Cô Gái Lái Đò

Chương 24: Người chết sống lại

Không biết bao lâu sau, nhưng lúc này Lâm mơ màng tỉnh dậy. Lâm thấy mình đang kê đầu trên đùi một người, ngước mắt nhìn lên Lâm sợ hãi bởi đó chính là một cô gái mặc áo bà ba màu nâu, tóc dài thướt tha. Cô gái nhìn Lâm khẽ nói:

- - Anh tỉnh rồi à…? Sao anh lại dám bước vào ngôi nhà này..?

Lâm hốt hoảng nhìn xung quanh thì thấy mình đang nằm ngay dưới hiên ngôi nhà ma quỷ. Như một phản xạ Lâm bật dậy, dưới ánh đèn dầu heo hắt Lâm cứng họng không nói được câu nào, bởi người đang ngồi trước mặt anh không ai khác chính là Mai. Nhưng hồn ma này là một Mai hoàn toàn xinh đẹp, mặc dù có đôi chút gầy đi nhưng gương mặt vẫn thanh thoát như buổi đầu tiên Lâm nhìn thấy Mai ở bến đò.

Nhìn Mai lâm chợt bật khóc rồi run run nói:

- - Mai ơi, cho anh xin lỗi….Nếu em đã ở đây thì em muốn anh chết cũng được.

Mai lạnh lùng đáp:

- - Em không phải là ma...Em là người.

Vừa nói Mai vừa thu dọn đồ của Lâm vào balo, lúc này Lâm há hốc mồm vì vẫn không thể tin đây là sự thật. Mai nhìn Lâm khẽ cười:

- - Sao thế, thấy em còn sống anh không mừng à..?

Lâm ú ớ không nói thành câu:

- - Sao….sao….có...thể,,,,thế...được.

Mai đứng lên khiến Lâm giật mình lùi lại, Mai chộp lấy tay Lâm rồi nói:

- - Sao, anh thử nắm tay em xem nào..? Có con ma nào lại có hơi ấm như thế này không..?

Cầm bàn tay Lâm, Mai khẽ đưa lên ngực mình rồi khẽ tiếp:

- - Anh có thấy tim em vẫn còn đập chứ..?

Lâm lúc này mừng rỡ bởi quả thật bàn tay Lâm đang cảm nhận thấy hơi ấm rõ rệt từ Mai, thêm vào đó là trái tim đang đập thổn thức. Lâm òa khóc như một đứa trẻ rồi ôm chầm lấy Mai nói:

- - Đúng là em còn sống thật rồi, Mai ơi, em còn sống thật….

Mai vội che miệng Lâm lại đáp:

- - Anh nhỏ tiếng thôi, phải đi khỏi đây ngay...Chỗ này không ở lâu được đâu. Anh nên nhớ đây là lần thứ 2 em cứu anh rồi đó.

Lâm vẫn chưa hiểu gì, nhưng có một điều Lâm thắc mắc đó là Mai còn sống, vậy những thứ hồn ma, quỷ quái Lâm đã gặp là cái gì..? Lâm đeo balo lên hỏi Mai:

- - Vậy….vậy….cái anh nhìn thấy…

Mai quay mặt đáp:

- - Là ma thật đấy, nếu anh muốn gặp lại con ma ấy thì cứ đứng ở đây.

Lâm nổi hết da gà, nhưng so với việc gặp ma thì chuyện Mai còn sống khiến Lâm còn ngạc nhiên hơn nhiều. Chắc chắn còn rất nhiều chuyện muốn nói nhưng ngôi nhà này quả thật quá đáng sợ. Lâm bước theo Mai ra khỏi ngôi nhà. Mai khoác tấm áo choàng đen che kín cả đầu rồi nói với Lâm:

- - Anh đi theo em, em sẽ kể cho anh tất cả mọi chuyện...Xin lỗi vì đã để anh vào hoàn cảnh như thế này.

Lâm khá sửng sốt trước thái độ của Mai, bởi cách nói chuyện của Mai có phần lạnh lùng, dường như Mai đã phải nhìn thấy những thứ vô cùng khủng khiếp. Chắc có lẽ biết Mai còn sống nên Lâm đã vội quên đi chuyện Mai bị bọn thằng Phong vùng thằng Hân tụi hãm hại. Chỉ nhiêu đó thôi cũng đủ biến một cô gái trở nên sắt đá trong cái cuộc sống đầy khắc nghiệt này rồi.

