Cô Gái Trong Trang Sách

Chương 33: Nương tựa vào nhau

Người ta có thể cho người mình yêu nhiều thứ. Những hứa hẹn, cảm giác thư thái, hoan lạc. Em đã cho tôi thứ quý giá nhất: nỗi nhớ. Tôi không thể nào sống thiếu em, ngay cả khi thấy em, tôi vẫn không thôi nhớ em.

Christian BOBIN

Thứ Hai 27 tháng Chín

Paris

Bệnh viện Marie-Curie

Cả kíp mổ đều có mặt đầy đủ, đang đứng xung quanh giáo sư Jean-Baptiste Clouseau.

Vị bác sĩ dùng cưa mở lồng ngực Billie theo chiều dọc, bắt đầu từ vùng dưới thấp kéo dài đến tận dưới cằm.

Sau đó ông tiếp cận màng ngoài tim để xem xét động mạch vành rồi thiết lập tuần hoàn ngoài cơ thể bằng cách bơm một loại dung dịch ka li đậm đặc khiến tim tạm ngừng đập. Khi ấy một chiếc bơm sẽ thay thế tim và một máy thở oxy thay cho phổi.

Mỗi lần phẫu thuật tim mở, Jean-Baptiste Clouseau đều cảm thấy thật thán phục trước cơ quan diệu kỳ kết nối chúng ta với cuộc sống này: 100 000 nhịp đập mỗi ngày, 36 triệu nhịp một năm, hơn ba tỷ nhịp trong một đời người. Bao nhiêu lần như vậy chỉ với chiếc bơm máu nhỏ, trông hết sức mảnh dẻ, yếu ớt ấy...

Đầu tiên ông mở tâm nhĩ phải rồi tâm nhĩ trái và tiến hành cắt bỏ hai khối u, lần nào ông cũng cắt diệt tận gốc để đề phòng tái phát. Khối u dạng thớ quả thực là có hình dạng bất thường.

Thật may vì đã phát hiện kịp thời!

Ông cẩn thận xem xét các khoang tim và tâm thất để tìm các khối u nhầy khác nhưng không thấy có thêm.

Sau khi hoàn tất, ông nối lại tim với động mạch chủ, thông khí phổi, đặt ống dẫn lưu cho máu chảy và khâu lồng ngực lại bằng chỉ khâu thép.

Ca mổ nhanh gọn, đạt kết quả tốt! ông nghĩ trong lúc tháo găng tay rồi ra khỏi phòng mổ.

o O o

Hàn Quốc

Trường nữ sinh Ewha

Mặt trời đã lặn ở Seoul. Tối nào cũng vậy, cứ vào giờ cao điểm là đường phố thủ đô Hàn Quốc lại tê liệt vì tắc đường.

Iseul Park ra khỏi bến tàu điện ngầm, đi bộ một đoạn trên vỉa hè rồi băng qua đường trên lối đi dành cho người đi bộ để tới trường đại học. Nằm giữa khu dành cho sinh viên, trường Ewha có hơn hai mươi nghìn sinh viên và là một trong những trường đại học tốt nhất, danh giá nhất cả nước.

Iseul bước xuống cầu thang lớn, thoai thoải dốc dẫn tới nơi mà tất cả mọi người đều gọi là “phay”: một khoảng không toàn bằng kính gồm hai tòa nhà nằm đối diện nhau, ở giữa là đường đi dạo đổ bê tông. Cô bước vào cổng chính của con tàu chở khách trong suốt ấy, tầng trệt toàn là các cửa hàng và quán cà phê giống với một trung tâm thương mại siêu hiện đại. Cô vào thang máy lên các tầng trên, nơi có các phòng học, một rạp hát, một rạp chiếu phim, một phòng tập thể thao và đặc biệt là một thư viện lớn mở cửa cả ngày lẫn đêm. Cô dừng lại tại máy bán hàng tự động, mua một tách trà xanh rồi tìm một chỗ cuối phòng. Ở đây đúng là sống trong thế kỷ XXI: mỗi bàn đọc giống như một bàn làm việc, được trang bị máy tính kết nối trực tiếp với kho sách của thư viện, toàn bộ đã được số hóa.

