Gần chục thằng với khuôn mặt dữ tợn, tay cầm đủ các loại vũ khí mở cửa xông vào sau hiệu lệnh của Phong. Thấy Lâm vẫn đứng im khuôn mặt không có lấy một chút cảm xúc Phong tiến lại gần lấy tay vỗ vỗ vào mặt Lâm rồi nói:
- - Sao thế, sợ đến cứng cả người rồi à….Sợ đến lạnh ngắt cả cơ thể rồi à..? Nếu mà mày lừa tao, tao thề sẽ không chỉ có một mình mày chịu khổ đâu, đừng quên gia đình mày vẫn ở trong cái làng này. Nghe rõ chưa….Ha ha ha.
Lâm cúi mặt gằn giọng hỏi:
- - Con gái tao đang ở đâu..? Không phải mày đã hứa sẽ nói cho tao biết nơi con bé đang ở hay sao..?
Phong làm bộ cợt nhả:
- - Ồ, đúng rồi….Mày không nhắc thì tao quên mất, ban nãy tao nói nó vẫn sống phải không nhỉ..?
Quay lại nhìn Lâm, Phong nhe răng cười khinh bỉ:
- - He he he, nó vẫn sống, nhưng không phải là sống trên trần gian, nó đang sống dưới âm phủ đấy. Yên tâm, mày sẽ được xuống dưới đó tìm con mày ngay bây giờ. Con mày chết rồi, he he he…..Chúng mày đâu giết nó cho tao.
Dứt lời Phong bước ra khỏi nhà, đám đàn em tay cầm vũ khí tiến sát lại gần chỗ Lâm. Phong dẫn theo hai thằng đi theo rồi nói:
- - Hai thằng chúng mày đi theo tao đến chỗ này. Chỗ này để bọn kia xử lý….Xong việc cứ đáp xác nó xuống sông, mà cần thiết thiêu luôn ngôi nhà này cho sạch sẽ.
Cánh cửa nhà được đóng lại, Phong vội vã, nôn nóng quay lại ngôi nhà ngày trước bố mẹ mua cho hai vợ chồng ở riêng với mong muốn tìm được những bức ảnh mà Mai chụp được khi Phong dùng cái cối đá đập nát khuôn mặt của Trinh. Phong đi khỏi nhà cô Ba cũng là lúc đám đàn em lao đến với ý định giết Lâm.
“ Phụp “
Đèn trong gian thờ bỗng nhiên tắt ngúm, cánh cửa chính ban nãy mới được đóng lại bây giờ đột nhiên bị hất tung ra từ bên trong bởi một lực rất mạnh. Gió thổi vù vù, một làn sương lạnh cóng từ ngoài lùa vào trong nhà khiến tất cả lạnh sống lưng. Bóng tối bao trùm tất cả, trong gian thờ mọi đồ đạc rung lên dữ dội, đám đàn em của Phong chôn chân một chỗ không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Khi mà mắt chúng đã dần quen với bóng tối thì chúng không thấy kẻ chúng muốn giết đâu nữa, mặc dù chỉ mới mấy giây trước Lâm còn đang đứng giữa nhà.
Lâm biến mất, có một điều lạ chúng không thể cử động. Trong gian thờ vang lên một điệu cười ma quái:
“ He he he he….He he he he….Đúng rồi, đi đi…..Đi đi….Ta đang đợi ngươi đây..”
Cả đám ong ve toát mồ hôi lạnh, bởi giọng nói vừa phát ra là giọng của một người con gái. m thanh như vọng lên từ địa ngục, làn sương trắng mờ càng lúc càng khiến cơ thể chúng lạnh toát. Tất cả bọn chúng đều cảm nhận thấy trong bóng tối có bàn tay gầy gộc với những chiếc móng tay sắc nhọn đang khẽ chạm vào cổ chúng rồi ve vuốt lên trên mặt. Thứ quỷ quái đó đang phà hơi lạnh vào gáy chúng như một dấu hiệu báo rằng chúng sẽ chết ngay tại đây.
“ Chúng mày….sẽ….chết….hết….hi hi...hi...hi…”
“ Ùng….oàng….Đùng….”
