Cô Gái Mang Sứ Mệnh Sao Chổi

Chương 11

-Hôm nay thái độ của cháu vậy là sao? Cháu muốn làm tâm điểm chú ý của mọi người à?-Cháu không có

-Vậy sao cháu lại làm vậy? Hải Yến là 1đứa trẻ tốt,cháu không nên đối xử với nó như vậy

-Dì mới vừa đến thôi mà,sao dì biết cậu ta tốt hay xấu.Cháu không quan tâm nhiều như vậy,cháu không muốn làm bạn với cậu ta,cháu cảm thấy rất khó chịu khi nghe cậu ta nói chuyện

-Từ bao giờ cháu trở nên xấu tính vậy hả? Được rồi cháu muốn làm gì cũng được nhưng miễn là đừng tạo cái nhìn đầu không tốt trước mắt người khác,nó không có lợi với cháu đâu

-Cháu mệt rồi,cháu muốn vào phòng

...............................................................

Vừa vào phòng nó đóng ầm cửa lại,tiện tay ném cái áo khoác xuống sàn,rồi nằm dài ra giường,đôi mắt đen láy hỗn loạn những mâu thuẫn khó hiểu

Sao mình lại làm vậy chứ? chỉ là làm quen thôi mà....Hoàng Minh Anh mày điên rồi,bình tĩnh lại đi....

Đột nhiên người nó run lên,nó nhớ lại cái ngày gặp tên ác quỉ Lâm Hải Nam kia,ông ta cũng chào hỏi,làm quen với nó như vậy...nó cảm thấy ghê tởm,căm phẫn khi Hải Yến bắt chuyện với mình...Trên đời này ngoài mẹ nó ra chắc hẳn không còn ai hiểu nó,không ai biết được những suy nghĩ,kí ức hành hạ nó mỗi ngày,nó cũng chỉ là 1 đứa trẻ bình thường vậy tại sao ông trời lại bất công với nó như vậy...Nước mắt nó đua nhau tràn ra,nó cắn chặt môi đến mức rỉ máu,phải,nó không được khóc,không thể mềm yếu,nó phải thật cứng rắn,phải trả thù cho mẹ...Những suy nghĩ đó cứ hiện lên trong đầu nó,đột nhiên nó nở 1 nụ cười khiến người khác ghê rợn,nụ cười của 1 ác quỉ....

-Mẹ...mẹ...thả mẹ tôi ra,đồ quái vật...Tôi nói ông thả mẹ tôi ra,nếu ông không thả tôi sẽ giết ông...LÂM HẢI NAM ông nghe tôi nói không

-M....Ẹ...mẹ sao vậy? con đây,Minh Anh của mẹ đây,mẹ tỉnh dậy đi,mẹ đừng ngủ nữa,con xin mẹ,mẹ dậy đi...huhu..mẹ,mẹ ơi


MẸ....MẸ...ẹ quay lại đi...mẹ ơi,mẹ

..................................

-Khả Hân,cháu sao vậy? tỉnh dậy ngay đi,dì ở đây rồi,cháu dậy đi

-M....Ẹ....dì Nhiên,mẹ cháu đâu,dì mau đi cứu mẹ cháu đi,Lâm Hải Nam là 1 con quỉ,ông ta giết mẹ rồi...Dì đứng đó làm gì? cháu bảo dì đi cứu mẹ cháu cơ mà-Nó hét ầm lên

Bốp....

-Cháu bị điên rồi sao?

-Dì,mẹ cháu...

-Chỉ là mơ thôi,mẹ cháu đã đi xa rồi,Lâm Hải Nam đã giết mẹ cháu,cháu như vậy thì làm sao trả thù được cho mẹ hả? cháu đúng là đồ vô dụng,quá mềm yếu

-Cháu xin lỗi

-Câm miệng,cháu chỉ biết xin lỗi thôi sao? nếu cháu rãnh rỗi như vậy thì lo đi học những cái có ích cho mình đi

-Cháu....

-Được rồi,vào rửa mặt đi.hôm nay là ngày đầu tiên cháu chính thức bước vào kế hoạch trả thù nên đừng làm ta thất vọng

25 phút sau...

-Chậm 5 phút...lề mề như vậy thì làm được việc gì?

-Thôi nào Nhiên,bữa đầu tiên như vậy là được rồi. Khả Hân,giờ cô sẽ dạy con yoga,con phải cố gắng chú ý nhé

-Vâng

-Yoga trước hết đòi hỏi sự tập trung cao,khi tập con phải cố gắng để cho tâm hồn thanh thản,không được nghĩ ngợi gì cả


-Vâng

-Giờ chúng ta bắt đầu...để tiết kiệm thời gian cô sẽ dạy con cách tập trung bằng việc ngồi thiền....giờ con hãy thả lỏng người ra,tuyệt đối không được suy nghĩ điều gì khác

....Mẹ đang làm gì vậy ạ?

-Mẹ đang tập thể dục thôi,con có muốn ngồi xuống tập với mẹ luôn không?

-Dạ thôi nhìn mẹ ngồi im lúc giờ con chịu thôi

-Đúng là cô bé lười nhác mà...

.....................

-Tập trung vào,không được suy nghĩ lung tung,tâm trí con bắt đầu loạn nhịp rồi đó...hít sâu vào,hãy để cho đầu óc được thư giãn đi

Trán nó dần nhăn lại,đôi lông mày co lại,người nó bất giác run lên

-HOÀNG KHẢ HÂN tỉnh dậy ngay,con đang nghĩ cái quái gì vậy

-Mẹ,mẹ,mẹ ơi con xin lỗi

Bốp...đúng là đồ vô dụng.Còn không mau mở mắt ra

-An Nhiên cô đang làm gì vậy hả? giờ nó đang là học sinh của tôi,cô không có quyền đánh nó,cô ra ngoài đi


-Ngọc Anh tốt hơn hết là cô đừng quá bênh vực nó,tôi biết cô thương hại nó nhưng cô càng dễ dãi thì nó càng không tốt lên được đâu

-Tôi biết cô không cần dạy tôi đâu...

-Hân,con có sao không?

-Dạ con không sao,con xin lỗi cô,con sẽ tập trung hơn

-Được rồi...cô biết những gì con đang trải qua là quá sức với bản thân nhưng Hân à,chuyện gì đã qua thì nên cho nó qua,nếu con cứ giữ mãi những kí ức đau buồn đó thì con sẽ không bao giờ tìm thấy được niềm vui...

-Con cảm ơn cô...con sẽ cố gắng

-Được rồi hôm nay tập đến đây thôi,con vào chuẩn bị đi học đi

-Vâng

Bóng nó khuất dần sau dãy nhà,chỉ còn 1 người phụ nữ khẽ thở dài,cảm thấy bất công thay cho số phận của nó

-