Iseul cau mày. Cô gần như không đứng vững nổi. Cô vừa trở về từ chuyến thăm quan du học ngày hôm kia và đang có quá nhiều việc cần làm. Cô dành phần lớn buổi tối để điền các phiếu và ôn bài, trong khi mắt vẫn không ngừng liếc nhìn màn hình điện thoại, mỗi lần máy rung lên báo hiệu có tin nhắn hoặc thư điện tử là cô lại rùng mình, nhưng vẫn không phải tin tức cô mong chờ.

Cô run rẩy, cô lạnh, cô phát điên mất. Tại sao Jimbo lại bặt vô âm tín? Phải chăng cô đã ăn quả lừa, chính cô, người luôn giữ vẻ ngờ vực và xa cách với mọi người xung quanh?

Đã gần nửa đêm. Thư viện thưa thớt dần nhưng một số sinh viên sẽ ở lại tới tận ba, bốn giờ sáng. Ở đây là như vậy...

Iseul lấy cuốn sách của Tom Boyd mà cô đã tìm thấy trong quán trà ở Ý ra khỏi túi xách. Cô cứ lật giở cho tới khi bắt gặp bức ảnh chụp Luca Bartoletti cùng cô bạn gái Stella phóng chiếc mô tô bánh nhỏ trên đường phố Rome khi họ hai mươi.

Đừng bao giờ thôi yêu em, cô gái người Ý đã viết như vậy. Đó đúng là điều cô muốn nói với Jimbo...

Cô lấy chiếc kéo cùng với một tuýp hồ dán trong hộp đựng dụng cụ học sinh của mình ra rồi cũng dán lên những trang sách trắng những tấm ảnh đẹp nhất chụp trong suốt bốn tuần hạnh phúc cô sống bên anh. Một bó kỷ niệm đầy những vé xem kịch và triển lãm họ đã cùng nhau đi xem: triển lãm tác phẩm của Tim Burton tại MoMA, nhạc kịch Chicago tại Ambassador Theater, cũng như tất cả các bộ phim anh đã cùng cô khám phá tại phòng chiếu phim của trường Đại học New York: Donnie Darko, Requiem for a Dream, Brazil...

Cô làm việc này suốt cả đêm, dành hết tâm huyết vào đó. Tờ mờ sáng, đôi mắt đỏ ngầu, đầu tóc xổ tung, cô dừng lại trước quầy bưu điện trong tòa nhà hành chính mua một chiếc phong bì rồi cho cuốn sách bìa da màu xanh đậm vào để gửi sang Mỹ.

o O o

Paris

Bệnh viện Marie-Curie

Phòng hồi sức khoa tim

Billie dần tỉnh lại. Em không nói được do ống máy thở được luồn vào khí quản.

- Chúng tôi sẽ tháo cái này ra cho cô trong vài giờ tới, bác sĩ Clouseau trấn an.

Ông kiểm tra lại những điện cực nhỏ được đặt trên ngực Billie để kích tim trong trường hợp nhịp tim bị chậm lại.

- Không có vấn đề gì, ông nói.

Tôi mỉm cười với Billie, em nháy mắt đáp lại tôi.

Mọi chuyện rồi sẽ ổn cả.

o O o

Thứ Tư 29 tháng Chín

New York

Greenwich Village

- Em bị muộn rồi! Cô gái vừa mặc quần áo vừa càu nhàu. Anh nói đã đặt đồng hồ báo thức rồi cơ mà!

Cô mặc chiếc váy ngắn, xỏ giày và cài cúc áo sơ mi.

Anh chàng trên giường nhìn cô cười đùa.

- Nếu muốn gọi cho em thì anh có số rồi đấy... cô vừa nói vừa mở cửa phòng ngủ.

- OK, Christy.

- Tên em là Carry, anh chàng tội nghiệp ạ!

James Jimbo - thường gọi là Jimbo - cười khoe hết răng. Anh ngồi dậy vươn vai mà chẳng hề tìm cách xin lỗi cũng như giữ người tình một đêm lại. Anh ra khỏi phòng đi chuẩn bị đồ ăn sáng.

Mẹ kiếp, hết cà phê rồi! anh càu nhàu khi mở tủ bếp.

Anh nhìn ra cửa sổ căn hộ liền kề và thấy Carry Gì Đó đang đi ngược lên để tới phố Houston.

