Cô Gái Mang Sứ Mệnh Sao Chổi

Chương 65

Chiếc xe mui trần màu xám tro dừng lại trước cổng của BEAST, Daniel gỡ cặp kính đen huyền thoại xuống gài vào trong túi áo rồi giơ tay lên vuốt mái tóc màu nâu sẫm, khóe miệng cười đầy ẩn ý.

Lưỡng lự một chút, Daniel bẻ lại cổ áo, chiếc khuy áo hay mở trên cùng cũng được gài kín đáo, trong cậu lúc này y như con nhím đang cố thủ vậy.

Cạch... cạch...

Người mở cửa của BEAST là một thiếu niên với gương mặt lạnh hơn tiền, đáy mắt đầy vẻ chán chường.

-"Tìm ai? Hay là đến trả nợ? Hôm nay BEAST có việc nên ông chủ cho phép mấy người dời lịch hoàn tiền vào ngày mai."

Thấy Daniel vẫn còn đứng ngơ ngác như nai tơ, tên đó phát cáu lên.

-"Mày điếc à? Hôm nay toàn gặp mấy người ở đâu không đi, bực mình mà."

Daniel hết nhịn nổi, mặt nổi lên từng gân xanh lè.

-"Câm miệng lại, tao đến gặp Leo chứ không gặp mày, mày là người làm mà miệng lưỡi cũng ghê gớm vậy?"

Tên kia cứng họng, đưa ánh mắt hằm học nhìn Daniel:

-"Có hẹn trước không?"

-"Không, cứ nói là Daniel Louis đến gặp."

Cánh cửa của BEAST khép lại, Daniel đăm chiêu suy nghĩ đến người chị họ bà chằn lửa của mình.

..........................................................................................................................

Sarah bước vào nhà liền ném túi sách vào bình hoa oải hương ở phòng khách, khiến nó rơi xuống đổ tung tóe, miệng trách vấn mấy người làm. Daniel tay khoanh trước ngực ngó quanh chiến trường mà bà chị yêu dấu gây ra, không khỏi rùng mình.

-"Khốn kiếp, đồ đàn ông vô liêm sĩ, hắn còn dám nói tao này nọ. Mẹ nó, nếu không nể tình mấy năm qua tao đã sớm cho nó một phát súng cho xong đời rồi."

Giọng Daniel khàn lại, đầu hơi cúi xuống nhìn chị mình.

-"Giờ chị thấy tôi nói đúng chưa? Chị đúng là đồ ngu ngốc, bị anh ta vắt mũi bấy lâu nay mà không biết."

Sarah im lặng một chút rồi gằn giọng.

-"Mày còn dám nói tao? Mày nhìn lại mày xem, theo đuổi một con nhỏ cũng hai năm rồi mà được cầm tay nó lần nào chưa?"


Daniel đỏ bừng mặt, đôi tay hơi run lên.

-"Ít ra tôi không thoải mái như chị được."

Sarah giận đến phát tiết, hét lên.

-"Mày... ý mày là tao dễ dãi? khốn kiếp, sao họ Louis này lại có loại như mày chứ, bênh vực người ngoài, chế giễu người nhà."

Daniel cũng không vừa, đá chiếc ghế trước mặt ầm một cái rồi lại đưa ánh mắt hằn hộc nhìn Sarah.

-"Chị có óc không vậy? Nói chuyện mà không biết nghĩ à? Bác tôi sao lại sinh ra bà chằn như chị nữa, đúng là vô..."

Tiếng cưới chưa kịp thốt ra thì Daniel đã bị Sarah thưởng cho chiếc điện thoại vào thẳng mặt.

-"Khốn kiếp, chị dám ném tôi sao?"

Tiếng ho đầy khó chịu vang đến, theo sau là giọng nói đầy quyền lực của người đàn ông đứng tuổi.

-"Hai đứa mày quậy đủ chưa? Từ ngày về một nhà, chưa hôm nào tao được yên tĩnh một chút."

Sarah thấy bố mình khó chịu, bản tính con gái ngoan lại nhanh chóng quay về, cô chạy lại ôm chầm lấy bố.

