Lâm nhoẻn miệng cười rồi đáp lại:
- - Tao đây, đã đến nơi rồi à….Vất vả cho anh em quá.
Người trong điện thoại cũng cười phá lên:
- - Hiếm khi thấy mày mở miệng ra nhờ vả, hơn nữa nghe cái giọng của mày tao đoán chắc chắn chuyện này phải ghê gớm lắm. Yên tâm đi, tao không chỉ đến một mình đâu. Còn có những người khác nữa, hiện tại bọn tao mới xuống xe vẫn đang ở bên này sông chưa qua chỗ mày đâu. Tao gọi điện báo cho mày biết vậy, đã đến tận đây thì không việc gì phải câu lệ nữa, anh em cũng quá hiểu nhau rồi. Có gì mày cứ nói.
Lâm cảm động suýt thì rấn nước mắt, bởi đây chính là người bạn thân chí cốt của Lâm trong hai năm nhập ngũ. Cũng là lính đặc công, biết một mình không thể chống lại cả đám của thằng Hân nên Lâm bất đắc dĩ đành gọi điện cầu cứu Phi, Phi là bạn cùng tiểu đội với Lâm, tuy khác quê nhưng ngay lần đầu gặp mặt cả hai đã rất thân thiết. Sau khi ra quân, biết Lâm không muốn về nhà cũng không có chỗ đi chính Phi đã đề nghị Lâm đến chỗ của mình rồi cũng ngỏ ý giúp đỡ Lâm nhiều thứ nhưng Lâm không dám nhận. Nói sơ qua để biết con người Phi cũng rất vì anh em, lần này Lâm gọi điện tuy chưa nói rõ được mọi chuyện nhưng Phi lập tức liên hệ với bạn bè rồi tức tốc về quê Lâm ngay khi nhận được tin.
Nhìn đồng hồ lúc này cũng đã 11h15 phút, chưa biết vợ chồng Bột đã chuẩn bị đến đâu. Trong lòng Lâm lúc này cũng đang rất lo lắng. Lâm vội nói:
- - Biết lúc này cũng đã nửa đêm nhưng sự tình đang rất cấp bách, mày có thể đi qua cầu sang bên làng tao ngay lúc này được không..?
Phi cười:
- - Tao cũng đang chờ có thế, tao cũng muốn biết xem có chuyện gì mà mày lại gấp rút như vậy. Bọn tao lúc này cũng đã ở gần cầu, sẽ đánh xe đi sang ngay đây. Chỉ cần mày đứng đó đợi bọn tao là được.
Lâm đồng ý rồi cúp máy, sau đó Lâm thay bộ quần áo rằn ri hồi còn trong lính rồi lấy xe máy toan mở cửa phóng đi thì bị bà Hòa phát hiện, bà Hòa nhìn con trai vội vã hỏi:
- - Sao còn đi đâu giờ này hả con, mà sao lại ăn mặc thế kia….Gần 12h đêm rồi chứ sơm sủa gì nữa. Có chuyện gì để mai đi không được hay sao..?
Lâm cũng không biết phải giải thích sao cho mẹ hiểu, Lâm đành nói ;
- - Ơ, dạ...Mẹ chưa ngủ à….Con có thằng bạn trước trong bộ đội về chơi, nhưng xe lại đến lúc này thành ra đường xá nó không biết đâu mà lần. Nãy nó gọi điện,con thấy không yên tâm nên định phóng qua bên kia sông, lỡ đâu nó lại không biết đường lại như con lần trước thì khổ…? Mẹ yên tâm, không có chuyện gì đâu...Còn quần áo, mấy hôm nay cũng bận bịu con có mấy bộ quần áo bẩn đã kịp giặt đâu, trước trời còn mưa chưa kịp khô. Thế nên con mặc bộ này vừa thoải mái mà đi gặp bạn bè nó cũng thêm phần kỷ niệm. Con đi mẹ nhé…
Bà Hòa thấy con trai có vẻ mừng rỡ, với lại những điều Lâm nói cũng hợp lý. Mấy ngày qua nhìn con ủ rũ, buồn bã, lo lắng nhiều chuyện không ăn không ngủ bà cũng đâm sợ. Nay nghe tin con có bạn bộ đội về thăm ít nhiều bà Hòa cũng hi vọng Lâm sẽ thay đổi tâm trạng phần nào. Bà Hòa chạy vội ra mở cổng cho con rồi đáp:
- - Ừ ừ….Thế con đi đi...Mà bạn có đông không..? Nếu ít thì bảo tất cả về đây ngủ, mai mẹ đi chợ sớm nấu cơm ăn cho đỡ mệt. Mẹ thức đợi cổng nhé..?
Lâm lắc đầu nói:
- - Chúng nó đi mấy người cơ mẹ à….Lát con kiếm cho tụi nó cái nhà nghỉ rồi về nhà mình sau. Mà lâu lâu mấy anh em mới gặp mặt có nhiều chuyện để nói nên đêm nay con cũng ở cùng chúng nó luôn. Thôi con đi đây, kẻo tụi nó đợi….
