Cô Gái Lái Đò

Chương 20: Cái chết mập mờ

Vừa chạy sang đến vườn nhà Lâm thấy mẹ đang đứng ở ngoài nhòm nhòm cái gì đấy, thấy con trai chạy từ bên bà Tám về bà Hòa vội hỏi:

- - Bên đó có chuyện gì mà ầm ỹ thế con, mới sớm ngày ra. Làm gì cũng phải khẽ mồm chứ..?

Lâm vội giấu chiếc hộp ra đằng sau rồi trả lời mẹ:

- - Có người bị cột nhà đè gãy chân mẹ ạ...May mà chỉ gãy chân chứ đè vào đầu hay thân người chắc chết rồi.

Vốn là một người tin vào chuyện ma quỷ nên bà Hòa nhăn mặt chép miệng:

- - Chết...chết...thật vậy hả...Chắc là bị bà Tám bà ấy vật cho đấy. Nhà cửa bà ấy ở bao năm qua, hương khói con cái mà chúng nó lại kéo sập thế kia thì bảo sao..? Gì thì gì nhưng mẹ cũng hay ra mộ ba mẹ con bà ấy thắp hương lắm. Ngày trước bà ấy cũng khổ, lúc còn sống bà Tám nói với mẹ coi mày như con cháu trong nhà đấy. Bà ấy chết ròi cũng chẳng còn ai, đám ma cũng là dân làng với bên cựu chiến binh chồng bà ấy thêm vào. Đấy có cái nhà để thi thoảng bố mày sang lau dọn, hương khói thì cũng bị em bán mất. Mà chẳng hiểu nó bán kiểu gì mà cũng có người mua.

Lâm vội lách qua mẹ rồi lẻn nhanh đi vào phòng, hổi hộp Lâm đóng cửa lại rồi đặt chiếc hộp gỗ lên giường toan mở ra. Nhưng lạ thay không thể mở được. mặc dù nhìn bên ngoài chẳng thấy cái khóa nào cả. Cầm chiếc hộp nên ngắm nghía thì quả thật có một rãnh nhỏ xíu nằm ở mép dưới của hộp. Là một dạng khóa ngầm thiết kế để mở từ bên trong hộp. Lâm lắc đầu:

- - Nếu chiếc hộp không mở được thì bà Tám muốn đưa cho mình làm gì..?

Không hiểu nổi nên Lâm quyết định cất chiếc hộp vào một chỗ kín đáo, bên ngoài bà Hòa đang chuẩn bị đồ ăn sáng. Lâm đi ra phụ mẹ thì đúng lúc đó có điện thoại, là số của Bột, Bột nói:

- - Alo, Lâm à….Tao hẹn nói chuyện được với thằng anh họ làm bên công an đợt trước rồi đấy. Đúng như mày nói, bảo bao nó một chầu nhậu là nó đồng ý luôn, thế mày sắp xếp được hôm nào thì nhắn lại cho tao.

Lâm trả lời:

- - Vậy trưa nay luôn đi, mà đi là phải đi qua bên kia cầu ra khỏi làng, chứ ở đây tai vách mạch rừng ngồi nói chuyện không tiện. Để lát tao gọi luôn thằng Phách.

Bột đáp:

- - Ừ, vậy cũng được hôm nay tao cũng rảnh.

Lâm tắt máy rồi ra ngồi ăn sáng với bố mẹ, mới đó mà đã quên ngay đi việc chiếc hộp. Ăn xong Lâm gọi điện cho Phách, thấy bạn bắt máy Lâm liền hỏi:

- - Trưa nay đi qua cầu nhậu một bữa, thằng Bột nó hẹn được thằng công an trước kia làm ở đây rồi. Mấy anh em cùng đi luôn cho nó đông đủ.

Phách khẽ nói:

- - Chắc tao không đi được vì phải ở nhà xem vợ nó thế nào, đi lâu là không được rồi. Vậy mày với thằng Bột cứ đi đi...Có gì về kể với tao sau, mà Lâm này...Hôm qua tao có đi xem xét chỗ thằng Phong, cũng nghe được một số tin cũng mơ hồ lắm.

Lâm trả lời:

- - Mày cứ nói đi, tao đang ở trong phòng nghe đây.