-"Papa, con nhìn rõ bộ mặt của Leo rồi, con xin lỗi."

Bên kia Daniel hơi nhếch mép rủa thầm Sarah ngây thơ vô số tội kia.

-"Thôi mọi chuyện qua rồi, con lên phòng trước đi."

Tiếng ông ta vang lên, Sarah đưa ánh mắt cười mỉa sang Daniel rồi bước lên phòng. Nhưng tiếng nói đầy khinh bỉ của Daniel ại vang đâu đó trong không trung.

-"Tôi không hiểu Leo có mắt không nữa mà yêu được chị, thật bái phục."

Sarah nghiến răng trèo trẹo, nhưng thấy nét mặt của bố liền dãn ngay ra, không quên ném cái nhìn không mấy thiện cảm về phía Daniel.

>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>

Khoảng mười phút sau, tên sát thủ hồi nãy ra mở cửa cho Daniel vào. Quả thật BEAST rộng hơn nhiều so với trí tưởng tượng của hắn, sân lát đá trơn nhẵn, còn lấp lánh ánh mặt trời chiếu vào. Xung quang có mấy tốp người đi theo hàng ra vào y như đang diễu binh vậy. Điểm chung của những người đó có lẽ là đều mang vẻ lạnh thấu xương, khiến người ta rùng mình.

Leo ngồi trên chiếc ghế bọc da hổ, ánh mắt chim ưng nhìn Daniel.

-"Không biết khách quý đến, thất lễ rồi."

Daniel liếc quanh một lượt rồi nói.

-"Leo, trí nhớ của anh tốt thật, tôi còn sợ anh không nhớ tôi."

Leo cười phá lên, giọng lãnh khốc hơn.

-"Đại thiếu gia nhiều chuyện của dòng họ Louis đầy tiếng tăm thì sao tôi không nhớ được chứ. Sao, hôm nay lại muốn chất vấn tôi về chuyện của chị cậu à? Hay là muốn tôi rủ lòng thương mà quay lại với cô ta?"

Daniel hít một hơi sâu trấn tỉnh bản thân phải thật bình tĩnh, rồi cố gắng nặn ra nụ cười sáng chói nhất.


-"Haha, anh thật biết nói đùa, tôi đâu rãnh chĩa mũi vào chuyện chị ấy nữa, vả lại chuyện cũ rồi cũng nên cho nó trôi đi, giữ trong lòng mãi như vậy ảnh hưởng đến tâm lí nhiều lắm."

Đặt chiếc cốc trên tay xuống, sắc mặt Leo có vẻ đã chuyển màu rất nhanh.

-"Bỏ qua sao? Cậu nói nghe đơn giản quá. Thôi đừng nhì nhằng nữa, hôm nay cậu cất công tới tận đây là có chuyện gì?"

Bla... bla...

Nghe xong khóe miệng Leo nở ra nụ cười đầy ngạo mạn.

-"Thật không ngờ thiếu gia Daniel đây cũng chung thủy như vậy, cô gái kia có vẻ rất đặc biệt. Ít nhất từ hôm đó đến nay cũng có ba người đến yêu cầu tôi thả cô ta ra."

Daniel ngồi tựa lưng vào ghế, ánh mắt nhìn chằm chằm vào người đối diện.

-"Anh không muốn thả người là vì chuyện giữa tôi và anh sao? nếu vậy thì anh đưa ra yêu cầu đi, đừng tốn thời gian mà lảm nhảm nữa."

Leo uể oải đứng dậy châm điếu thuốc, bàn tay gõ nhẹ vào thành ghế.

-"Đến chỗ tôi mà khẩu khí cũng ngạo mạn quá nhỉ? Ok, yêu cầu duy nhất của tôi là cậu quỳ xuống xin lỗi tôi, đồng thời gọi về cho Sarah nói hết tất cả mọi chuyện mà cậu làm ra, rồi bảo cô ta đích thân xin lỗi tôi."

Daniel há hốc miệng gằn lên từng chữ.

-"Anh cố tình làm khó tôi sao? Bảo Sarah xin lỗi người khác còn khó hơn lên trời hái sao."

Leo nhún vai rồi ngồi xuống ghế, hai tay hơi dang ra.