Tiếng sấm nổ vang trời, gió như lốc thổi mạnh vào trong nhà khiến cho những tấm vải đỏ, vải vàng được cô ba buộc chỗ điện thờ bay lên đầy kinh hãi. Ánh chớp lóe lên sáng lòa cả khoảng hiên trước cửa. Lũ đàn em của Phong giờ đây thất kinh bạt vía, có lẽ chúng đã hiểu cảm giác sợ hãi khi lần đầu thấy ma là như thế nào. Dưới ánh chớp sáng loáng kia hắt vào trước cửa là hình ảnh một cô gái tóc dài che kín khuôn mặt, cô ta mặc một chiếc áo dài trắng, sau mỗi ánh chớp giật cô ta lại biến mất rồi xuất hiện ngày một gần hơn.
Càng đến gần khuôn mặt cô ta càng lộ rõ trong ánh chớp, một bên mặt bị đập dập nát lòi cả hốc mắt, những chiếc răng còn dính những mẩu thịt từ trên gò má chảy xuống nhơ nhớp, kinh dị. Máu từ trên mặt cô gái chảy xuống đang nhuộm chiếc áo dài trắng dần dần biến thành máu đỏ tươi. Cô gái nhe hàm răng dầy ghê rợn nhìn đám côn đồ cười man dại. Từng tên, từng tên gục xuống sùi bọt mép, mắt chúng trợn ngược toàn lòng trắng.
Đột nhiên có tiếng nói vang lên:
- - Lâm, Lâm….Mày ở đâu….Lên tiếng đi, tao Phi đây.
Một giọng khác đi theo phía sau soi đèn:
- - Mẹ kiếp, tự nhiên lại mất điện làm chẳng nhìn thấy gì cả. Tối như hũ nút thế này...Để tao soi đèn xem sao, im ắng thế nhỉ…?
Ánh đèn pin vừa lia vào trong thì một luồng khí mạnh từ gian thờ lướt nhanh qua người Phi phóng ra ngoài sân theo hướng cửa chính. Luồng hơi lạnh đó ngay lập tức khiến Phi dựng tóc gáy. Lúc này Phi mới cảm nhận thấy trong gian thờ không khí lạnh hơn bên ngoài rất nhiều. Ánh sáng đèn pin khiến Phi loáng thoáng thấy một vài bóng người đang đứng như tượng trong ngôi nhà lạnh lẽo.
Khanh sẹo cũng cảm giận được cơn gió lạnh khác biệt vừa thổi từ trong nhà ra ngoài, Khanh nói:
- - Gió lạnh thế, có thấy gì không Phi.?
Khanh sẹo bước vào trong chiếu ánh đèn pin rọi sáng cả một khoảng gian thờ, Phi đứng im nhìn khung cảnh đang hiện ra trước mặt mình. Phải có đến 7-8 tên giang hồ đang bất động, trên tay chúng vẫn còn lăm lăm nào dao, kiếm, gậy gộc. Nhưng mặt mũi tên nào tên đấy tái nhợt cắt không còn giọt máu. Khanh sẹo cũng há hốc mồm ngạc nhiên, Phi quay lại nhìn Khanh sẹo bỗng nhiên Phi hoảng hồn lùi người lại, Phi đưa tay chỉ về phía cánh cửa đằng sau lưng Khanh sẹo miệng ú ớ:
- - Khanh….Khanh...đằng sau...sau...mày….là….ai kia…..?
“ Uỳnh….Uỳnh….Uỳnh…”
Tiếng sấm nổ lên rung cả nền nhà, ánh chớp lóe lên sáng lòa, dưới hiên nhà nơi gần cửa ra vào Phi nhìn thấy không ai khác chính là người con gái mặc áo dài trắng, máu từ hai bàn tay gầy dơ xương đang chảy tong tong xuống mặt đất. Khuôn mặt cô ta vô cùng đáng sợ, Phi choáng váng bởi đây là lần thứ hai Phi nhìn thấy cô gái này, chỉ có điều lần này còn kinh khủng hơn lần trước. Khanh vội quay lại, một bóng đen chạy ập vào trong khiến Khanh hơi giật mình, nhưng đó chính là Tuấn cụt, Tuấn chạy vào nói:
- - Bên ngoài không còn ai cả, sao trong này yên lặng vậy…?