Phách tiếp tục:

- - Cái nhà trước đây bố mẹ nó mua cho nó để nó với cái Mai ở riêng, cái nhà gần bờ sông mà to đẹp đấy. Giờ nghe đâu cái nhà đó bỏ không, không ai dám ở vì dân làng đồn ở đó có ma. Vì đằng sau vườn nhà nó là ngay khúc sông bên trên nên ai cũng nghĩ cái Mai bị chết đuối từ đó rồi xác trôi về dưới cầu này.

Lâm hỏi:

- - Rồi sao nữa..?

Phách nói:

- - Giờ thằng Phong nó ở cái nhà của bố mẹ nó, nhà to nhất làng này thì mày biết rồi. Vì từ ngày cái Mai chết nên tao cũng không chú ý đến nó nữa. Nhưng tao mới nghe tin thằng này giờ nó như kiểu tâm thần bất ổn, nghe đâu một năm qua nó lúc nào cũng sợ hãi, nhìn đâu cũng thấy ma quỷ….Bố mẹ nó phải thuê thầy thuê pháp sư về làm bùa chú, cúng kiếng các kiểu nhưng vẫn chưa hết. Tất cả bắt nguồn từ ngôi nhà của hai vợ chồng nó lúc trước...Tối...tối hôm qua tao...có đi...ngang qua ngôi nhà đó..để xem thử thì...thì quả thật nó rất đáng sợ Lâm ạ. Ban ngày nhìn còn thấy binhg thường nhưng tối đến nhà của nó tỏa ra thứ không khí lạnh lẽo, âm u vô cùng. Tao không dám ở đó lâu, tuy chỉ nghe đồn thôi nhưng chắc ở đó có ma thật mày ạ.

Lâm khẽ hỏi:

- -Còn tin gì về thằng Phong nữa không..? Hoặc tin về thằng Hân tụi..?

Phách trả lời:

- - Hầu như không có mày ạ, vì từ khi cái Mai chết, thằng Hân tụi bỏ làng đi, còn thằng Phong thì cũng ít ra ngoài. Mà giờ tao bận đây, có gì tao sẽ báo….Nhưng mày nhớ không được làm gì bộc phát đâu đấy.

Lâm nghe lời bạn rồi tắt máy, Lâm suy nghĩ hồi lâu nhận ra càng tìm hiểu thì càng thấy thằng Phong có nhiều vấn đề. Tại sao nó lại sợ hãi như vậy, giả thiết đặt ra nếu nó là người giết Mai sau đó bị hồn ma của Mai ám ảnh thì việc nó sợ hãi là hoàn toàn đúng đắn. Như Lâm tối qua cũng bị dọa cho ngất xỉu khi thấy một cô gái mặc áo dài trắng ngồi trên cầu nghịch nước. Lâm hiểu cái cảm giác của thằng Phong nếu nó cũng gặp phải điều tương tự.

Nhưng rồi Lâm chợt lo lắng bởi suy nghĩ, nếu nó giết Mai thì việc nó giết cả con gái Mai là bé Trúc Linh cũng hoàn toàn có thể xảy ra. Nghĩ đến thôi mà Lâm đã thấy rùng mình, Lâm biết phải nhanh chóng tìm ra được sự thật. Nóng ruột mãi cuối cùng cũng đến tầm trưa, Lâm mượn xe máy của bố mẹ rồi đi đến chỗ đã hẹn, đến nơi Lâm thấy Bột đang đợi cùng một gã đàn ông nhìn khá nhếch nhác, đúng là nhìn hắn không thể tin trước đây hắn từng làm công an.

Cả ba đi qua cây cầu ra khỏi làng rồi kiếm một quán rượu rồi cùng đi vào, qua một vài lời giới thiệu qua loa, Lâm bắt đầu rót rượu cho anh họ của Bột, vừa rót Lâm vừa nói:

- - Em chào anh, em tên là Lâm, là bạn của thằng Bột...Em đi xa cũng mấy năm nay mới về, cũng không có bạn bè gì nên mới bảo thằng Bột đi uống rượu, mà hai thằng đi thì buồn nên em bảo nó có ai thì rủ đi. Em mời anh…

Gã đàn ông nhấc chén lên lèm nhèm, đúng như Bột nói gã là một con sâu rượu, nhìn cách gã nói chuyện, phả ra toàn mùi rượu Lâm đoán chắc chắn từ sáng đến giờ gã đã uống rượu rồi, gã nói:

- - Chào...chú...anh tên là Duy, chú ở làng chắc ngày xưa cũng biết anh rồi….phải...không..? Trước anh...anh...là công...an...an đấy. Mà sao anh...nhìn….chú….lạ...thế….nhỉ…?

