỗng nhiên chủ động ôm chặt lấy Nguyên Tích, tựa đầu vào lòng hắn, thậm chí không để ý đến Athes đang há hốc miệng ở phía sau Nguyên Tích.


Nguyên Tích ngẩn người, trở tay ôm chặt La Tiểu Lâu hơn, im lặng một hồi, tức giận thấp giọng nói, “Đừng tưởng rằng làm nũng là anh sẽ tha cho em.” Ngoài miệng nói như vậy, nhưng cũng chẳng làm gì khác.
Nguyên Tích lấy chiếc ấn không gian kia ra khỏi tay La Tiểu Lâu, ném lại cho Athes, rồi mang La Tiểu Lâu ra ngoài.


Athes sững sờ nhìn bóng lưng hai người, cậu ta nguyên bản còn muốn mời La Tiểu Lâu đi ăn cơm, xem ra đành phải để hôm nào khác vậy. Athes nhún vai, triệu tập cơ giáp. Giây phút nhìn thấy chiếc cơ giáp, Athes nhất thời há to miệng.


Đây, đây thực sự là Kỵ Sĩ của mình ư?! Athes run run chạm vào chiếc cơ giáp đồ sộ như lấp lánh một lớp ánh sáng, xác định hết lần này đến lần khác, cuối cùng mới chịu tin, Kỵ Sĩ đá biến thành cơ giáp cấp bốn thượng phẩm!


Ông trời ơi, La Tiểu Lâu thật sự là quá vĩ đại! Con muốn ôm La Tiểu Lâu một cái quá ông trời ơi!


Khi Nguyên Tích và La Tiểu Lâu trở về phòng trọ, La Tiểu Lâu vẫn còn đang lo âu, cậu rốt cục không kiềm chế được mà hỏi Nguyên Tích đang ôm mình, “Nếu như, em là một… kẻ xấu, anh sẽ làm thế nào?”


Nguyên Tích trừng mắt, nghi hoặc nhìn La Tiểu Lâu từ trên xuống dưới, mang theo vẻ coi thường mà nói: “Hôm nay em phát sốt đấy à? Em cho là mình có thể làm chuyện xấu gì sau lưng anh sao?”


“… Em chỉ muốn hỏi một chút thôi.” La Tiểu Lâu rầu rĩ nói, thực tế chính cậu cũng biết, có lẽ lăn tăn mãi cũng không được gì.


Nguyên Tích thu hồi tầm mắt khỏi màn hình điện tử, vừa nhìn La Tiểu Lâu vừa nghiêm túc suy xét, cuối cùng nói: “Được rồi, đến lúc ấy anh sẽ nhốt em lại. Tin anh đi, anh sẽ có cách khiến em không còn tinh lực, không bao giờ có thể thông đồng cùng những kẻ đó nữa… Lại nói tiếp, hai ngày rồi chúng ta chưa làm chuyện đó đâu đấy.” Sao tôi muốn đập thằng này một trậnquá! (╬皿)凸


Mắt Nguyên Tích sáng rực lên, La Tiểu Lâu ngẩn người, cậu bỗng nhiên cảm thấy mình cần điên cuồng phát tiết một chút, quên đi những thứ vẫn đang quanh quẩn trong đầu mình.


Nguyên Tích hiếm khi nào được dịp La Tiểu Lâu chủ động như vậy, phát hiện La Tiểu Lâu đều không từ chối tất cả yêu cầu, còn chủ động phối hợp, cơ hồ lần đầu tiên hắn được ăn ngon như thế này.


Loại nhiệt huyết này như hòa tan vào xương cốt hắn, khiến hắn không thể kiểm soát nổi dục vọng đang không ngừng tuôn trào, rồi khi La Tiểu Lâu khóc lóc nói đừng rời bỏ mình, trán Nguyên Tích đổ mồ hôi liên tục. Hắn nhìn La Tiểu Lâu với khuôn mặt đang đỏ ửng, đôi mắt ướt át, điên cuồng hôn xuống, thốt ra: “Trong đầu em cả ngày suy nghĩ gì vậy? Làm sao anh có thể bỏ lại em, em là người của anh. Nô lệ nhỏ bé hư hỏng của anh, anh yêu ——”


Nguyên Tích lập tức dừng lời nói, thẹn quá hóa giận mà trừng mắt nhìn La Tiểu Lâu. Cái gì vậy?! Cầu hôn là La Tiểu Lâu làm, yêu cũng là do cậu mở miệng nói trước. Đây quả thực là —— hoàn toàn điên đảo! Nguyên Tích đỏ mặt, dưới cơn giận dữ, giày vò La Tiểu Lâu vô tội chẳng hiểu chuyện gì đến tận hừng đông.