Cũng tạm được. Nói tóm lại là loại trung bình... 6 điểm trên 10, anh bĩu môi đánh giá. Dù sao cũng không đủ hấp dẫn để làm lần nữa.

Cánh cửa căn hộ bật mở và Jonathan, cậu bạn cùng phòng bước vào, trên tay là hai cốc cà phê mua ở quán góc phố.

- Tớ gặp người giao hàng chuyển phát nhanh dưới nhà, cậu bạn vừa nói vừa hất cằm chỉ gói bưu kiện kẹp dưới cánh tay.

- Cảm ơn, Jimbo nói rồi cầm lấy phong bì và cốc cà phê caramen.

- Cậu nợ tớ 3,75 đô, Jonathan thông báo. Cộng với 650 đô tiền thuê nhà tớ đã ứng cho cả cậu hai tuần trước.

- Rồi, rồi, Jimbo trả lời nước đôi, mắt dán vào dòng địa chỉ trên phong bì.

- Của Iseul Park gửi, đúng không?

- Tớ dính vào thứ gì thế không biết? anh hỏi rồi mở phong bì bên trong có cuốn sách của Tom Boyd.

Cái thứ này thật kỳ cục, anh nghĩ khi mở cuốn tiểu thuyết và thấy những tấm ảnh do nhiều người dán vào.

- Tớ biết là cậu chẳng thèm quan tâm tới ý kiến của tớ, Jonathan tiếp tục, nhưng để tớ nói cậu biết điều này: cậu đã cư xử không tốt với Iseul.

- Đúng là tớ cóc quan tâm tới ý kiến của cậu, Jimbo khẳng định lại rồi uống một ngụm cà phê.

- Cô ấy vẫn để lại lời nhắn cho cậu trên máy trả lời điện thoại tự động. Cô ấy lo lắng cho cậu. Nếu cậu muốn chấm dứt với cô ấy thì ít nhất hãy dành chút thời gian thông báo với cô ấy một cách đàng hoàng. Tại sao cậu lại đối xử như vậy với phụ nữ? Thực ra vấn đề của cậu là gì?

- Vấn đề của tớ là đời ngắn lắm và tất cả rồi sẽ chết hết, giải thích cho cậu như vậy đủ chưa?

- Chưa, tớ chẳng thấy có gì liên quan cả.

- Tớ muốn trở thành đạo diễn, Jonathan ạ. Cuộc sống đời tớ chính là những bộ phim chứ không phải thứ gì khác. Cậu biết Truffaut từng nói gì không? Điện ảnh quan trọng hơn cả cuộc đời. Và với tớ cũng vậy. Tớ không muốn bị ràng buộc, không thích trẻ con, không thích đám cưới. Mọi người ai cũng có thể trở thành một người chồng tốt hoặc một ông bố tốt nhưng chỉ có duy nhất một Quentin Tarantino và một Martin Scorsese thôi.

- Hừm... cậu thật khó hiểu ở mọi cấp độ, anh bạn ạ...

- Cậu không hiểu nổi thì cũng kệ thôi. Bỏ qua đi! Jimbo trả lời rồi rút lui vào phòng tắm.

Anh tắm rửa rồi mặc quần áo thật nhanh.

- Thôi, tớ chuồn đây, anh nói rồi tóm lấy cái túi, tớ có giờ học vào buổi trưa.

- Thế đấy! Đừng quên tiền thuê...

Quá muộn rồi, Jimbo đã đóng sập cửa.

Jimbo thấy đói. Anh mua bánh mì kẹp tại cửa tiệm Mamoun’s rồi ngấu nghiến ăn trên đường tới khoa điện ảnh. Vì đến hơi sớm nên anh vào quán cà phê ngay cạnh trường uống một lon Coca. Khi ngồi vào quầy, anh lại xem xét cuốn sách có bìa kiểu gô tíc mà Iseul gửi tặng. Cô gái Hàn Quốc xinh đẹp khá quyến rũ và thông minh. Cả hai đã rất vui vẻ nhưng giờ đây cô nàng đã trở thành một thứ keo dính khó chịu với mấy bức ảnh lãng mạn sến này.