Lâm đon đả:

- - Dạ dạ, anh thì em biết chứ, còn em thì em đi mấy năm mới về làng được vài hôm thôi ạ...Em là bạn cùng lớp ngày trước với Bột, ngày nhỏ em hay đi với con gái ông Bảy lái đò, bọn em mấy đứa chơi với nhau.

Duy cau mày suy nghĩ:

- - Con gái ông Bảy nào nhỉ..?

Lâm khẽ đưa chuyện:

- - Dạ là cô gái tên Mai, xinh nhất làng mình đấy anh.

Duy làm chén rượu khà một cái rồi lại lèm nhèm:

- - À...à…..là đứa chết đuối xong….trôi vào...cầu năm ngoái….đấy hả….Nhớ rồi….Lúc đó anh mày...là người đến xem xác nó chứ ai..Thế hóa ra chú mày quen cả nó hả..?

Lâm cố gượng cười:

- - Dạ vâng, bọn em là bạn từ nhỏ…? Cũng không giấu gì anh, chính vì em đi lâu quá, bạn thân lại chết nên về em cũng có chút thắc mắc….Anh vừa nói hồi đó anh có điều tra về cái chết của cô ấy phải không ạ..?

Duy lại làm tợp rượu xong mới nói:

- - Ôi...dào….điều...tra….khỉ….gì đâu….Cả chồng, cả bố mẹ nó đến nhìn thấy xác đều nhận ra là vợ mình, con mình thì còn điều tra...cái...cái...gì nữa…? Mà lúc ấy chết trôi ở sông là chuyện bình thường….May còn tìm thấy xác mà chôn, có người còn mất cả xác.

Lâm nói tiếp:

- - Vậy là các anh kết luận cô ấy chết vì đuối nước phải không ạ..?

Duy nhấm nháp miếng thịt gà rồi đáp:

- - Ừ...thì….ngã...sông chết...đuối nước là đúng rồi. Mà nghĩ cũng tội nó, chết sông chết hồ chẳng còn lại cái gì. Chắc vì thế mà chồng nó mới vội vàng xin đem về chôn….Anh nhớ đợt đấy nhà nó còn quà cáp cho bên công an mấy thằng bọn anh bao nhiêu tiền vì đã vớt xác vợ nó lên. Đúng...là….nhà...giàu….mà….lại….yêu….vợ.

Lâm tròn mắt:

- - Chồng cô ấy cho anh tiền ạ..?

Duy ngạc nhiên:

- - Ừ, thì vớt xác lên là bên công an vớt, nó cảm ơn thì cho tiền. Nó bảo vợ chết tức tưởi như thế không muốn để thi thể tiếp tục rữa ra như vậy nên mong muốn xin xác vợ đem về chôn cất ngay…..Toàn người làng, với lại như thế ai chẳng cho…

Lâm bực tức đứng dậy quát lớn:

- - Một cô gái bơi giỏi nhất nhì làng bị chết đuối gần một tuần sau mới phát hiện ra xác mà các ông bỏ qua dễ thế à…? Thế nhỡ đâu cô ấy bị giết rồi thủ tiêu thì sao..? Tôi còn được biết chân cô ấy có…...có….

Bột vội ngăn Lâm lại, Bột nói:

- - Ơ kìa, Lâm, ngồi xuống...Mày lại nói linh tinh rồi…

Duy tuy là một con sâu rượu nhưng vốn trước đây là công an, ít nhiều hắn cũng có chút cảm nhận về sự bất bình thường này, hắn đáp:

- - Thằng này...hay nhỉ….ra nãy giờ mày hỏi...cung tao đấy….à…...Thằng này xem phim nhiều quá….điên rồi…..