Lâm bước theo Mai trên con đường quen thuộc, Lâm nhớ đã từng đi vào chỗ này một lần. Lúc này mới chỉ gần 10h tối, tuy nhiên cảnh vật thì sao có thể thay đổi được. Lâm ngỡ ngàng nhận ra Mai đang dẫn Lâm đến nhà cô Ba mù, người đã xem bói cho mẹ con Lâm vài ngày trước. Lâm ấp úng:

- - Sao em lại dẫn anh tới đây..?

Mai đáp:

- - Anh cứ bình tĩnh, chẳng phải em đã nói sẽ kể hết tất cả mọi chuyện cho anh nghe rồi sao..? Nhưng trước tiên em muốn nói, em còn sống đến ngày hôm nay là nhờ cô Ba mù này.

Lâm im lặng không hỏi gì thêm, Mai dẫn Lâm đi vòng qua sau nhà rồi mở cửa ngang bước vào trong. Một giọng nói đã đợi sẵn ở đó từ trước vang lên:

- - Cậu may mắn lắm khi giờ vẫn còn đứng được ở đây đấy.

Mai với tay bật đèn, ánh đèn màu đỏ sáng mờ mờ cũng đủ khiến Lâm nhận ra người đang ngồi trên ghế trong phòng chính là cô Ba mù. Lâm chưa biết nói gì thì Mai đáp:

- - Cũng nhờ ơn cô Ba mà con mới cứu được anh ấy...Đội ơn cô ạ..Anh ngồi xuống kia đi rồi em sẽ kể cho anh nghe.

Lâm ngồi xuống ghế nhìn cô Ba hỏi:

- - Chẳng phải cô nói Mai đã chết, hồn ma của Mai luôn đi theo con sao..?

Cô Ba khẽ đáp:

- - Đúng là ta có nói vậy, nhưng tình huống này bất đắc dĩ. Đối với mọi người trong làng cô gái này đã chết. Nếu như để lộ ra tính mạng của cô ấy sẽ bị đe dọa.

Lâm thắc mắc:

- - Tại sao lại thế…? Chẳng phải chuyện này quá vô lý hay sao..?

Mai nhìn Lâm mặt buồn rầu nói:

- - Chẳng lẽ anh nghĩ em muốn sống như một hồn ma, ngay cả bố mẹ cũng không dám về thăm sao..?

Mai ngậm ngùi bắt đầu kể lại câu chuyện cuộc đời của mình sau ngày Lâm đi lính. Tất cả đều giống như lời Phách kể, câu chuyện Mai bị thằng Hân tụi đánh thuốc mê sau đó đưa đến cho thằng Phong hãm hiếp là có thật. Trước đó Mai cũng đã phát hiện mình có thai với Lâm. Lẽ ra cô đã định tự tử trong cái ngày kinh hoàng ấy nhưng rồi nghĩ đến đứa con trong bụng cô tiếp tục sống.

Bị Phong dùng những hình ảnh đáng ghê tởm uy hiếp, cũng là lúc cái thai trong bụng ngày một lớn. Biết không thể giấu được mãi cuối cùng Mai đã chấp nhận cưới Phong làm chồng, cũng là muốn đứa trẻ được sinh ra một cách thuận lợi nhất. Lâm nói:

- - Vậy sao em không sang nhà nói chuyện với bố mẹ anh..?

Mai lắc đầu:

- - Em bị nó hãm hiếp, quay cả video, chụp ảnh...Nếu em vác cái bụng bầu sang nhà anh liệu nó có để yên, và liệu bố mẹ anh có tin đó là con của anh không..?

Lâm nhắm mắt mặt cúi xuống đáp:

- - Anh xin lỗi, nhưng còn chuyện con bị mất tích rồi cả con ma trong nhà đó là sao..?

Mai tiếp tục:

- - Em cưới Phong cũng là muốn tốt cho con, mọi chuyện lẽ ra sẽ chẳng có gì nếu như mẹ Phong không đi xem bói. Không biết bà ta xem ở đâu mà thấy bói nói đẻ con gái sẽ khiến gia đình tán gia bại sản. Ban đầu bà ấy nhất quyết bắt em phá thai, nhưng em không chịu, khi đó Phong vẫn nghĩ là con của mình nên cũng ngăn cản mẹ. Bé Trúc Linh được sinh ra trong sự ghét bỏ của bà nội, chính vì cố gắng sinh con bé nên bà ấy tiếp tục đi hỏi xem liệu có cách nào hóa giải vận đen hay không thì thầy bói nói đứa trẻ sinh ra không phải con cháu nhà bà ấy, chỉ cần đuổi nó đi thì sẽ không sao hết.