Nói xong Lâm lên xe nổ máy, kéo ga phóng đi mất hút trên con đường tối đen không một bóng người. 11h40 phút, Lâm đã đến đầu cầu, đèn xe máy rọi sáng, Lâm nhận thấy một chiếc oto có phần cũ kỹ đã đỗ ở trước đó. Ánh sáng chiếu về đằng trước Lâm nhận ra người đang đứng dưới đường chính là Phi.Dựng xe xuống Lâm gọi to:
- - Phi, tao đây….Phi.
Phi quay sang nhìn rồi cười lớn:
- - Ha ha,đúng là mày rồi, thằng khỉ gió tao tưởng đợt này mày về luôn….Hôm trước có ghé qua chỗ mày làm hỏi thì được biết mày xin về quê 2-3 hôm nhưng tuần nay không thấy đâu. Tao cũng định gọi nhưng biết tính nên để mày gọi trước. Mới nói thì sáng nay mày gọi điện.
Nhìn về phía xe Phi gọi:
- - Xuống cả đi tụi mày, còn ngồi trên đấy ăn vạ à….Hay định chơi trốn tìm…?
Dứt lời, hai cánh cửa xe mở ra, bên trong bước ra 3 người nữa, Lâm nheo mắt nhìn rồi ồ lên trong ngạc nhiên:
- - Thằng Đạt 09, thằng Tuấn cụt….lại còn có cả Khanh sẹo...Sao chúng mày lại tập trung được hết ở đây thế này..?
Mấy anh em chiến hữu lao vào ôm nhau, tay bắt mặt mừng. Tất cả đều là bạn lính của Lâm, kể ra có rất nhiều kỷ niệm thời nhập ngũ, những ngày đi rừng luyện tập cách sinh tồn. Rồi những khó khăn trong huấn luyện khắc nghiệt, Lâm cùng bạn bè đã cùng nhau trải qua. Trong số này ai cũng biết trước biết sau, đáng phải kể đến chính là thằng Đạt 09, cái ngày vào rừng, sau khi chia đội để tìm lương thực, thằng Đạt bị rắn cắn ngay bắp chân. Nó thét toáng lên kêu cứu, Lâm ở gần đó chạy lại không ngần ngại sơ cứu, dùng dao rạch vết thương hút máu độc ra. Chính vì vậy Đạt mới còn sống...Nói không ngoa khi Đạt lúc nào cũng coi Lâm như ân nhân cứu mạng.
Cái tên Đạt 09 là do anh em trong đội đặt cho Đạt để gọi cho vui. Theo kiểu nói lái, cơ mà chính thằng Đạt cũng thích cái biệt danh có phần mất dạy này. Đạt nhìn Lâm rồi đáp:
- - Phi nó gọi điện báo cho mấy thằng nói mày đang có chuyện, trước khi ra quân anh em từng ngồi với nhau nói sau này chỉ cần một thằng có chuyện thì dù ở đâu những người khác cũng sẽ đến. Chưa kể ngày xưa tao còn nợ mày một mạng….
Lâm cảm động trước tình cảm anh em dành cho mình, nhưng lúc này cũng không còn nhiều thời gian. Lâm nói:
- - Phi mày đánh xe vào trong sâu kia một chút, cũng không sợ đâu vì trong làng toàn người thật thà. Xe cộ có khi dựng ở ngoài cả mấy hôm quay lại vẫn còn nguyên vị trí.
Phi gật đầu:
- - Con xe cũ này tao cũng mượn ở xưởng ấy mà. Lẽ ra là phải đến từ chiều rồi, nhưng do đợi đầy đủ mọi người nên giờ mới đến nơi. Xe cứ để đấy cũng được, thế giờ có chuyện gì..?
Lâm cũng dựng xe máy khuất sau chỗ ô tô rồi quay lại, lúc này đã thấy tất cả đồng loạt thay hết quần áo quân đội, nhìn ai cũng ngầu lòi. Lâm bắt đầu:
- - Vừa đi vừa nói, hiện tại trong làng đang có một đám người âm mưu hại người thân, bạn bè của tao. Cả ngày hôm nay chúng nó đã cho người theo dõi, chuyện dài dòng lắm, chỉ biết tạm thời tao có nói vợ chồng đứa bạn đi trốn, đưa theo một người bạn của tao nữa. Kế hoạch là trước nửa đêm vợ chồng nó sẽ đến đón cô ấy rồi chèo đò đi qua sông rời khỏi làng.
Phi lúc này mới nói:
- - Lâm này tao cũng có điều này muốn nói, chẳng lẽ ban nãy lúc đánh xe qua cầu định vào làng thì có chuyện này...Giờ mày nói nên tao mới dám thú nhận.
Lâm tròn mắt ngạc nhiên không hiểu chuyện gì, Lâm đột nhiên lạnh toát người bởi nghĩ không lẽ nào Phi cũng nhìn thấy những chuyện kinh dị khi mới vào làng, Lâm hỏi:
- - Mày….mày cũng nhìn...nhìn thấy cái gì….lạ...lạ phải không..?