-"Tùy cậu, khi nào làm được yêu cầu đó thì hãy đến đây."

Dứt lời Leo quay sang nói với mấy sát thủ đang đứng gần đó.

-"Tiễn khách."

Daniel tức giận bỏ đi một mạch, tiếng cười của Leo vẫn còn vọng đến luẩn quẩn bên tai cậu.

.....................................................................................................

Khả Hân khẽ cựa mình, một cảm giác đau âm ỉ truyền đến, khóe mắt đẹp nhăn lại đầy khó chịu, tay chân dường như mất hết sức lực, không thể cử động được, vết thương trên lưng có vẻ đã đỡ hơn rất nhiều.

Khẽ chớp mắt mấy lần, nó gượng người dậy nhưng chỉ được một chút lại ngã phịch xuống giường, tay chân được thế đau nhói lên như bị gẫy vậy.

Đôi mắt thâm quầng nhìn khắp nơi trong phòng. Đây không phải là phòng của nó, cũng không phải ở biệt thự Ngô gia, nó nhíu mày cố gắng lục trí nhớ, trước khi hôn mê nó có nghe tiếng nói của một người đàn ông vang lên, sau đó là những tiếng ấp úng của hai tên đáng chết kia. Lẽ nào, nó đang ở trong hang ổ của chúng? Quả thật tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa là thế này đây.

Ngước mặt nhìn lên trần nhà, bất giác nó lại nhớ đến những ngày rèn luyện ở Happy. Ngày nào cũng vậy, nó luôn lặp đi lặp lại cái lịch trình đáng ghét đó, bàn tay sử dụng nhiều loại vũ khí đến nỗi đầy chai sạn, nhiều khi còn chảy máu ròng ròng. Nhiều lúc mệt mỏi muốn nghỉ, nhưng chỉ cần làm sai một động tác nào đó, An Nhiên lại thẳng tay dùng roi quất vào đôi chân nhỏ, khiến nó ngã khụy xuống. Đại Vũ và Ngọc Anh chỉ biết đứng bên ngoài nhìn nó đầy thông cảm. Sức một đứa trẻ quả thật rất hạn chế, trong hai tháng tập đầu tiên, không dưới năm lần nó phải đi cấp cứu tưởng chừng như chết đi sống lại. Lúc đó, nó không còn nghe sự vỗ về, ôm ấp như những lời mẹ nói nữa, thay vào đó là ánh mắt đầy sự thất vọng cùng giọng nói mang vẻ buồn buồn của An Nhiên: "Mới như vậy đã không chịu nổi, sau này còn trả thù gì được nữa." Nước mắt nó chảy ra đầy gương mặt nhỏ, nó đã nghĩ đến cái chết, muốn trèo ra ban công rồi thả mình xuống, nhưng khi nghĩ đến cái chết của mẹ, đến tiếng mẹ hét lên bảo nó chạy, tim nó lại đau thắt lại, có lẽ đó là động lực duy nhất giúp nó sống đến ngày hôm nay.

Cạch... tiếng cửa phòng mở ra, nó nheo mắt nhìn ra hướng cửa, đôi mày nhanh chóng chau lại khó hiểu.

-"Cô tỉnh rồi sao?"

-"Tôi hôn mê bao lâu rồi? Mà đây là đâu?"

Bên kia cất lên giọng trầm ấm, nhẹ nhàng trả lời.


-"Cô hôn mê chính xác là tám ngày bốn tiếng, đây là BEAST- tổ chức hắc đạo giống như Evil của cô."

Đôi mắt đẹp nhìn người phía trước một lát, giọng nói yếu ớt vang lên.

-"Nhìn anh rất quen, hình như đã gặp ở đâu đó."

Người thiếu niên kia mỉm cười rạng rỡ.

-"Tôi còn sợ cô không còn nhớ tôi nữa cơ đấy. Tôi là người phóng viên lần trước suýt mất mạng dưới tay cô."

Nó à một tiếng nhưng nhanh chóng lại đầy nghi hoặc.

-"Anh là anh trai của Hạ Vy? Nhưng sao anh lại ở trong đây? Anh cũng bị bắt giống tôi sao?"

