15 tháng 9 năm 2010
-Nhật ký-
Tôi đang ngồi viết những dòng này ở một nơi nào đó tại Pennsylvania. Phía Tây Nam. Một nhà nghỉ bên đường cao tốc. Phòng của chúng tôi nhìn ra bãi đậu xe, và nếu tôi nhìn ra phía sau tấm rèm cửa dày màu be này, sẽ thấy rất nhiều người đang túm tụm bên dưới ánh đèn huỳnh quang. Một nơi để người ta tha thẩn như thế. Tôi lại thấy ức chế cảm xúc. Quá nhiều việc đã xảy ra, và xảy ra quá nhanh, giờ tôi đang ở đây, phía Tây Nam bang Pennsylvania, còn chồng tôi thì đang tận hưởng giấc ngủ ngang tàng giữa những gói khoai tây chiên và kẹo mà anh ấy đã mua ở máy bán hàng tự động dưới sảnh. Đó chính là bữa tối. Anh ấy giận vì tôi không tỏ ra tử tế, độ lượng. Tôi nghĩ mình đã thể hiện một bộ mặt khá thuyết phục - tuyệt vời, một cuộc phiêu lưu mới! - nhưng hình như không phải vậy.
Cách đây hai tuần, chúng tôi vẫn trong tình trạng thất nghiệp: ăn mặc tuềnh toàng, ngán ngẩm kinh khủng, sẵn lòng ăn một bữa sáng im lặng, và ngồi đọc báo cho tới khi đọc hết toàn bộ các tin. Giờ chúng tôi thậm chí còn đọc luôn cả phần phụ lục xe hơi nữa. Mười giờ sáng, điện thoại di động của Nick đổ chuông, và nghe giọng Nick thì tôi có thể nhận ra đó là Go. Giọng anh ấy nghe sôi nổi và trẻ con, giọng điệu mà anh ấy vẫn thường thể hiện khi nói chuyện với Go. Giọng điệu mà trước đây anh ấy vẫn thường thể hiện khi nói chuyện với tôi.
Anh ấy đi vào phòng ngủ rồi đóng cửa lại, bỏ mặc tôi ở đó với hai tay là hai phần trứng Benedict mới làm vẫn còn rung rinh nóng hổi trên đĩa. Tôi đặt đĩa của anh ấy lên bàn và ngồi vào chỗ đối diện, băn khoăn không biết có nên đợi anh ấy cùng ăn hay không. Nếu là mình, tôi nghĩ, hẳn là tôi đã quay trở ra và bảo anh ấy cứ ăn đi, hoặc tôi sẽ giơ một ngón tay lên ra hiệu: Chỉ một phút thôi. Tôi sẽ quan tâm đến người kia, đến chồng tôi, người đang bị bỏ lại trong bếp với mấy đĩa trứng này. Tôi thấy mình thật tệ khi suy nghĩ như vậy. Bởi chỉ một lúc sau tôi có thể nghe thấy từ phía sau cánh cửa phát ra những tiếng thì thào lo lắng, tiếng kêu la khổ sở rồi lại dịu dàng vỗ về, và tôi bắt đầu băn khoăn có khi nào Go lại đang gặp rắc rối ở nhà với anh chàng nào đó. Go có nhiều cuộc tình tan vỡ. Ngay cả những lần mà cô ấy là người chủ động chia tay thì cô ấy vẫn cần rất nhiều sự quan tâm và an ủi từ Nick.
Vậy nên khi Nick trở ra, tôi đã thể hiện bộ mặt quen thuộc kiểu Tội nghiệp Go, lúc đó những quả trứng đã nguội cứng lại trên đĩa. Tôi nhìn Nick và hiểu rằng đó không chỉ đơn thuần là rắc rối của Go.
"Mẹ anh." Anh ấy mở lời và ngồi xuống. "Chết tiệt. Mẹ anh bị ung thư. Giai đoạn bốn rồi, đã di căn đến gan và xương. Như vậy là rất tệ, như vậy là…"
Hai tay anh ấy ôm lấy mặt mình, và tôi đi tới vòng tay ôm lấy anh ấy. Khi anh ấy ngước nhìn lên, đôi mắt không hề vương lệ. Mà điềm tĩnh. Tôi chưa bao giờ thấy chồng mình khóc cả.
"Thế này thì thực là quá sức Go, khi phải chăm lo cả căn bệnh Alzheimer của bố anh
nữa."
"Alzheimer ư? Alzheimer? Từ bao giờ vậy?"
