- - Tôi nói, tôi nói…..Xin đừng giết tôi….đừng giết tôi…
Khanh sẹo đứng phía sau Lâm không hiểu chuyện gì đang xảy ra, quay lại nhìn Đạt với Tuấn, cả lũ đều lắc đầu không hiểu bởi vừa mới vài giây trước chúng nó còn khăng khăng không chịu nói, thể hiện rõ thái độ bất cần. Khanh nói:
- - Tao đã làm gì đâu nhỉ..?
Chỉ có Phi là lặng im không nói gì, lúc này Phi cũng không nhìn thấy điều gì bất thường cả, nhưng nghe hai thằng kia nói những lời van xin, gương mặt sợ hãi, Phi bắt gặp ánh mắt của chúng thực ra không phải đang nhìn Lâm mà là đang nhìn sang phía bên cạnh của Lâm. Phi biết chắc chắn chúng không sợ Lâm đến nỗi chết đi sống lại như vậy, thứ chúng sợ chính là cái thứ mà Phi đã nhìn thấy trong ngôi nhà lúc nãy.
Trong bóng tối, căng hết mắt ra nhìn tập trung vào một điểm Phi bất chợt nhận ra bao phủ quanh người Lâm có một làn sương mỏng trắng xóa, lúc ẩn lúc hiện, mờ ảo. Dụi mặt cố nhìn kỹ lại thì Phi không thấy gì cả, chỉ biết hai thằng bị trói bây giờ đang trả lời tất cả những câu hỏi của Phi một cách sợ sệt đến đáng thương. Mồ hôi chúng vã ra như tắm, tóc tai rũ rượi, miệng nói méo sệch sang một bên:
- - Chúng...chúng...tôi là...người….của...anh Hân...Hôm nay anh ấy...sai chúng tôi đến đây….để….xem..có ai….trong….ngôi nhà...này hay...không...Tha...tha...cho...tôi..
Lâm hỏi lại:
- - Tại sao chúng mày biết trong nhà này có người..?
Một thằng đáp:
- - Chúng...tôi...không biết….Tất cả..là..do anh Hân...sai khiến...Anh..ấy...nói trong ngôi..nhà..này...có một...cô gái đang trốn….
Lâm trợn mắt, không hiểu tại sao thằng Hân lại có thể biết được Mai đang trốn ở đây, tuy Mai đã rời khỏi nhưng Lâm vẫn gặng hỏi:
- - Vậy khi chúng mày đến đây có thấy cô gái nào không..?
Hai thằng run rẩy, mắt chúng liếc sang hai bên, dường như lúc này không có gì đáng sợ. Chúng nói:
- - Có...nhưng….nó không phải là người…...Nó là ma….là…..ma đấy….Thả bọn tao ra đi…..Bọn tao xin thề sẽ không bao giờ dám đến đây nữa….
- - Á…..á…...á…..Nó….kìa…..nó kìa….Bảo nó đi đi…..Tôi lạy cô, chúng tôi không...biết ngôi nhà này là nhà của cô nên mạo phạm….Mong cô tha lỗi…..Hu huhu..
Cả đám nhìn nhau ngơ ngác, không hiểu chúng đang nói đến ai. Nhưng rồi nhớ lại câu chuyện của Lâm tất cả đột ngột nổi da gà. Nhìn dáng vẻ thất thần của chúng, Lâm khẽ nói:
- - Tao biết chúng mày đang sợ điều gì, bởi tao cũng nhìn thấy. Nhưng nếu bây giờ chúng mày làm giúp tao một việc thì tao sẽ thả chúng mày ra, và nếu chúng mày làm theo đúng như lời tao dặn thì cô ấy sẽ không bám theo chúng mày nữa. À mà quên, vậy thằng Hân giờ đang ở đâu..?