Anh chàng kia cười nhẹ, đầu lắc nguầy nguậy.

-"Không, tôi bỏ nghề viết báo rồi, bây giờ tôi là thành viên chính thức của BEAST, chuyện nói ra dài lắm, sau này có dịp tôi sẽ nói cho cô nghe sau."

Nó không hỏi thêm gì nữa, đầu hơi quay vào trong. Tiếng nói trầm nhẹ lại vọng lên.

-"Có phải cô đang muốn rời khỏi đây không? Tôi nghĩ cô không trốn được đâu, bang chủ có kế hoạch gì đó liên quan đến cô thì phải. Hơn nữa tiểu thư của chúng tôi hình như cũng muốn giết cô đấy."

Nó quay mặt lại đầy khó hiểu.

-"Tiểu thư? Cô ta là ai?"

-"Tôi nghe nói cô ấy có tình cảm với Dương Hoàng Tuấn- vị hôn thê của cô nhưng bị cự tuyệt."

Nó nhếch mép cười khẩy, rồi lại nhìn vu vơ ra bên ngoài cửa sổ, bên ngoài thật yên bình.

-"Mà anh tên gì?"

Một nụ cười thoáng mở trên môi người thiếu niên, anh ta trả lời lại rất nhanh.

-"Ben, cứ gọi tôi là Ben."

Nó khẽ ừ, trên lưng lại truyền đến cơn đau thắt, gương mặt xinh đẹp hơi cau lại, Ben vội chạy đến đỡ nó.

-"Cô không sao chứ?"

Nó chưa kịp trả lời thì đã nghe giọng nói đầy căm phẫn truyền đến.

-"Cuối cùng cũng tỉnh rồi sao? Đồ cáo chín đuôi."

Ben vội bỏ nó ra, đứng lại một bên đầy cung kính.

-"Tiểu thư, tiểu thư Khả Hân mới vừa tỉnh, bang chủ dặn mọi người không ai được..."

Chát... Ben chưa nói dứt câu thì Khánh Ly đã vung tay tát cậu, Khả Hân gượng người dậy giọng đầy khinh bỉ.

-"Còn tưởng vị tiểu thư một mực chung thủy với vị hôn thê của tôi là ai, hóa ra chính là Khánh Ly tiểu thư đây, đúng là trăm nghe không bằng mắt thấy."


Khánh Ly dời ánh mắt sang nó, khóe miệng khẽ nhếch.

-"Miệng lưỡi vẫn còn cứng lắm, có vẻ thuốc của BEAST rất tốt thì phải."

Nó gượng cười nhạt.

-"À tiểu thư đây nhắc tôi mới nhớ. Cảm ơn bang chủ và mọi người nhiều, thuốc rất tốt và có lẽ người ở đây cũng vậy."

Khánh Ly ngừng một chút quan sát nó, tay khoanh trước ngực, đôi môi đỏ mọng khẽ cong lên.

-"Nhìn cô có vẻ cũng được đấy, ngũ quan cân đối, dáng người thanh mảnh, nhưng nhìn đi nhìn lại vẫn chẳng thấy xứng đôi với anh Tuấn, không hiểu cô có bùa mê thuốc lú gì mà khiến anh ấy mờ quáng như vậy."

Nó cười sặc sụa cứ như thể đang xem hài vậy.

-"Cái đó thì tôi không biết. Vả lại bùa mê có hạn, tôi đâu rãnh mà đem bỏ cho người tình trong mộng của tiểu thư đây, dù sao cậu ta cũng không phải là mẫu người của tôi."

Ben đứng bên bụm miệng cười, Khánh Ly hơi mất bình tĩnh nhưng vẫn đanh giọng lại.

-"Vậy thì tốt, cô buông tha anh ấy đi, không yêu anh ấy thì níu giữ làm gì."

-"Haiz vốn dĩ cũng định buông nhưng sau khi nói chuyện với tiểu thư thì tôi lại không muốn nữa, trêu nghẹo cậu ta chắc cũng vui lắm nhỉ."

Khánh Ly giận phừng phừng giơ tay định tát nó nhưng không ngờ, như đã chuẩn bị sẵn, nó ném chiếc gối tựa vào thẳng mặt cô khiến cô ôm mặt ngồi thụp xuống.

-"Đồ hồ ly tinh, đồ rắn độc, dám đánh tôi, được tôi cho cô biết thế nào là phép lễ độ với tôi."

Nói rồi Khánh Ly cầm con dao gọt hoa quả trên bàn lao lại phía nó, Ben vội chạy lại đỡ nhát dao, chẳng mấy chốc máu chảy đầy cánh tay anh. Nó nhíu mày nhìn vị tiểu thư kiêu ngạo, hiếu thắng kia. So với Cẩm Tú thì cô tiểu thư này đáng chết hơn nhiều.

Khánh Ly đâm xong vẫn không có gì run sợ, có vẻ như đây không phải lần đầu tiên cô làm như vậy. Đôi mắt sắc sảo vẫn hướng về phía nó đầy tức giận. Nó nhích lại gần Ben, rút con dao cắm trên tay Ben ra rồi phi thẳng vào Khánh Ly, sượt nhanh qua gương mặt xinh đẹp khiến một lọn tóc bị cắt đứt rơi xuống sàn.

-"Biến ra khỏi đây, gọi anh trai cô đến đây gặp tôi. Tôi không nói chuyện với mấy đứa không biết điều."

Lúc này Khánh Ly mới hơi run sợ, lần đầu tiên có người dám tấn công cô như vậy, nhìn vào ánh mắt của Khả Hân, Khánh Ly càng rùng mình hơn. So với ánh mắt của sát thủ ở đây thì Khả Hân đáng sợ hơn nhiều, ánh mắt đầy chết chóc, lạnh băng, không chút mâu thuẫn, hay tia ấm khác, tất cả cảm giác mà Khánh Ly nhận được lúc này chỉ là sự lạnh lẽo tận vào da thịt.

-"Cô... cô cứ đợi đấy, Huỳnh Khánh Ly này không dễ bỏ qua đâu."

Cánh cửa phòng đóng lại đầy giận dữ, nó nheo mắt nhìn Ben đang đưa tay bịt vết thương.

-"Anh ra ngoài lấy đồ y tế băng lại đi, tôi không sao, anh không cần phải lo."

Ben đứng dậy lưỡng lự một chút rồi bước ra ngoài. Nó đưa tay sờ nhẹ vào lưng mình, thứ chất lỏng màu đỏ chẳng mấy chốc đã dính đầy tay nó.

.......................................................................................

Bên ngoài tiếng khóc nỉ non của Khánh Ly đã vang vọng khắp bang BEAST, Leo day day thái dương nhìn em gái đầy bất lực.

-"Anh đã nói là không được đến tìm cô ta rồi mà? Em không biết Lâm Khả Hân nổi tiếng máu lạnh, vô tình à mà dám đến chọc giận cô ta. Cũng may là cô ta còn chút nể tình nên mới cảnh cáo em, nếu đây không phải địa bàn của BEAST thì em sớm đi chầu diêm vương rồi."

Khánh Ly bỏ tay anh mình ra, đứng dậy giận dữ.

-"Giờ anh đang bênh vực cô ta sao? Anh cũng bị cô ta bỏ bùa giống anh Tuấn rồi phải không? Em ghét anh, sao anh lại bênh người ngoài mà mắng em."


Leo đưa tay vỗ nhẹ vào trán em gái, cất giọng đầy mềm mỏng.

-"Nín đi nào, được rồi anh sẽ đòi lại công bằng cho em được chưa, giờ thì ngoan lên lầu nha, anh còn có chút việc."

Khánh Ly phụng phịu đi lên, không quên nhắc anh.

-"Anh nhớ nói anh Tuấn, cô ta không hề yêu anh ấy đâu, chỉ muốn lợi dụng thôi."

Leo lắc đầu đầy khó chịu nhưng vẫn khoát tay cho em gái, Khánh Ly định nói gì nữa nhưng thấy Leo đã vội vã đi ra ngoài nên thôi, đáy mắt còn lộ ra vẻ cười nhạt.

-"Để tôi xem, cô tự đắc được đến bao giờ."