"Ừ thì, cũng một thời gian rồi. Lúc đầu người ta nghĩ đó là một dạng thức mất trí nhớ giai đoạn đầu. Nhưng thực tình thì tệ hơn thế, nghiêm trọng hơn thế."
Ngay tức thì, tôi cảm thấy có gì đó không ổn giữa hai chúng tôi, điều gì đó có lẽ không thể hàn gắn được, khi mà chồng tôi đã không hề nghĩ đến việc cho tôi biết về chuyện này. Đôi khi tôi có cảm giác như đây là trò chơi cá nhân của riêng anh ấy, rằng anh ấy đang tham gia vào một thứ đại loại như cuộc thi ngấm ngầm về khả năng không thể bị thấu hiểu của mình. "Sao anh không nói gì với em?"
"Anh không thích nói nhiều đến mức ấy về một người như bố anh."
"Nhưng dù sao…"
"Amy, làm ơn đi." Anh ấy nhìn tôi như thể tôi đang tỏ ra thật vô lý đến mức chính tôi phải tự hỏi hay là tôi vô lý thật.
"Nhưng hiện giờ, Go nói trường hợp của mẹ anh phải cần đến hóa trị… bà sẽ trở nên ốm yếu, thực sự ốm yếu. Sẽ cần có người để chăm bà."
"Chúng ta có nên thử tìm dịch vụ chăm sóc tại nhà cho mẹ không? Một y tá chẳng hạn?"
"Mẹ anh không có bảo hiểm dành cho loại dịch vụ đó."
Anh ấy khoanh tay nhìn tôi chằm chằm, và tôi hiểu anh ấy đang thách thức mình, thách tôi dám đề nghị chi trả cho dịch vụ đó. Nhưng chúng tôi không thể, vì tôi đã đưa số tiền tôi có cho bố mẹ tôi rồi.
"Thôi được rồi, anh yêu." Tôi nói. "Vậy anh định sẽ làm gì?"
Chúng tôi đứng đối diện nhau, một cuộc đối đầu, như thể chúng tôi đang ở trong một trận chiến mà tôi không hề được báo trước. Tôi với tay để chạm vào tay anh ấy, còn anh ấy chỉ nhìn bàn tay của tôi.
"Chúng ta phải chuyển về đó thôi." Anh ấy mở to mắt nhìn tôi trừng trừng. Anh ấy xòe những ngón tay của mình ra như thể đang cố gắng thoát khỏi một cái gì đó nhớp nháp. "Chúng ta sẽ có một năm và chúng ta sẽ làm điều nên làm. Cả hai vợ chồng đều không có việc làm, không tiền bạc, chẳng có gì níu kéo chúng ta ở đây cả. Thậm chí em sẽ phải chấp nhận điều đó."
"Thậm chí em sẽ phải chấp nhận ư?" Anh ấy nói như thể tôi đã phản đối vậy. Tôi cảm thấy tức giận nhưng cố kìm nén.
"Chúng ta sẽ làm vậy. Chúng ta sẽ làm những việc đúng đắn. Chí ít là một lần, chúng ta sẽ giúp đỡ bố mẹ của anh."
Tất nhiên đó là việc chúng tôi phải làm, và tất nhiên, nếu anh ấy đừng có đặt vấn đề với tôi như thể tôi là kẻ thù vậy, thì chính tôi đã là người nói ra những điều đó. Nhưng anh ấy bước ra từ sau cánh cửa và đối xử với tôi như thể tôi mới là một vấn đề cần phải giải quyết. Tôi là thế lực gay gắt cần phải bị đè bẹp.
Chồng tôi là người đàn ông chung thủy nhất trên thế gian này, cho tới khi anh ấy không như vậy nữa. Tôi đã chứng kiến ánh mắt anh ấy, đúng nghĩa là tối sầm lại khi cảm thấy bị bạn mình, một người bạn thân lâu năm phản bội. Và kể từ đó, người bạn ấy không bao giờ còn được nhắc đến nữa. Lúc này anh ấy nhìn tôi như thể tôi chỉ là một vật thể sẽ bị vứt bỏ nếu cần thiết. Cái nhìn ấy, thực sự khiến tôi ớn lạnh.
Vậy là mọi chuyện đã nhanh chóng được quyết định mà chỉ với bấy nhiêu đó sự bàn bạc: Chúng tôi sẽ rời New York. Chúng tôi sẽ đến Missouri. Chúng tôi sẽ tới sống trong một ngôi nhà bên bờ sông ở Missouri. Điều này thật không tưởng, mà tôi thì chẳng phải người hay lạm dụng từ không tưởng.
Tôi biết mọi chuyện rồi sẽ ổn. Chỉ là nó quá xa so với những gì tôi mường tượng, khi tôi hình dung về cuộc đời mình. Tôi không nói thế là tồi tệ, chỉ là… Ngay cả khi tôi có thể đoán một triệu lần về những ngã rẽ của cuộc đời mình, tôi cũng không thể đoán được chuyện sẽ thế này. Điều đó khiến tôi cảm thấy hoang mang.
Việc đóng gói đồ đạc của hãng vận chuyển U-Haul đúng là một bi kịch nho nhỏ: Nick, với vẻ quả quyết cùng mặc cảm tội lỗi đã nín thinh, không nói một lời nào. Anh ấy bắt tay vào việc mà không buồn nhìn đến tôi. Xe của U-Haul đã đỗ lại hàng giờ liền, làm tắc nghẽn cả con phố nhỏ, liên tục nhấp nháy đèn hiệu cảnh báo - nguy hiểm, nguy hiểm, nguy hiểm - trong khi Nick thực hiện dây chuyền lắp ráp một thành viên, hết đi lên lại đi xuống cầu thang, vác theo những hộp đựng sách, đựng dụng cụ nhà bếp, những chiếc ghế, bàn kê tường. Chúng tôi mang theo chiếc trường kỷ cổ điển - một chiếc trường kỷ rộng và cũ kỹ mà bố tôi gọi là thú kiểng, chúng tôi cưng nó hết mực. Đó là thứ cuối cùng mà chúng tôi đóng gói, một nhiệm vụ vụng về và đẫm mồ hôi dành cho hai người. Việc đưa thứ đồ sộ đó xuống cầu thang quả là một bài rèn luyện đòi hỏi rất nhiều tinh thần hợp tác làm việc nhóm (Từ từ đã, em cần nghỉ. Nhấc sang bên phải. Từ từ thôi, anh đi nhanh quá. Cẩn thận, mấy ngón tay của em, mấy ngón tay của em!) Sau khi chuyển xong chiếc trường kỷ, chúng tôi mua đồ ăn trưa tại một nhà hàng ở góc phố, món bánh kẹp vòng, rồi ăn ngay trên đường cùng với soda lạnh.
Nick để tôi mang theo chiếc trường kỷ, nhưng những thứ đồ đạc cồng kềnh khác sẽ phải để lại New York. Một người trong đám bạn Nick sẽ thừa hưởng chiếc giường, anh ta sẽ qua lấy chiếc giường sau, căn nhà trống của chúng tôi khi đó sẽ chẳng còn gì ngoài đám bụi và những sợi dây thừng xoắn. Rồi anh ta sẽ sống cuộc sống New York của mình trên chiếc giường New York của chúng tôi, ăn món Trung Hoa vào lúc hai giờ sáng và làm tình không bao cao su với những cô nàng làm nghề PR, lúc nào cũng say ngà ngà và ăn nói trâng tráo. (Ngôi nhà của chúng tôi sẽ bị tiếp quản bởi một cặp đôi ồn ào, một cặp vợ chồng luật sư với vẻ sung sướng một cách trơ trẽn và vô liêm sỉ khi vớ được thỏa thuận có hời này. Tôi ghét bọn họ.)
Mỗi lần Nick chuyển được bốn món đồ thì tôi mới chuyển được một. Tôi lê từng bước chậm chạp, như thể xương tôi đang đau nhức, một trạng thái tê tê sốt bao trùm lấy cơ thể tôi. Chỗ nào cũng đau. Nick cứ rầm rập đi qua, hết lên rồi lại xuống, cau có nhìn tôi rồi cấm cảu hỏi "Em ổn đấy chứ hả?" rồi lại đi tiếp trước khi tôi kịp trả lời, mặc tôi còn đang há miệng định nói, y như một nhân vật hoạt hình với cái hốc miệng đen ngòm vậy. Tôi không ổn. Tôi sẽ ổn, nhưng ngay lúc này thì không. Tôi muốn chồng tôi vòng tay ôm lấy tôi, an ủi tôi, nuông chiều tôi một chút. Chỉ một giây thôi.
Bên trong thùng xe tải, anh ấy nhặng xị lên với đống thùng giấy. Nick luôn tự hào về khả năng đóng gói của mình: Anh ấy (đã từng) là người khuân vác máy rửa bát và đóng gói túi du lịch. Nhưng sau ba giờ đồng hồ, rõ ràng là chúng tôi đã bán hoặc đem cho quá nhiều đồ đạc của mình. Khoang chứa khổng lồ của chiếc xe tải U-Haul mới chỉ đầy có một nửa. Điều đó mang lại cho tôi cảm giác hài lòng duy nhất của ngày hôm ấy, cảm giác hèn hạ âm ỉ nóng trong bụng. Tốt, tôi nghĩ. Tốt thôi.
"Chúng ta có thể mang theo chiếc giường nếu em thực lòng muốn thế." Nick nói nhưng chẳng buồn nhìn tôi ở dưới đường. "Chúng ta vẫn còn đủ chỗ."
"Không, anh đã hứa cho Wally rồi, Wally nên có nó." Tôi nghiêm túc nói.
Anh đã sai. Chỉ cần nói là: Anh đã sai rồi, xin lỗi em, hãy mang theo chiếc giường đi. Em nên mang theo chiếc giường quen thuộc và thoải mái của mình tới nơi ở mới này. Hãy cười với em và đối xử tốt với em. Ngày hôm nay, hãy đối xử tốt với em.
Nick thở dài. "Thôi được, nếu em muốn vậy. Amy? Em chắc chứ?" Anh ấy đứng đó, hơi thở có phần hổn hển, người dựa vào đống đồ đạc có chiếc thùng ở trên cùng đề nguệch ngoạc dòng chữ viết bằng bút dạ quang Magic Marker: Quần áo mùa đông của Amy. "Amy, đây sẽ là lần cuối cùng anh đề cập về chiếc giường đấy nhé? Bởi ngay lúc này đây anh đang đề nghị em. Anh sẵn lòng đóng gói chiếc giường lại cho em."
"Anh thật tử tế quá." Tôi nói chỉ với một hơi thở nhẹ. Đó là cách mà tôi vẫn thường trả miếng: một làn nước hoa được phun ra từ loại bình xịt có hạng. Tôi là một kẻ hèn nhát. Tôi không thích phải đối đầu. Tôi nhấc một chiếc thùng giấy lên và tiến về phía xe tải.
"Em nói sao?"
Tôi lắc đầu. Tôi không muốn anh ấy thấy tôi khóc, bởi nó sẽ chỉ khiến anh điên tiết thêm.
Mười phút sau, những bậc cầu thang sầm sập rung lên - rầm! rầm! rầm! − Nick đang một mình kéo chiếc trường kỷ xuống nhà.
Khi chúng tôi rời New York, tôi thậm chí còn không thể nhìn lại phía sau vì thùng xe tải che khuất. Qua gương chiếu hậu, tôi dõi theo đường chân trời (đường chân trời đang lùi xa dần - chẳng phải đây là cảnh vẫn thường được miêu tả trong những cuốn tiểu thuyết thời Victoria đó sao, khi mà vị nữ anh hùng bị kết án buộc phải rời khỏi ngôi nhà mà tổ tiên cô ta truyền lại?), nhưng không có tòa nhà kỳ vĩ nào - không có Chrysler, Empire State hay Flatiron, chúng không bao giờ xuất hiện trong khung hình chữ nhật nhỏ xíu rạng rỡ đó.
Bố mẹ tôi đã ghé qua vào buổi tối hôm trước để tặng chúng tôi chiếc đồng hồ chim cúc cu mà hồi nhỏ tôi đã rất thích, rồi cả ba chúng tôi ôm nhau khóc trong khi Nick đút tay vào túi quần và hứa sẽ chăm lo cho tôi.
Anh ấy hứa sẽ chăm sóc tôi, vậy mà tôi lại cảm thấy sợ. Tôi cảm thấy có điều gì đó không ổn, rất không ổn, đang diễn ra và thậm chí sẽ ngày càng tồi tệ hơn. Tôi không cảm thấy mình còn là vợ của Nick nữa. Tôi không cảm thấy mình còn chút nào giống một con người: Tôi giống thứ gì đó có thể chất lên rồi dỡ xuống, như chiếc trường kỷ hay chiếc đồng hồ chim cúc cu kia. Tôi giống thứ nếu cần có thể bị quăng vào kho phế liệu hoặc bị ném xuống sông. Tôi không cảm thấy thời thực nữa. Tôi cảm thấy như mình có thể tan biến đi.