Khanh chỉ tay về phia Phi vẫn đang thất thần đáp:
- - Ra là mày à, vậy mà thằng Phi nó sợ chết khiếp nói không ra câu kìa. Ê Phi vừa mày nhìn thấy thằng Tuấn phải không..?
Bóng đèn trong ngôi nhà đột nhiên sáng trở lại, lúc này cả Phi, Khanh, Tuấn mới thực sự nhìn rõ trong nhà có tất cả bao nhiêu người. Tuấn nhìn qua một lượt rồi hỏi Phi:
- - Bọn chúng bị làm sao vậy..?
Phi lắc đầu không biết, Phi bất giác quay lại đằng sau nhìn ra phía sân nhà cô Ba nhưng không thấy gì nữa. Khanh tiến lại gần một tên đàn em của Phong, Khanh đẩy nhẹ người thì hắn đột nhiên ngã gục xuống đất. Ngay sau đó tất cả lũ tay chân của Phong lập tức kẻ ngã vật ra nền nhà, người quỵ gối xuống mặt đất. Nhưng điểm chung của tất cả bọn chúng là vẻ mặt vô cùng kinh hãi. Không ai biết chúng vừa trải qua chuyện gì, một hai tên vẫn còn ý thức được nỗi sợ đang bủa vây. Mắt chúng long lên nhìn vô định vào khoảng không trước nhà, chân tay run lẩy bẩy. Những tên khác có kẻ bắt đầu chảy máu mắt, máu từ lỗ mũi cũng đang chảy ra ướt cả khuôn mặt.
Cả ba không hiểu điều gì, nhưng Phi lấy lại bình tĩnh nhìn lại một lần nữa rồi hỏi Khanh và Tuấn:
- - Thằng Lâm, thằng Lâm đâu rồi…..Có thấy thằng Lâm không..?
Khanh sẹo cùng Tuấn cụt vội chạy lại lật ngửa đám du côn kia lên bởi biết đâu Lâm cũng bị giống bọn chúng. Nhưng trong đám người đó không có Lâm, Khanh hỏi:
- - Tính sao với bọn này bây giờ, nhìn chúng nó tao thấy hơi rợn rợn. Hay là chúng nó bị hạ độc, nhìn máu từ mắt bọn nó chảy ra kìa.
Tuấn đáp:
- - Không ổn rồi, chuyện này tao thấy không bình thường. Hay là mình đi báo công an..?
Phi nói:
- - Biết công an ở đâu mà báo, Khanh thử kiểm tra xem tụi nó còn sống không. Nhớ cẩn thận, không ngoại trừ việc chúng nó bị trúng độc là có thật.
Khanh gật đầu rồi khẽ nâng một tên đang ngất xỉu trong số đó dậy, để hắn dựa vào tường Khanh kiểm tra hơi thở lẫn mạch của tên côn đồ rồi cứ thế xem tiếp những tên còn lại. Xong xuôi Khanh nói:
- - Vẫn còn sống, nhưng mạch của chúng hơi yếu. Ở đây vẫn còn một hai thằng đang mở mắt. Nhưng sao nhìn như người mất hồn vậy. Tao vừa thử đưa tay ra trước mặt nhưng nó không cảm nhận được gì cả.
Trong ba người lúc này chỉ có Phi là hiểu được nguyên nhần, bởi lần trước cùng Lâm bước vào ngôi nhà này trong căn phòng của Mai, hai cái xác đổ sầm ra từ phía trong tủ lúc đó Phi cũng nghĩ đó là xác người chết. Nhưng rồi khi đưa ra ngoài một khoảng thời gian sau chúng đã tỉnh lại. Ban nãy Phi còn nhìn thấy cô gái mặc áo dài trắng với khuôn mặt đáng sợ, Phi nghĩ trong đầu:
“ Chuyện này chắc chắn do hồn ma cô ta làm, nhưng vấn đề quan trọng bây giờ là thằng Lâm đang ở đâu.”
“ Rầm...rầ...m….ầm…”
Tiếng gạch ngói rơi từ trên nóc nhà xuống vỡ loảng xoảng.
“ Bịch...Phịch.”
Tiếng động như có thứ gì vừa rơi xuống ngay bên mạn phải ngôi nhà, Phi mở bung cánh cửa sổ vẫn đang hập ra hập vào bởi gió. Một bóng đen lồm cồm bám tay vào thanh chắn cửa sổ đứng dậy khiến Phi giật mình:
- - Ui da, đau…..đau….vãi...đái….