Phi gật đầu:
- - Đúng vậy, ban nãy nó chặn đầu xe mà tao sợ hết cả hồn, giữa đêm khuya khoắt thế này. Không khác gì ma, suýt chút nữa là đánh xe đâm vào gốc cây rồi.
Lâm chột dạ:
- - Vậy….vậy….có phải là một cô gái mặc áo dài trắng, tóc xõa kín mặt…..Máu me….
Phi chưa kịp trả lời thì Đạt nói:
- - Mày đang nói cái gì vậy Lâm, mày đang tả ma quỷ đấy à…?
Phi đáp:
- - Thứ tao thấy còn đáng sợ hơn cả ma quỷ ……
Lâm không chịu nổi bèn gắt:
- - Thế rốt cuộc mày thấy cái gì, nói tao nghe xem nào.
Phi dừng lại gãi đầu trả lời:
- - Ban nãy tao vừa dừng xe ở chân cầu thì có hai thằng nhìn mặt dữ tợn đi lại chặn đầu xe, ban đầu tao cứ nghĩ là dân quân hay gì đó canh gác đường vào làng. Nhưng lúc xuống xe tao thấy chúng nó không phải người như thế, bọn nó hỏi tao là đi đâu, sao lại vào làng đêm hôm thế này. Tao bèn nói vào đây tìm bạn, chúng nó hỏi bạn nào, tao đọc tên mày. Ai dè chúng nó rút dao định xiên tao luôn, tao né được, chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì hai thằng nó lại lao vào. Cuối cùng thì….
Lâm khó chịu với cách nói chuyện của Phi, kiểu nói chuyện này khẳng định thằng Phi đã làm chuyện gì đó trái với lương tâm, Lâm hỏi gặng:
- - Cuối cùng sao..?
Tuấn cụt thay Phi trả lời:
- - Cuối cùng nó cho hai thằng kia nằm ngất ngay tại trận, xong nó sợ dân làng bắt vạ nên bảo tụi tao kéo hai thằng đó cho dựa vào gốc cây bên rìa sâu bên trong đường ấy.
Lâm há hốc mồm ngạc nhiên, nhưng nghĩ lại thì cũng đúng, lúc ra đây Lâm cũng không thấy thằng nào canh gác hay theo dõi cả. Lâm còn nghĩ bụng biết thế này thì chở Mai đi qua cầu cho xong. Hóa ra là lại bị đám bạn của Lâm cho ăn hành, Lâm hỏi:
- - Mình mày mà đánh gục hai thằng cầm dao trong vòng một nốt nhạc à..? Mà nó có chết không đấy..?
Phi cười gượng gạo:
- - Thực ra thì là 3 thằng bọn tao đánh 2 thằng chúng nó, chắc nó tưởng trên xe không còn ai nên định ăn tao. Ai ngờ…..Mà chúng nó chỉ ngất thôi, chắc mai tỉnh…
Nhìn đồng hồ lúc này đã là 11h50 phút, gần đến nhà cô Ba. Xung quanh chỉ còn những tiếng ếch nhái kêu ồm ộp, tiếng gió thổi qua những bụi cây xào xạc, màn đêm lạnh lẽo vương chút sương mù. Lâm ra hiệu cho tất cả dừng lại rồi đứng xa quan sát. Phi cố hỏi thêm một câu:
- - Ban nãy mày nói cô gái mặc áo dài trắng, tóc xõa đầy máu me...là cái...gì…...đâ...y….yy.
Lâm làm động tác giữ im lặng rồi trả lời:
- - Chuyện đó tao sẽ kể cho mày sau….Còn bây giờ, ngôi nhà kia chính là nơi chúng ta cần chú ý. Chia thành hai tốp, tao với Phi sẽ đi cùng nhau tìm cách vào trong nhà, Đạt, Tuấn, Khanh cảnh giới bên ngoài. Nếu thấy thành phần nào lảng vảng quanh đây có thể đánh ngất cũng được….
Ngôi nhà của cô Ba vốn dĩ đã im lìm, nay trong đêm tối lại càng toát ra vẻ đáng sợ hơn bao giờ hết. Không một ánh đèn, không một chút điện sáng…..Chẳng tốn mấy thời gian Lâm và Phi đã tìm được lối vào thông qua hàng rào tre một cách nhẹ nhàng, đúng với sở trường của cả hai. Cả hai ra hiệu cho nhau một cách ăn ý khi tiếp cận ngôi nhà. Áp sát tai vào vách Lâm nghe thấy một vài tiếng động lạ đang phát ra, lập lòe ánh sáng khẽ lia qua vách tường. Không chỉ vậy, một vài giọng nói đang thủ thỉ từ bên trong.
Nhà cô Ba ngoài Lâm và Phi lúc này đang có những kẻ lạ mặt khác…….