Nhìn sang cô Ba, Mai khẽ nói:

- - Sau khi nghe thầy phán như thế xong, về nhà bà ấy bắt đầu tìm hiểu rồi gặng hỏi con trai mình. Khi sinh thì con bé đủ tháng nhưng tính ra từ lúc Phong quan hệ với em thì đứa trẻ lại thiếu tháng. Chính vì vậy bà ấy đã đay nghiến muốn đuổi mẹ con em đi cho dù trước đó đối xử rất tốt. Nhưng vì danh dự, vì bộ mặt với người trong làng nên bà ấy không cho con trai bỏ vợ, sợ mọi chuyện vỡ lở…

Lâm hỏi:

- - Vậy bà ấy có biết chuyện thằng con bà ấy đã làm với em không..?

Mai đáp:

- - Biết, chính vì vậy bà ta mới giữ em ở trong ngôi nhà ấy với tư cách là vợ hờ của Phong. Bản thân Phong sau khi biết Trúc Linh không phải con mình hắn vô cùng tức tối, hắn đánh đập chửi bới mẹ con em mỗi ngày, chỉ cần say rượu về là hắn đánh đập, ngay cả đứa trẻ hắn cũng không tha. Nhiều lúc em phải lấy thân đỡ đòn cho con rồi ôm con chạy trốn. Ngày qua ngày, đánh chán tay hắn cũng không muốn nhìn thấy mặt mẹ con em nữa. Những ngày tháng sống với hắn không khác gì địa ngục. Nhiều lúc muốn bế con trốn đi nhưng hắn dọa, chỉ cần em bỏ đi hắn sẽ cho cả làng biết chuyện ngày trước. Hắn nói đây là cái giá mà em phải chịu khi lừa hắn.

Vừa kể Mai vừa khóc, Lâm nắm chặt tay nghiến răng ken két, giận dữ vô cùng. Lâm hỏi tiếp:

- - Vậy còn...hồn..ma...có khi nào nó….

Mai gạt nước mắt rồi đáp:

- - Hồn ma đó là có thật, mọi người đều nghĩ đó là em nhưng thực ra đó là bồ của Phong. Người đó quen Phong từ trên thành phố, Phong về làng với bản tính thiếu gia, ăn chơi...Ngày đó khi biết Trúc Linh không phải con mình hắn như một kẻ điên loạn, hắn lao vào những cuộc chơi thâu đêm suốt sáng, rượu bia, ma túy…Nhiều hôm về đến nhà hắn như người điên chỉ muốn giết mẹ con em. Hắn lôi bồ về nhà ngủ với nhau luôn trong nhà. Những lúc như vậy em toàn phải đưa con xuống bếp.

Lâm vẫn đang chăm chú nghe Mai nói:

- - Một hôm vào buổi trưa em ra ngoài mua đồ cho con...Lúc đi có hắn ở nhà, lỗi cũng do em sơ suất, cứ nghĩ giờ đây hắn đã có người mới nên không chú ý đến mẹ con em nữa. Nhưng chỉ đi khoảng 5 phút, sau khi quay về thì không thấy ai ở nhà cả...Em chạy đi tìm hắn thì thấy hắn ở bên nhà bố mẹ, cả nhà hắn đang nói chuyện gì đó thấy em thì không nói nữa. Em gào thét hỏi con đâu thì hắn trả lời không biết, mẹ hắn quay lưng đi vào trong không thèm nhìn em một tiếng. Em có đi báo công an nhưng rồi cũng chẳng thể nào tìm thấy. Lang thang tìm con khắp trong làng, ngõ xóm nhưng vô vọng. Mấy hôm sau em quay trở về nhà vào lúc giữa đêm, thấy cổng mở em nghĩ hắn trong nhà. Em đi vào trong sân thì thấy ngay phía dưới bếp có người đang làm gì đó.

“ Ưm….u….ơ…..ơ..”

Tiếng cậu bé phụ giúp cô Ba lần trước Lâm gặp đang trở mình ngái ngủ từ bên phòng khác. Cô Ba nói:

- - Trẻ con ngủ hay nói mơ...Không sao đâu.

Mai run lên vì sợ khi nghĩ lại chuyện đêm hôm ấy…..Mai đan hai tay vào nhau khẽ rùng mình kể tiếp: