Ba mươi ba ngày trôi qua
Ngày như vô định và dài lê thê, thời gian trở thành một bức tường thành vây hãm. Một buổi sáng tháng Tám, tôi ra ngoài mua ít rau quả, rồi tôi về nhà và thấy Tanner đang ở trong phòng khách cùng với Boney và Gilpin. Trên bàn, trong chiếc túi nhựa đựng vật chứng, là một đoạn gậy dài chắc nịch, có những đường xẻ rãnh tinh xảo để cầm nắm.
"Chúng tôi đã phát hiện ra vật này ở dưới sông sau nhà anh ngay trong lần tìm kiếm đầu tiên đó." Boney nói. "Lúc ấy trông nó không giống bất cứ vật gì cả, quả thực là vậy. Chỉ là một vật gì đó nổi lềnh bềnh khá kỳ quặc ở ven bờ sông, nhưng chúng tôi giữ lại mọi thứ trong các cuộc tìm kiếm như vậy. Sau khi anh cho chúng tôi biết về con rối Punch và Judy, vật này trở nên có nghĩa. Vậy nên chúng tôi đã đưa cho đội khám nghiệm kiểm tra."
"Rồi sao?" Tôi hỏi, giọng lạc đi.
Boney đứng dậy và nhìn thẳng vào mắt tôi. Giọng cô ta có vẻ buồn. "Chúng tôi đã phát hiện thấy máu của Amy ở trên nó. Vụ án này giờ đã được nhận định là một vụ cố ý mưu sát. Và chúng tôi cho rằng chắc chắn đây là hung khí giết người."
"Thôi nào, Rhonda!"
"Đã đến lúc rồi, Nick ạ." Cô ta nói. "Đến lúc rồi."
Vậy là phần tiếp theo đã bắt đầu.