Hai thằng gật đầu như cha chết sống lại:
- - Dạ...dạ...vâng, anh có gì có nói….Bọn em sẽ làm theo, anh Hân hai ngày hôm nay không thấy đâu….Những gì bọn em làm đều được chuyển lời qua anh Phong. Em cũng không biết anh ấy ở đâu….Nhưng chắc là đang ở trong nhà của anh Phong…..Em xin anh thả bọn em ra đi….Anh muốn em làm gì cũng được.
Lâm suy nghĩ một hồi rồi nói tiếp:
- - Tao sẽ thả tụi mày ra nhưng khi quay về nhà thằng Phong chúng mày phải nói với thằng Phong rằng có một người tên Lâm ở trong ngôi nhà này và người này biết tất cả mọi chuyện về cô gái tên Trinh.
Hai thằng đồng ý ngay tắp lự, Lâm tháo dây trói rồi nói thêm một câu:
- - Cô ấy sẽ là người theo dõi tụi mày….Tốt nhất là nên làm đúng lời tao dặn.
Hai thằng sau khi được cởi trói lập tức chạy như ma đuổi khỏi khu vực trồng bạch đàn. Phi đứng dậy hỏi Lâm:
- - Thả chúng nó đi như thế liệu có ổn không..? Ý của mày là sao, tao vẫn chưa hiểu lắm.
Lâm nhìn đám bạn rồi đáp:
- - Chúng nó cũng chỉ là con tốt sai vặt thôi, tao chỉ cần biết chính xác bọn nó là người của thằng Hân là được. Thời gian qua tao cũng đã tìm hiểu kỹ về những chuyện xảy ra trong làng có liên quan đến thằng Phong. Trước khi thằng Hân trở về làng thằng Phong luôn sợ hãi một thứ gì đó khiến nó không dám đặt chân ra ngoài cả năm nay. Mẹ nó phải thuê không biết bao nhiêu thầy cúng, thầy pháp đến trừ ma nhưng không có tác dụng. Qua lời Mai tao biết thằng Phong chính là người đã giết Trinh, cũng là hồn ma cô gái trong ngôi nhà mà Phi thấy ban nãy. Điều đó có nghĩa thằng Phong luôn luôn sợ hãi bởi nó cũng từng bi vong hồn của Trinh đeo bám, hoặc có thể do tội ác gây ra khiến nó phải trốn tránh tất cả. Nhưng có một điều tao chắc chắn đó là: Nó Đang Rất Sợ Hãi.
Đạt, Tuấn, Khanh chăm chú nghe từng câu, Đạt hỏi lại Lâm:
- - Sao mày lại chắc chắn như thế..?
Lâm khẽ cười:
- - Bởi hai hôm nay nó cho người theo dõi rất sát bọn tao, rồi ngay cả việc nó sai người truy tìm Mai mặc dù mới chỉ là phỏng đoán cô ấy ở trong ngôi nhà kia. Nó đang rất nóng vội, tao không biết vì sao nó lại phát hiện chuyện Mai còn sống, nhưng theo lời cô Ba mù thì việc thằng Hân có chút gì đó vô cùng cổ quái. Vậy cho nên chúng biết Mai còn sống hoàn toàn có thể giải thích được.
Phi tiếp:
- - Nhưng nếu thằng Hân nguy hiểm như vậy thì chắc chắn nó phải có thứ gì đó khiến cho nó nạt được cả ma quỷ. Như mày kể ban nãy ngay cả hồn ma cô gái tên Trinh cũng không thể lại gần nó được. Rồi chuyện ông bạn Phách của mày bị nó dùng bùa ngải giết chêt một cách tàn độc. Liệu rằng….liệu rằng….
Lâm nhìn Phi trả lời:
- - Mày đang lo không có cách gì chống lại nó phải không..? Đúng là nhìn thấy ma rồi thì suy nghĩ cũng thay đổi. Nếu là trước đây có lẽ mày đã cười tao thối mũi rồi, nhưng yên tâm đi, chuyện đối phó với thằng Hân một mình tao sẽ làm. Tao cũng không muốn chúng mày dính phải những rắc rối ghê rợn này. Nhưng tụi mày phải giúp tao một chuyện nữa.