Giọng của Đạt, Phi thở mạnh rồi lắc đầu đáp:
- - Mày làm sao thế..? Sao lại ngã ở đây…?
Đạt đứng dậy, một tay vẫn cầm chắc cái máy quay nói:
- - Bố con mèo, đang nằm yên vị trí thì không biết nó từ đâu xuất hiện ngay bên cạnh. Nghe nó kêu hoảng quá tuột tay lăn bố nó xuống đây, may mà mặc quần áo bảo hộ. Máy quay không một vết xước, mà sao rồi….thấy im lặng thế.
Phi hất tay ra hiệu cho Đạt đi vào trong nhà, ngoài trời lúc này gió vẫn thổi mạnh. Những con gió giật khiến cho cây cối sau vườn nhà cô Ba rung lên xào xạc. Bốn người bạn của Lâm vẫn chưa thể tìm thấy Lâm, họ không biết rằng Lâm đã đi đâu mặc dù ngay khi mất điện họ ập vào ngôi nhà thì lúc đó không có ai bước ra cả. Trừ Phong đã rời khỏi sớm hơn một nhịp,
Khanh hỏi:
- - Thế giờ tính sao với đám này đây.?
Phi đáp:
- - Tạm thời trói chúng nó lại, để tao tìm cách liên lạc với thằng Lâm xem sao. Không thì phải đợi đến sáng rồi đi báo công an. Trời mưa rồi…..
“ Bộp...bộp….bộp…”
Tiếng mưa nặng hạt bắt đầu rơi xuống mảnh sân tối om trước cửa, gió lốc, sấm chớp vang lên ầm ầm khiến cho cái bóng điện trong gian thờ trở lên lập lòe khi bị gió thổi đong đưa qua lại.
Khi Khanh sẹo đang dùng dây trói từng thằng đàn em của Phong lại thì bất ngờ một thằng như bừng tỉnh, hắn ngồi bệt xuống đất hai tay chống xuống lê người vào góc nhà, khi lưng đã chạm vào tường hắn hoảng loạn kêu lên:
- - Á….á…..á…...Ma…...ma……..Cứu….làm ơn….tha...tha...cho….tôi…
Cứ thế hắn nhìn xung quanh rồi lấy tay tụ cáo xé mặt mình đến khi rướm máu, những vết cào rách tan cả mặt cũng không khiến hắn cảm thấy ổn hơn. Phi cùng đám bạn nuốt nước bọt đứng nhìn hắn không khỏi sợ hãi. Bởi đến lúc này ai cũng nghĩ đến câu chuyện mà Lâm kể về cô gái mặc áo dài trắng trong ngôi nhà này thực sự đáng sợ. Đạt lắp bắp:
- - Hay...hay….thằng Lâm...bị...bị...ma bắt đi rồi…?
Mưa như trút nước, sấm chớp thi thoảng lại lóe lên khiến ngôi nhà càng lúc càng trở lên kinh dị.
- - Mở cổng đi, mày vào trước...Thằng này soi đèn đi sau..
Giọng của Phong sai hai tên đàn em mở cổng ngôi nhà ngày trước của mình.
“ Két…..ét…...ét…….két…”
Tiếng cánh cổng gỗ lâu ngày không ai sử dụng vang lên khiến Phong bất giác lạnh người. Ngôi nhà này trước đây cũng ám ảnh Phong đến mất cả hồn vía, nhưng từ khi Hân trở về Phong cũng đã phần nào xóa đi được nỗi sợ. Tuy vậy đặt chân vào ngôi nhà, nơi mà Phong ra tay giết chết Trinh chưa bao giờ cho Phong một cảm giác yên bình. Mưa bắt đầu rơi, hai tên đàn em vội che cho Phong chạy ngay vào trong nhà. Cả ba bước vào trong mà không biết rằng, cánh cổng gỗ kia ban nãy đàn em Phong mở ra bây giờ đang từ từ, từ từ tự động khép lại. Hòa trong tiếng mưa rơi lộp bộp lẫn tiếng sấm chớp đang nổ vang trời là tiếng bản lề cũ đang phát ra những âm thanh ma quỷ:
“ Két...ét…..két…….két…..”
“ Cạch….cạch….cạch..”