Tuy nhiên cuốn sách lại khiến anh thấy tò mò. Bộ ba Thiên thần? Cái tên này gợi cho anh điều gì đó... Anh ngẫm nghĩ rồi nhớ ra đã đọc trên tờ Variety rằng Hollywood đã mua lại tác quyền cuốn tiểu thuyết và sắp chuyển thể thành phim. Nhưng tại sao bản sách anh có trong tay lại trong tình trạng thế này? Anh rời ghế của mình, tới ngồi trước một chiếc máy tính để phục vụ khách hàng. Anh gõ mấy từ khóa về Tom Boyd và nhận được hàng nghìn trang có liên quan, nhưng khi thu gọn kết quả tìm kiếm lại trong vòng bảy ngày gần đây, anh phát hiện ra có ai đó đang thông báo trên khắp các diễn đàn để tìm kiếm một bản sách đặc biệt mà một nửa số trang còn trắng nguyên.

Và bản sách đó chính xác là thứ anh đang có trong túi!

Anh bước ra vỉa hè trong khi vẫn mải nghiền ngẫm điều vừa đọc được. Và một ý nghĩ chợt nảy ra trong đầu.

o O o

Greenwich Village

Cùng ngày hôm đó

Buổi chiều tối

Kerouac & Co. Bookseller là một hiệu sách nhỏ nằm trên phố Greene chuyên mua bán sách cũ và sách hiếm.

Trong bộ com lê ôm sát và cà vạt tối màu, Kenneth Andrews đang bày thêm vào tủ kính một tác phẩm ông vừa mua được trong một phiên tranh giành tài sản nhộn nhạo giữa những người thừa kế của một nhà sưu tập lớn tuổi: bản Go Down, Moses có chữ ký của William Faulkner. Tác phẩm được đặt giữa một ấn bản đặc biệt của Scott Fitzgerald, bản thủ bút trên thủy tinh của ngài Arthur Conan Doyle, tấm áp phích của một cuộc triển lãm có chữ ký của Andy Warhol và bản nháp một bài hát của Bob Dylan viết ra mặt sau của hóa đơn khách sạn.

Kenneth Andrews mở cửa hàng này đã gần năm mươi năm nay. Ông đã trải qua thời kỳ sơ khai của văn học phóng túng khi mà vào những năm 1950, Greenwich Village là vùng đất của Thế hệ Tổn thương, của những nhà thơ, ca sĩ dân ca. Nhưng rồi tiền thuê nhà tăng dần, các nghệ sĩ tiên phong đã chuyển sang các khu khác từ khá lâu và giờ đây, dân Greenwich chủ yếu là người giàu, họ mua lại những thứ đồ hiếm của ông với giá cắt cổ để tìm chút hương vị của một quá khứ họ không biết đến.

Chuông cửa hàng khẽ rung lên kính coong và một thanh niên xuất hiện nơi ngưỡng cửa.

- Xin chào, Jimbo bước vào.

Anh đã tới hiệu sách xinh xắn này mấy lần. Với thứ ánh sáng dịu nhẹ, mùi cỏ khô và những bức tranh khắc cổ, nơi này gợi anh nhớ tới cảnh trí của một bộ phim thời xưa và khiến anh có cảm giác như đang sống trong một thế giới khác, tách biệt với không khí náo nhiệt của thành phố.

- Xin chào, Andrews đáp lại. Tôi giúp gì được anh đây?

Jimbo đặt cuốn sách của Tom Boyd lên quầy để người chủ hiệu sách thấy.

- Ông quan tâm tới nó chứ?

Người đàn ông đứng tuổi đeo kính vào rồi xem xét cuốn tiểu thuyết với một cái bĩu môi coi thường: bìa giả da, thể loại văn học bình dân, lỗi in ấn, chưa kể đến đám ảnh được dán cẩu thả vào sách. Theo ông, cuốn sách này xứng đáng vứt vào sọt rác.

Ông định nói vậy với người đối thoại thì chợt nhớ ra đã đọc được mục tin trên tạp chí American Bookseller nói về việc loạt ấn bản đặc biệt của cuốn best-seller này đã bị hủy toàn bộ vì lỗi in ấn. Có lẽ đây...

- Tôi trả chín mươi đô, ông ra giá dựa theo trực giác.

- Ông đùa đấy à, Jimbo bực bội, đây là bản đặc biệt đấy. Tôi có thể bán được giá cao gấp ba như vậy trên mạng.

- Vậy thì mời anh. Còn tôi thì tôi chỉ nâng lên được đến một trăm năm mươi đô thôi. Được thì được, chẳng được thì thôi.

- Xong, Jimbo quyết định sau một lúc suy nghĩ.

o O o

Kenneth Andrews đợi cho anh chàng thanh niên đi khỏi cửa hàng rồi mới lục tìm bài báo nói về cuốn sách.

Sự vụ rắc rối ở Doubleday: sau khi phát hiện ra lỗi in hỏng, 100 000 bản in đặc biệt tập hai của Bộ ba Thiên thần của tác giả thành công Tom Boyd đã phải hủy đi.

Ừm, thú vị đây, người chủ hiệu sách già phán đoán. Nếu may mắn một chút, có thể ông đang có trong tay bản sách hỏng duy nhất...

o O o

Rome

Khu Prati

30 tháng Chín

Khoác tạp dề trắng, Milo phục vụ bánh nhồi ra gu, các loại pizza trong một nhà hàng Sicile trên phố Degli Scipioni. Sau khi Carole đi, anh quyết định ở lại Rome thêm vài ngày và công việc này giúp anh có tiền thuê một phòng nhỏ trong khách sạn cũng như được ăn miễn phí. Ngày nào anh cũng trao đổi thư điện tử với Tom và vui mừng vì bạn anh đã bắt đầu viết lại, anh liên lạc lại với Doubleday cùng nhiều nhà xuất bản nước ngoài khác để nói với họ rằng họ đã mai táng bạn anh hơi sớm và rằng sẽ sớm xuất hiện một tác phẩm mới của Tom Boyd trong các hiệu sách.

- Tối nay là sinh nhật tôi, cô gái mới quen nói với anh, đó là một cô nàng tóc nâu xinh xắn, làm cho một cửa hàng giày cao cấp trên phố Condotti.

- Rất vui vì được biết.

Cô ta cắn chiếc bánh ngon lành, để lại một chút son môi trên vỏ bánh.

- Tôi có tổ chức một bữa tiệc với các bạn tại căn hộ của mình. Nếu anh có thể tới...

- Cô tử tế quá, nhưng thôi.

Nếu là một tuần trước, hẳn anh sẽ chẳng để cô ta phải nài thêm, nhưng từ sau khi Carole kể chuyện đó, anh không còn như trước đây nữa. Câu chuyện của cô bạn khiến anh bị xáo trộn, nó đã cho anh thấy phần vẫn ẩn đi trong hai con người mà anh yêu quý nhất trên đời. Tất cả chuyện này khiến anh chìm trong những cảm xúc trái ngược: niềm thương cảm vô bờ bến với Carole, người mà giờ đây anh đã dành cho một tình yêu còn mãnh liệt hơn, sự tôn trọng và tự hào với hành động của Tom, nhưng đồng thời cũng cảm thấy mếch lòng vì họ đã không tin tưởng anh lâu đến vậy và đặc biệt là thấy tiếc vì chính anh đã không thực hiện “công việc bẩn thỉu” ấy.

- Tôi nghĩ tôi sẽ thử món kem mứt kia xem sao, cô nàng người Ý mũm mĩm vừa nói vừa chỉ chiếc bánh phủ đầy mứt quả.

Milo định cắt cho cô ta một miếng thì điện thoại rung lên trong túi quần jean.

- Xin lỗi cô.

Đó là một bức thư điện tử của Carole, chỉ vỏn vẹn mấy từ: “Xem cái này đi!” kèm theo là một đường link.

Tay vẫn còn dính mứt bánh, anh bấm bừa lên màn hình cảm ứng và mở ra được một trang web cho phép tra cứu trực tuyến danh bạ của các hiệu sách chuyên nghiệp chuyên bán sách hiếm hoặc sách hạ giá.

Nếu những thông tin trên trang này là chính xác thì một hiệu sách ở Greenwich Village vừa mới đăng tin bán cuốn sách anh đang tìm!

Anh nhận được một tin nhắn của Carole gần như ngay lúc ấy:

Gặp nhau ở Manhattan?

Và anh cũng trả lời ngay tắp lự:

Tớ sẽ đến.

Anh cởi tạp dề, để lại trên mặt quầy rồi rời khỏi nhà hàng.

- Thế còn món tráng miệng của tôi thì sao? Vị khách nữ nhảy dựng lên.