Ánh trăng sáng hiền hòa dịu nhẹ,dát trên mặt biển bao la,những con sóng bạc đầu nô nức xô vào bờ.tiếng gió
biển ngân nga,vi vút trên rặng phi lao bạt ngàn như mang theo hơi thở
đậm mùi muối của biển cả vào đất liền..Nó ngồi đó-trên 1 mỏm đá cao nhô
ra giữa biển như cách ly với thế giới xung quanh,tránh xa sự hỗn loạn
của thế giới này,đôi mắt đen đượm buồn dõi về phía chân trời xa
xăm........... -Mẹ ơi,mẹ mau ra xem này,hôm nay trăng sáng quá
mẹ ạ,mẹ nhìn kìa đó có phải ngôi sao sáng mà mẹ chỉ cho con không-giọng
thánh thót của 1 bé gái vọng lên giữa màn đêm dày đặcDáng 1 người phụ nữ từ trong nhà bước ra,bàn tay thon thả khẽ kéo cô bé lại gần-Ừ đó là ngôi sao của bố con,bố vẫn luôn ở đó dõi theo mẹ con chúng ta nên Minh Anh của mẹ phải luôn nghe lời,luôn vui vẻ,có vậy bố con mới tự hào về đứa con gái yêu này-Người phụ nữ nhẹ giọng-Vâng nhưng khi nào bố mới về với con vậy mẹ,các bạn ai cũng có bố đưa đi chơi,đi học còn con thì không.Bố bận lắm hả mẹKhóe mắt người phụ nữ chảy ra 1 hàng lệ trong suốt rồi ghì đầu đứa con gái bé bỏng vào lòng mình...................................................Nó đưa tay về phía trước như muốn nắm cái gì đó-Bố,mẹ..có phải 2 người đang ở cùng nhau trên ngôi sao đó không? 2 người vẫn luôn
quan sát,lo lắng cho con chứ..Bất giác ngực nó hơi nhói lên,nó đứng lặng người khẽ nhắm mắt..xung quanh chỉ còn tiếng gió biển thổi,tiếng vỗ bờ
của những ngọn sóng ..Quả thật chỉ khi ở 1 mình con người ta mới có thể
được là chính mình,mới có thể suy nghĩ lại những kí ức dường như mơ hồ
của bản thân mình..................................................................................................................................................................-Tiểu thư,cô đã về-Người giúp việc thấy nó vội chạy ra nhưng hơi sững lại khi nhìn bộ dạng nó bây giờ-quá thảm hại.Mái tóc ướt nhem đang còn nhỏ vài
giọt nước trắng xóa,quần áo ướt sũng cứ như thể nó vừa mới ngã xuống
vũng nước về vậy-Tiểu thư cô sao vậy? cô vào nhà nhanh đi không lại ốm
đấy-Tôi không sao,chỉ hơi mệt nên đừng làm phiền tôi nữa-nó cất giọng mệt mỏi rồi đi vào nhàNhật Nam đứng cạnh cầu thang nhìn nó nhưng dường như nó không thấy cậu hoặc
cố tình làm ngơ..nó cứ lẳng lặng đi qua không nói 1 lời nào-Cô mang ít đồ lên cho cô ấy đi,cô ấy vẫn chưa ăn gì đâu-Nhật Nam trầm giọng nói với cô giúp việc-Nhưng tiểu thư đã dặn không được làm phiền cô ấy-Cô giúp việc ấp úng-Thôi cô đi chuẩn bị ít thức ăn đi,tôi sẽ mang lên-Vâng-nói rồi cô giúp việc đi nhanh vào nhà bếp 5 phút sau..Cốc..cốc...-Tiểu thư cô mở của ăn chút gì đi,nhịn đói không tốt đâu...-Cô nghe tôi gọi không tiểu thư? NN hơi cau màyĐáp lại cậu ấy vẫn tiếng im lặng đến đáng sợ đó..hình như không giống với
Khả Hân,bình thường nếu bị quấy rầy nó sẽ sẵn sàng cho kẻ đáng chết kia 1 bài học nhưng hôm nay nó lại im lặng,cứ y như không hề nghe gì
vậy..Nhật Nam cảm thấy hơi lo lắng nhưng vẫn cố điềm tĩnh-Nếu cô không mở của tôi sẽ phá cửa vào đấy..Nói là làm,NN lùi ra sau 1 chút rồi đạp cửa Ầm..ầm..cánh cửa cuối cùng cũng bật tung ra,Nhật Nam nhanh chóng bước vào phòng nó-Cậu Nhật Nam có chuyện gì vậy? mấy người giúp việc hốt hoảng chạy lên phòng nó-A..a..tiểu thư bị sao vậy này? cậu Nam tiểu thư sao vậy? Nó nằm sóng soài trên sàn nhà,đồ vẫn chưa thay đang còn ướt sũng,khuôn mặt trắng
bệch như xác ướp-IM hết đi,tránh ra-NN gằn lênĐi nhanh qua đám người đó NN chạy lại khẽ nâng đầu nó lên lay nhẹ-Hân cô nghe tôi nói không? mau mở mắt ra Hân-Để tôi gọi điện cho ông chủ-Mấy người giúp việc như chợt tỉnh-Gọi tài xế nhanh cho tôi-NN hét lên rồi bế xốc nó chạy nhanh xuống nhà...................-Cháu đi đâu vậy Nam? tiểu thư bị sao vậy?-Cháu sẽ giải thích sau,ông tránh ra đi-Nam gần như quát lên với ông quản gia rồi tiếp tuc bế nó chạy điÁnh mắt quản gia lóe lên 1 tia sáng khó hiểu ,nét mặt lộ rõ vẻ bực bội.....................................................................-bác sĩ cô ấy sao rồi-nét mặt NN lộ rõ vẻ lo lắng-Suy nhược cơ thể cộng thêm việc ngâm trong nước lạnh khá lâu nên mới ngất
đi như vậy..chúng tôi đang kiểm tra lại toàn bộ cho cô ấy,cũng may sức
đề kháng của cô ấy khá tốt nên không ảnh hưởng đến tim mạch,cậu không
cần phải lo quá đâu.Nhớ không được để cô ấy bỏ ăn hay ướt lâu như vậy
nữa-Vâng cảm ơn bác sĩ-Nhật Nam khẽ cúi đầu rồi đi vào phòng bệnh của nóNhìn gương mặt nhợt nhạt của nó tim NN bỗng hơi nhói,cậu tiến lại gần rồi bất giác đưa tay chạm khẽ vào khuôn mặt nó-Cháu đang làm gì vậy? ông quản gia như quát lên khi thấy hành động của NNTheo phản xạ NN quay người lại,rút vội tay về-Chúng ta ra ngoài nói chuyện đi ông,cô ấy cần nghỉ ngơi...............................................................-Nói thật đi,cháu có tình cảm với Khả Hân phải không?-ánh mắt ông quản gia nhìn chằm chằm vào NN-Cháu...cũng không biết nữa-NN trầm giọng,nét mặt thoáng sự bối rối-Ta hy vọng điều đó sẽ không xảy ra,cháu thừa biết mục đích mà chúng ta đến nhà họ Lâm là gì.Cháu và nó sẽ không có cái kết viên mãn đâu,cháu nghĩ
nó sẽ tha thứ cho 1 kẻ ra tay giết bố nó để trả thù sao? tốt hơn hết
đừng làm công sức hơn 10 năm qua của ta tiêu tan-Cháu hiểu rồi..NN khẽ thở dài rồi nhìn vào phòng nó,nét mặt thoáng nỗi buồn-