Đạt gật đầu:
- - Tao không nói là không tin, nhưng bất kể là có chuyện gì tao cũng sẽ giúp mày tới cùng.
Gom anh em lại, Lâm nói thì thầm với tất cả kể hoạch của mình, Lâm nói với Phi:
- - Chuyện tao muốn mọi người làm là như thế. Hiện tại chưa biết thằng Hân đang ở đâu, làm gì….Đây cũng là một cơ hội đáng để thử. Chỉ cần chúng ta phối hợp nhịp nhàng tao tin sẽ thành công. Tuy nhiên bây giờ tất cả tụi mày phải đi chuẩn bị một số thứ cần thiết. Riêng Phi, quay lại chỗ cái xe, cái thằng mày đánh ngất lúc nãy có trói vào không..?
Phi đáp:
- - Không, nhưng tao đấm vào chỗ hiểm chắc giờ này nó chưa tỉnh lại được đâu. Mà sao..?
Lâm nói:
- - Ban nãy tụi mày đánh chúng nó bất tỉnh, giờ quay lại làm cho chúng nó tỉnh lại rồi lên xe ra khỏi làng miễn sao để chúng nó nhìn thấy.
Phi gật gù:
- - Ý mày là để cho tụi nó biết bọn tao đã rời khỏi làng phải không..? Nhưng sau đó chúng nó chắc chắn sẽ canh chừng kỹ hơn, vậy bọn tao quay lại đây giúp mày bằng cách nào. Lỡ như chúng tao không quay lại kịp thì mày tính làm sao…?
Lâm cười:
- - Mày nghĩ chúng nó sẽ tìm được tao nếu như tao tìm cách lẩn trốn à..? Đừng quên chúng ta từng là lính đặc công….Còn chuyện quay lại làng, tao đã có cách….
Ghé sát tai Phi, Lâm thủ thỉ:
- - Hmmmm...hmm…..hmmm….Nhớ giữ liên lạc. Chúng ta sẽ gặp lại ở chính ngôi nhà vừa nãy. Chúng mày không sợ chứ…?
Phi hơi gượng gạo nhưng vẫn quyết tâm lắc đầu ra điều không sợ. Còn ba thằng còn lại mới chỉ nghe thôi chứ đã nhìn thấy gì đâu mà sợ. Kế hoạch, con người đã được sắp xếp đầy đủ. Lúc này cũng đã gần 3h sáng, tiếng gà gáy bắt đầu vang vọng lên trong màn đêm đã nhạt dần bởi những làn sương sớm. Bốn người bạn của Lâm quay đi, nhưng Lâm vẫn đứng đó nhìn về phía ngôi nhà. Phi thấy vậy bèn hỏi:
- - Mày không đi cùng bọn tao luôn à..?
Lâm quay lại đáp:
- - Không, tụi mày đi trước đi, nhớ làm theo những gì tao bảo. Tao vẫn còn việc ở đây chưa làm xong. Cảm ơn chúng mày.
Nhìn từ đằng sau Lâm, Phi thấy đã rất lâu rồi mới nhìn thằng bạn của mình lo lắng, ưu tư, nhưng lại lạnh lẽo đến đáng sợ như vậy. Phải chăng đã có quá nhiều thứ xảy ra khiến Lâm phải chống chọi lại hiện thực cũng như những thứ ma quỷ đáng sợ. Phi đáp:
- - Mày cũng cẩn thận đấy….Tao đi đây….
Sau khi các bạn đi khỏi, Lâm cũng tiến về hướng ngôi nhà của cô Ba rồi biến mất trong đêm tối. Tự nói một mình Lâm lẩm bẩm:
- - Hi vọng thứ mà cô Ba nói sẽ giúp được mình…...Đêm nay dài quá.