- Chỉ cần một điều là bồ đừng cân nặng thêm nữa thôi, bồ nhé! - Bà Rickinan nói.
Cô Hickson tiếp thêm:
- Và điều quan trọng nữa là bồ phải biết chắc tài nghệ đánh bridge của chàng ta ra sao đã.
Họ tưởng tượng cho bà một người đàn ông vào trạc năm mươi, nhưng thân thể được giữ gìn trẻ trung và đánh côn cầu giỏi; hay một người góa vợ nhưng không bận bịu con cái và nhất là phải có lợi tức lớn. Arrow nghe họ bàn tán một cách vui vẻ, nhưng vẫn không muốn cải chính rằng đó không phải là ý nguyện của mình, vẫn biết rằng bà thích tái giá một lần nữa, nhưng bà tưởng tượng người chồng tương lai của mình sẽ là người Ý Đại Lợi có đầu tóc đen và thân hình cao thon có đôi mắt sáng trưng như điện chớp và một chức tước thực kêu, hay một chàng trai quý tộc người Y Pha Nho, nhưng không được quá cái tuổi ba mươi, dù chỉ một ngày. Nhiều lúc đứng ngắm mình trong tấm kiếng bà nhận thấy dáng dấp của mình trông cũng chẳng quá cái tuổi ấy bao nhiêu.
Hickson, Riehman và Arrow là ba bà bạn rất thân nhau. Chính cái mập đã đưa đẩy họ lại gần nhau và bài bridge đã thắt chặt tình bạn giữa họ. Lần đầu tiên họ gặp nhau là ở Carlsbad, nơi họ đến nghỉ mát, trong cùng một khách sạn, và chữa trị bệnh mập cùng với một bác sĩ mà sự đối xử với họ thực quả nghiêm khắc. Béatrice Rickson to lớn đồ sộ, nhưng khuôn mặt đẹp, đôi mắt xinh, đôi má hồng và đôi môi đỏ. Bà mãn nguyện sống một đời sống của người quả phụ với một gia tài kết sù. Bà rất khoái ăn, khoái nhất là bánh mì quét bơ, kem, khoai tây chiên và bánh ngọt làm với rất nhiều mỡ. Mỗi năm bà ăn thả dàn mười một tháng, còn một tháng đến Carlsbad để nhịn bớt ăn. Dù vậy, mỗi năm bà mỗi mập thêm. Bà than phiền với bác sĩ điều đó, và bác sĩ cũng chẳng có cảm tình gì với bà, nên đã trình bày rõ ràng và cụ thể cho bà thấy những lý do vì sao bà không bớt mập. Bà cự lại:
- Nhưng nếu tôi không bao giờ được ăn những thứ tôi thích, cuộc sống còn có nghĩa gì nữa đâu?
Bác sĩ nhún đôi vai, tỏ vẻ không tán thành. Sau đó bà nói với cô Hickson rằng bà bắt đầu nghi ngờ tài năng của ông ta. Cô Hickson phát lên một tràng cười lớn.
Cô Hickson là người như vậy đó. Cô có giọng nói trầm trầm, khuôn mặt lớn đầy mỡ, màu vàng tái, đôi mắt nhỏ nhưng sáng quắc. Cô đi một cách nặng nề, hai tay thọc vào túi, nhưng nếu làm như vậy mà vẫn không gây được sự chú ý, cô ngậm thêm một điếu thuốc xì gà dài. Cô cố ăn mặc cho thực giống đàn ông. Cô thường nói:
- Ồ, tôi sẽ trông giống quỷ dạ xoa, nếu tôi cũng làm duyên làm dáng và mang vòng vàng chuỗi hạt lòe loẹt như các bà khác. Khi chị mập như tôi, tốt hơn là chị nên ăn mặc sao cho thiệt là thoải mái.
Vì vậy cô la mặc các loại nỉ ca-rô, mang bốt cao cổ và đi đầu trần nếu có cơ hội. Cô mạnh mẽ như một con bò đực và thường khoác lác rằng ít người đàn ông có thể lừa banh hay như cô. Cô ăn nói tự nhiên, bộc trực và có thể chửi thề giỏi hơn cả các chú cai thầu bến tàu. Mặc dù tên thánh của cô là Frances, cô chỉ thích được gọi là Frank (ngay thật). Cô có tánh thích chỉ huy người khác, nhưng tế nhị, và chính tánh tình vui vẻ cương trực của cô đã là mối dây ràng buộc họ với nhau.
Họ cùng uống nước lả như nhau, cùng tắm một giờ, cùng đi bộ với nhau, cùng tập đánh quần vợt với một nhà nghề, mà mục đích là để chạy cho bớt mỡ, và cùng ngồi một bàn ăn những bữa cơm thanh đạm và hạn chế như nhau. Không có gì làm giảm tánh khí vui vẻ của họ, ngoại trừ những chiếc cân. Vâng, khi một trong ba bà thấy mình hơi lên cân hơn ngày hôm trước, thì dù những lời giễu cợt tục tằng của cô Frank, dù tánh tình dễ dãi của bà Beatrice hay những điệu bộ duyên dáng tươi vui của bà Arrow cũng không sao đánh tan được sự rầu rĩ. Thế là những biện pháp gắt gao lại được áp dụng: phạm nhân phải lên giường nằm trong 24 giờ và không một thức ăn gì lọt qua môi họ, ngoài món xúp rau của bác sĩ cho mà mùi vị chẳng khác gì nước luộc bắp cải.
Chưa bao giờ có một bộ ba các bà bạn thân thiết nhau đến thế. Nếu họ không cần đến một người thứ tư để có đủ bốn tay đánh bridge, họ sẽ là những người hoàn toàn độc lập. Họ mê đánh bridge kinh khủng, nên ngoài thời gian chữa trị hằng ngày, công việc chính của họ là ngồi vào bàn bridge. Arrow mặc dù là phái yếu, nhưng chơi bridge rất cao, cao nhất trong ba người, bà ta có lối đánh thực xuất sắc và quyết liệt, không bao giờ nương tay và luôn luôn lợi dụng sự sơ hở của đối phương để giành thắng lợi về mình. Beatrice thì có lối đánh vững vàng, chắc chắn. Còn Frank thì lại nhanh nhẹn, bạt mạng, hăng say trong lối đánh của mình. Cô này là một đại lý thuyết gia về phương pháp đánh bridge và luôn luôn có sẵn ở đầu lưỡi các thể thức luật lệ. Họ biện luận dài dòng các lối đánh khác nhau, họ tấn công nhau với những lý thuyết của Culbertson và Sims. Tất nhiên mỗi người khi đánh ra một cây bài, đều có ít ra là mười lăm lý do để biện minh vì sao mình đánh như vậy, nhưng sau đó đối thủ của họ cũng có ít ra là mười lăm lý do khác để biện minh vì sao không nên đánh con bài ấy. Cho dù bị ám ảnh trong 24 giờ ăn súp rau nhạt như nước cải luộc, vì cái cân của bác sĩ chỉ cho họ thấy họ không giảm được một gơ-ram nào trong hai ngày liền, cuộc sống của họ có thể coi như là hoàn hảo, nếu họ không luôn luôn gặp khó khăn trong việc tìm kiếm một tay chơi bridge cao, ngang hàng với họ.
Đó là lý do vì sao Frank Hickson đã mời Lena Fink đến Antibes ở chơi với họ, và đó cũng là câu chuyện chính mà tôi sẽ thuật cho bạn nghe sau đây.
Lúc ấy họ đang nghỉ mát ở Antibes do sáng kiến của cô Frank. Theo lý luận của cô này thì thực là phi lý, liền sau khi đến chữa trị bệnh mập ở Carlsbad (thường thường bớt được gần mười ký) Beatrice trở lại ăn thả cửa và lên cân lại như cũ. Beatrice là người tánh tình yếu ớt, phải cần có người có nghị lực để kiểm soát sự ăn uống của bà. Vì vậy cô Frank đề nghị sau khi rời Carlsbad, họ sẽ thuê một biệt thự tại Antibes. Ở đây, họ sẽ tập thể dục theo ý muốn, họ sẽ bơi lội, vì bơi lội là một môn thể thao làm gầy người công hiệu nhất, và tiếp tục chữa trị bệnh mập của họ càng lâu càng tốt. Họ sẽ đem theo một người làm bếp riêng để tránh những thức ăn có thể làm mập thêm. Và như vậy, không có lý do gì họ không thể bớt nặng được thêm mấy cân nữa. Ý kiến của cô Frank nghe thực hấp dẫn. Bà Beatrice là người có đủ thông minh để nhận biết được những gì lợi ích cho mình, và có thể chống đối được với sự cám dỗ, nếu sự cám dỗ ấy không nằm ngay trước mũi bà. Ngoài ra, với cái máu thích đổ bát của bà, mỗi tuần bà có thể đi đến Casino vài lần để mua những cảm giác hồi hộp trong các bàn ru-lét. Một cuộc sống như vậy không phải là không thích thú. Arrow rất thích Antibes, và trông trẻ đẹp hơn sau một tháng ở Carlsbad. Bà sẽ tha hồ chọn lựa ý trung nhân của mình trong đám người Ý Đại Lợi trẻ trung, người Y Pha Nho nồng nàn, người Pháp trang nhã, và người Anh dài giò, suốt ngày đi thơ thẩn hết chỗ này đến chỗ nọ với chiếc quần tắm và cái áo choàng sặc sỡ.
Chương trình nghỉ ngơi và chữa bệnh của họ hoàn toàn tốt đẹp. Họ sống những ngày thực huy hoàng. Mỗi tuần hai ngày họ không ăn gì cả ngoài trứng luộc và cà chua sống, và mỗi buổi sáng, với một tâm hồn thư thái, họ bước lên chiếc cân. Arrow sụt xuống dưới mức 70 ký và có cảm giác như mình là một thiếu nữ. Còn Beatrice và Frank, với cách đứng me mé thế nào đó, tránh sít nút được con số 80.
Nhưng sự khó khăn vẫn chưa thể khắc phục được trong vấn đề tìm một tay đánh bridge thứ tư. Đối với họ, người này thì chơi một cách ngu ngốc, người kia thì quá chậm chạp làm bạn có thể phát điên lên được; có người thì hay gây gổ, có người khi thua thì phát cáu, có người tìm cách gian lận. Không hiểu vì sao tìm cho được một người đáng vừa ý, khó khăn đến thế!
Một buổi sáng trong lúc họ mặc đồ ngủ ngồi trên sân thượng nhìn ra biển, uống trà (không sữa hay đường) và ăn bánh mì nướng do bác sĩ Hudebert chế tạo và cam đoan không làm mập thêm, bỗng cô Frank rời bức thư nhìn lên, nói:
- Lena Fink đang trên đường sang Riviera.
- Hắn là ai thế? - Arrow hỏi.
- Hắn lấy anh họ tôi. Anh này mới mất độ hai tháng nay, và bà ta vừa bình phục sau một cơn khủng hoảng tinh thần. Hai chị nghĩ sao nếu mình mời chị ấy đến đây chơi độ vài tuần?
- Hắn có biết đánh bridge không? - Beatrice hỏi.
- Biết là cái chắc! Mà còn đánh rất hay nữa là khác! Nếu mời chị ấy đến đây thì chúng mình hoàn toàn độc lập, không cần chi đến ai nữa.
- Hắn ta độ bao nhiêu tuổi? - Arrow hỏi.
- Bằng tuổi tôi.
- Vậy thì chắc được.
Thế là họ đồng ý mời. Với cái tánh dứt khoát thường ngày, Frank sau khi ăn sáng xong liền rảo bộ đến nhà bưu chính, điện tín cho Lena Fink. Ba ngày sau cô ra đón bà này tại nhà ga. Bà mặc đồ đại tang nhưng không đến nỗi khó coi lắm. Hai chị em gặp nhau sau hai năm xa cách. Frank ôm hôn người chị dâu, rồi mỉm cười nhìn bà ta, nói:
- Trông chị hơi gầy nhỉ!
Lena mỉm cười, vẻ can đảm:
- Dồn dập bao nhiêu tai biến đã xảy ra cho tôi trong mấy tháng vừa qua. Tôi sút mất nhiều ký quá.
Cô Frank thở dài, không biết là do nỗi đau buồn vì cái chết của người anh họ, hay do sự thèm thuồng trước sự sụt cân dễ dàng của người chị dâu.
Lena, dù sao cũng không đến nỗi xuống tinh thần lắm, và sau khi tắm rửa vội vàng, đã sẵn sàng cùng Frank đi đến Eden Roc. Frank giới thiệu người chị dâu cho hai bà bạn mình rồi cùng ngồi ở cái tiệm thường gọi là “chuồng khỉ”. Đây là một căn nhà bọc kiếng nhìn xuống biển, phía bên trong có quầy rượu; đông đảo khách khứa trong những chiếc áo tắm, những bộ pyjama hay những chiếc áo choàng, ngồi rì rào trò chuyện quanh bàn, cạnh những ly nước giải khát. Với tánh dễ xúc cảm, Beatrice mến thương người quả phụ bơ vơ! Còn Arrow, trước làn da xanh xao và cái trạc tuổi đoán chừng không dưới bốn mươi tám của bà ta, cảm thấy vững tâm để bắt bồ với người bạn mới ấy. Một người bồi bàn đến. Frank hỏi Lena:
- Chị uống gì nào?
- Ồ, gì cũng được, các chị uống gì tôi uống nấy! Một Martini nguyên chất hay một White Lady cũng được.
Arrow và Beatrice liếc nhanh về phía Lena. Ai cũng biết rằng “cốc-tai” rất dễ làm lên cân. Frank nói vẻ âu yếm:
- Tôi chắc chị mệt lắm, sau chuyến đi.
Nói xong cô bảo bồi bàn đem Martini cho Lena, cam tươi và soda cho mình và hai bà bạn. Cô giải thích:
- Với khí hậu nóng bức này, chúng tôi thấy uống rượu không tốt.
- Ồ, đối với tôi thì chả ăn thua gì cả. - Lena vui vẻ trả lời - Tôi thích cốc-tai lắm.
Arrow cảm thấy hơi tái mặt dưới làn son phấn (bà ta cũng như Beatrice khi tắm không bao giờ để cho ướt mặt, và họ cho là phi lý một người có hình thù như Frank lại cứ bô bô tuyên bố là mình thích nhảy “lông rông”), nhưng bà ta không nói gì cả. Câu chuyện giữa họ vui vẻ và dễ dàng. Họ nói những chuyện vớ vẩn một cách thích thủ, và sau đó rảo bộ trở về biệt thự ăn trưa.
Trên mỗi chiếc khăn ăn, có để sẵn hai viên thuốc trừ mập. Lenna mỉm cười rạng rỡ khi để hai viên thuốc ra bên cạnh chiếc đĩa của mình.
- Có thể cho tôi xin một mẩu bánh mì không? - Lena hỏi.
Đối với ba bà bạn, một lời nói thô bỉ nhất cũng không nghe chối tai bằng. Không một ai trong ba người đã ăn một mẩu bánh mì trong mười năm nay. Cho đến Beatrice là người thèm ăn nhất cũng không thể vi phạm cái ranh giới ấy. Frank người chủ nhân bặt thiệp, lấy lại được bình tĩnh trước tiên, nói:
- Được chứ chị! - Rồi xây lại phía người đầu bếp cô bảo đem bánh mì lên.
- Anh cho tôi một ít bơ luôn nhé. - Lena nói với điệu bộ tự nhiên và vui vẻ.
Một phút im lặng ngạt thở tiếp theo.
- Không biết có còn không - Frank nói - Nhưng tôi sẽ hỏi xem. Ở dưới bếp chắc còn một ít.
Lena xây lại phía Beatrice, nói:
- Em thích bánh mì và bơ lắm. Chị không thích sao?
Beatrice mỉm cười gượng gạo và trả lời mơ hồ, không đâu vào đâu. Người bếp đem một khoanh bánh mì Pháp. Lena lấy dao xẻ đôi ra quẹt bơ vào. Món cá nướng được dọn lên. Frank nói với Lena:
- Ở đây chúng tôi ăn uống sơ sài lắm. Xin chị cứ tự nhiên, đừng để ý đến chúng tôi.
- Tôi chỉ thích ăn những thứ nhiều chất bổ. - Lena vừa nói vừa quẹt bơ lên miếng cá của mình - Nếu có bánh mì, có bơ, có khoai tây, có kem là tôi thấy mãn nguyện rồi.
Ba người bạn đưa mắt nhìn nhau. Khuôn mặt vàng nhạt của Frank sa sầm xuống. Cô ngao ngán nhìn món cá nướng khô khan vô vị trong đĩa của mình. Beatrice tìm cách chống chế cho bạn:
- Thực phiền! Ở đây chúng tôi tìm không đâu ra kem. Đành chịu không biết làm sao hơn, ở cái xứ khỉ ho cò gáy này!
- Thực đáng thương. - Lena nói.
Các món ăn gồm có sườn trừu lạn hết thịt mỡ làm cho Beatrice thấy hết thèm, rau dền luộc và cuối cùng quả lê hầm. Lena nếm một miếng lê rồi đưa mắt nhìn anh bếp, vẻ thăm dò. Anh bếp này là người nhanh trí hiểu ngay, và mặc dù từ trước đến nay chưa bao giờ món đường cát được dọn lên bàn, anh bưng một chén đường ra không một phút do dự. Lena than nhiên trộn đường vào những quả lê trong chén mình. Ba bà bạn giả vờ không thấy. Khi cà phê được đem ra, Lena lấy ba viên đường bỏ vào tách của mình. Arrow nói với một giọng cố gắng hết sức hòa hoãn:
- Chị thích ăn ngọt quá nhỉ?
- Tôi cho rằng đường hóa học còn ngọt hơn. - Cô Frank vừa nói vừa lấy một viên đường hóa học mỏng lét bỏ vào tách cà phê.
- Ôi, cái thứ đó không thể ngửi nổi. - Lena nói.
Miệng Beatrice thụng xuống ở hai bên mép; bà ta nhìn viên đường với cái nhìn thèm khát.
- Beatrice! - Frank gọi giật giọng người bạn yếu đuối, vẻ trách móc.
Beatrice nén một tiếng thở dài và lấy một viên đường hóa học bỏ vào tách.
Frank cảm thấy như thoát nợ, khi mọi người bắt đầu ngồi vào bàn bridge. Cô thấy rõ sự bối rối của hai người bạn mình trong bữa ăn. Cô vừa mong muốn họ mến thương Lena, vừa lo lắng không biết Lena có được vui thích trong nửa tháng chung sống với họ không. Trong khi cúp bài cho Lena chia ván bài đầu, Arrow hỏi người bạn mới:
- Chị chơi theo lối nào, Vanderbilt hay Culbertson?
- Chẳng theo lối nào cả - Lena trả lời vui vẻ - tôi chơi theo ánh sáng của đầu óc.
- Tôi thì tuyệt đối theo đúng Culbertson. - Arrow chua chát trả lời.
Ba người bạn lại mở cuộc tranh luận sôi nổi. Cuối cùng họ đồng ý không theo tiêu chuẩn nào cũng được. Họ sẽ chỉ cho bà bạn mới biết sau. Khi ngồi vào bàn bridge, thì dù là tình gia đình Frank cũng quên mất và sẵn sàng, cũng như hai người bạn kia, áp đảo và hạ sát ván người bạn mới. Nhưng ánh sáng của đầu óc đã giúp Lena một cách đắc lực. Bà ta rất có khiếu về bridge và có nhiều kinh nghiệm. Bà chơi một cách thông minh, lanh lẹ, bạo dạn và chắc chắn. Ba bà kia là những tay chơi bridge ở hạng quá cao nên ban đầu có vẻ khinh thường bà bạn mới, nhưng khi nhận thấy bà này không phải tay vừa, họ dần dần đấu dịu. Và sòng bài trở nên thật hào hứng. Mọi người đều cảm thấy thích thú. Arrow và Beatrice bắt đầu có cảm tình với Lena; Frank nhận thấy điều ấy, khoan khoái thở một hơi dài như trút được gánh nặng. Mọi sự đang trên đà đi đến thành công.
Hai giờ sau họ giải tán, để Frank và Beatrice đi đánh côn cầu, và Arrow đi dạo với một ông hoàng trẻ đẹp Roccamare mà bà ta vừa mới làm quen. Còn Lena thì bảo rằng mình cần đi nghỉ.
Trước bữa ăn tối họ lại gặp nhau. Cô Frank nói:
- Chị vẫn bình yên chứ, chị Lena? Tôi cứ áy náy là đã để chị ở nhà một mình không có gì làm.
- Ồ, không có gì phải áy náy cả. Tôi đánh một giấc thực đã, rồi đi xuống tiệm Juan làm một cốc-tai. Và đố các chị tôi đã khám phá được cái gì nào? Chắc các chị khoái lắm! Tôi tìm thấy trong một tiệm trà nhỏ một loại kem tươi thực ngon. Tôi có dặn họ mỗi ngày cung cấp cho tôi nửa ký. Tôi mong ước được đóng góp tí ti trong các bữa ăn.
Đôi mắt Lena sáng ngời; nàng tin chắc mọi người sẽ thích thú lắm.
- Như vậy thì tốt quá - Frank vừa nói vừa nhìn hai người bạn kia như để trấn át sự tức giận mà cô nhận thấy hiện lên trên nét mặt họ - Nhưng chúng tôi không bao giờ ăn kem tươi. Với khí hậu này, ăn kem không tốt.
Lena vui vẻ hỏi lại.
- Như vậy thì tôi phải ăn hết một mình sao?
- Chị không lo cho da mặt của chị sao?
Arrow hỏi với vẻ mực thước lạnh lùng.
- Bác sĩ bảo tôi cần phải ăn nhiều kem.
- Ông ta có bảo chị ăn bánh mì bơ, và khoai tây và kem không?
- Vâng, ông ta bảo như vậy đó. Khi mấy chị bảo mấy chị ăn uống đạm bạc, tôi lại cứ tưởng là các chị muốn nói đến các món đạm bạc đó.
- Tôi chỉ sợ chị sẽ mập ù ra. - Beatrice nói xen vào.
- Không đâu chị ơi! Chị biết không, không một thứ gì làm cho tôi mập được hết. Tôi muốn ăn gì tùy thích, mà chẳng thấy có ảnh hưởng gì cả.
Không khí im lặng nặng nề sau câu nói của Lena chỉ được đánh tan khi người đầu bếp báo tin bữa ăn đã dọn xong.
Tối hôm ấy sau khi Lena đi nghỉ, ba bà bạn đã thảo luận rất khuya trong phòng ngủ của Frank. Trước đó với sự hiện của Lẹna, họ đã trò chuyện đùa giỡn một cách vui vẻ quá sức tưởng tượng. Nhưng giờ đây, họ đánh rơi mặt nạ. Beatrice thì hờn dỗi, Arrow thì tức bực, còn Frank thì chán ngán.
Beatrice than phiền:
- Thực khổ cho tôi quá khi phải ngồi chứng kiến hắn ta ăn những thức ăn mà tôi rất thích.
- Đâu phải một mình chị? Chúng ta đều khổ tâm như nhau cả. - Arrow gay gắt trả lời.
- Đáng lẽ chị không nên mời hắn đến đây. - Arrow nói như trách.
- Làm sao tôi biết được? - Frank la lớn.
- Tôi cho rằng nếu thực tình hắn còn nghĩ đến chồng hắn, thì không làm sao có thể ăn tợn đến thế - Beatrice bình luận - Chồng hắn chỉ mới chết có hai tháng thôi mà! Chị nghĩ có đúng không, ít ra cũng phải trọng nê người quá cố một chút chứ?
- Tại sao hắn lại không thể ăn những thức ăn như chúng ta? - Arrow hỏi Frank mọt cách gay gắt - Hắn là khách mà!
- Chị không nghe hắn nói đó sao? Bác sĩ bảo hắn phải ăn như vậy.
- Thế sao hắn không vào dưỡng đường mà ở?
Beatrice nói như van lơn với Frank:
- Thực là quá mức chịu đựng của thân xác, chị Frank ạ!
- Nếu tôi chịu đựng được thì các chị cũng chịu đựng được.
- Hắn là bà con của chị, không phải bà con của chúng tôi - Arrow cãi lại - Tôi không thể ngồi ở đây hai tuần lễ để nhìn con mẹ ấy ăn như heo ăn.
- Để ý vào miếng ăn miếng uống như vậy thực quá tầm thường - Frank giận dữ nói với giọng trầm hơn bao giờ hết - Dù sao, cũng chỉ có tinh thần là đáng kể.
Arrow trợn trừng đôi mắt hỏi Frank:
- Chị Frank, chị bảo tôi tầm thường phải không?
Beatrice giảng hòa:
- Không có đâu, chị ấy không nói vậy đâu.
Nhưng Arrow vẫn hàm hồ:
- Tôi tầm thường nhưng tôi không chờ mọi người đi ngủ để mò xuống bếp ăn vụng đủ thứ.
Frank đứng phắt dậy:
- Arrow! Chị dám nói dựng đứng như vậy sao? Tôi không bao giờ đòi hỏi người khác làm những gì mà tôi không sẵn sàng làm. Bao nhiêu năm nay chị không hiểu tôi sao mà chị cho tôi có thể làm những điều đê tiện như vậy?
- Thế sao chị không giảm bớt được gờ-ram nào cả?
Frank thở phì một cái như cái lốp xẹp và òa ra khóc như mưa gió:
- Sao có thể ăn nói ác độc như vậy được! Tôi mất được từng ký, từng ký lận mà!
Cô khóc như trẻ con, toàn thân cô lay động và những giọt nước mắt lớn rơi tung tóe trên ngực sồ sô của cô.
- Chị ơi, thực tình em không có ý nói như vậy đâu! - Arrow nói lớn và chạy đến quỳ xuống choàng hai tay bụ bẫm ôm lấy cô Frank, cùng khóc! Những giòng nước mắt ràn rụa trên má Arrow.
- Có phải chị muốn nói tôi không gầy bớt được tí nào không? - Frank hỏi, trong tiếng khóc lớn - Tôi có gầy nhiều đấy, chứ sao không?
- Vâng, vâng! Chị có gầy nhiều lắm. Mọi người đều nhận thấy như vậy.
Arrow trả lời giọng đầy nước mắt. Beatrice mặc dù tánh tình can đảm hơn, cũng không sao cầm được nước mắt. Thực là cảm động! Dù cho ai là người sắt đá cũng không sao tránh khỏi xúc động khi nhìn thấy cảnh tượng cô Frank, một người đàn bà hùng dũng như sư tử, đang ngồi khóc thảm thiết như vậy. Nhưng cuối cùng họ cũng lau ráo được lệ và sau khi uống một ly cô-nhác hòa với nước - (cô-nhác là thứ rượu mà bác sĩ cho phép họ uống vì không làm mập thêm) họ cảm thấy trong người dễ chịu. Họ đồng thanh quyết định rằng Lena sẽ được tiếp tục ăn những thức ăn bổ dưỡng như bác sĩ dặn, còn họ thì cũng quyết định không để cho sự ăn uống có thể khuấy rầy sự bình thản của tâm hồn họ. Lena là một tay chơi bridge thượng hạng, đâu phải dễ kiếm, và dù sao thì cũng chỉ hai tuần lễ thôi. Họ phải cố gắng bằng mọi giá, làm cho những ngày bà ta ở lại đây vui vẻ. Họ hôn nhau, hôn nồng nàn và cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm trong khi chia tay nhau đi nghỉ. Từ đây, không gì có thể làm sức mẻ được tình bạn kỳ diệu đã đem lại cho cuộc đời họ biết bao hạnh phúc.
Nhưng bản chất con người vốn yếu ớt. Bạn không nên đòi hỏi quá nhiều ở nó. Họ ăn cá nướng trong khi Lena ăn ma-ca-rô-ni xào bơ và phô-mát, họ ăn cốt-lết nướng và rau dền luộc trong khi Lena ăn “pâté foie”, mỗi tuần hai lần họ ăn trứng luộc chín và cà chua sống, trong khi Lena ăn đậu Hòa Lan nấu với kem tươi, và khoai tây chiên xào đủ thứ, thực quá ngon lành. Anh đầu bếp quả xứng đáng là đầu bếp, anh ta chụp lấy mọi cơ hội để trổ tài và dọn hết món này đến món khác, mà món nào cũng thơm tho, béo bở hơn món kia!
- Tội nghiệp anh Jim! - Lena thở dài, khi nghĩ đến người chồng lúc sinh tiền rất thích những món ăn Pháp.
Anh bếp còn tiết lộ rằng anh ta có thể pha chế được sáu thứ “cốc tai”, và Lena lại còn cho họ biết rằng bác sĩ khuyên mình nên uống rượu chát trong bữa ăn trưa và sâm banh trong bữa ăn tối. Ba bà bạn vẫn tiếp tục giữ vững lập trường. Họ vui vẻ nói cười và đùa cợt nữa (đấy là năng khiếu của một số đàn bà trong khi thất vọng), nhưng tánh tình của Béatrice trở thành yếu đuối và thảm hại, đôi mắt dịu dàng của Arrow có những tia sáng lạnh lùng và sắt thép, và giọng trầm trầm của Frank không còn êm ái nữa. Sự căng thẳng tinh thần biểu lộ rõ ràng trong lúc họ chơi bridge. Thường thường họ cảm thấy thích thú trong khi vừa đánh vừa trò chuyện và cuộc bàn cãi của họ thường đượm vẻ thân thiện. Nhưng bây giờ một nỗi chua chát len vào trong lời nói của họ, và thỉnh thoảng người này vạch trần lỗi lầm của người kia với sự thành thật quá sỗ sàng. Cuộc bàn cãi trở thành tranh biện và cuộc tranh biện trở thành cãi lẫy. Nhiều lúc sòng bài kết thúc trong sự im lặng giận hờn. Một lần Frank, trách Arrow đã cố tình bỏ rơi mình. Hai ba lần Beatrice, người bạn yếu đuối nhất trong ba người, đã phải trào nước mắt. Và có một lần, Arrow đã liệng bài đứng dậy đi ra khỏi phòng trong sự im lặng giận dữ. Tánh họ trở thành cau có, thích gây gổ. Lena bây giờ là người trung gian hòa giải. Nàng nói:
- Tôi thấy thực là bi thảm nếu chúng ta vì bridge mà mất hòa khí. Dù sao đây cũng chỉ là một cuộc giải trí.
Đối với Lena thì mọi sự tiến triển quá tốt đẹp. Mỗi ngày bà có những bữa ăn ngon lành béo bổ và nửa chai sâm banh. Ngoài ra thời vận của bà đỏ một cách lạ lùng. Bà đánh đâu ăn đó, trong khi cả ba bà kia đều thua sát ván. Những điểm thắng bài của họ, sau mỗi kỳ đánh đều được ghi vào sổ, và số điểm của Lena mỗi ngày cứ tuần tự lên cao. Mặc dù ba bà bạn đều hận Lena, họ không thể cưỡng được ý muốn thổ lộ tâm tình với bà ta. Mỗi bà mập đến gặp riêng rẻ Lena và nói cho bà này biết những điều đáng ghét của hai bà kia. Arrow nói bà thấy rõ sự bất lợi đối với bà khi phải chung đụng với quá nhiều người đàn bà quá lớn tuổi hơn bà. Bà rất sẵn sàng để hy sinh số tiền đã bỏ ra thuê nhà cửa ở đây để sang Venise tiếp tục nghỉ mát cho hết mùa hè. Frank lại thổ lộ với Lena rằng với cái đầu óc chín chắn vững vàng như nam nhi của mình, bà thấy khó có thể mãn nguyện được khi phải sống bên cạnh những người hời hợt như Arrow và ngu ngốc như Beatrice.
- Tôi cần có những cuộc thảo luận trí thức hơn - Bà cất cao giọng nói - Khi chị có một đầu óc như tôi, chị cần phải giao thiệp lui tới với những người tri thức ngang hàng với mình.
Còn Beatrice thì chỉ mong muốn được sống hòa bình và yên tĩnh.
- Quả thực tôi ghét đàn bà - Bà ta nói - Họ thực dối trá, thực nham hiểm.
Trong những ngày cuối cùng của hai tuần lễ ba bà bạn chỉ tiếp xúc với nhau bằng những lời nói xã giao. Trước mặt Lena thì họ còn giữ gìn cái bề ngoài, nhưng khi vắng bà này, họ không cần giữ gìn gì nữa. Họ đã đi qua giai đoạn cãi lẫy, bây giờ họ xem nhau như không có, và khi không thể làm như vậy được, họ đối xử với nhau với cái lễ độ lạnh lùng. Đã đến ngày Lena từ giã họ để đi thăm những bạn bè ở Riviera thuộc Ý. Frank ra ga tiễn người chị dâu lên chiếc xe lửa mà 15 ngày trước đã đưa bà đến. Bà ta ra đi, mang theo một số tiền lớn ăn được của họ. Trước khi chiếc xe lửa chuyển bánh, bà đứng trên toa xe nói xuống với người em chồng:
- Tôi không biết nói thế nào để cảm ơn cô, tôi đã sống những ngày thực thích thú.
Nếu có một điều làm cho Frank Hickson tự hào và dám thách thức luôn cả với nam giới, đó là tác phong quân tử của cô ta trong câu trả lời cho người chị dâu, một câu trả lời vừa trang trọng, vừa nhân hậu:
- Chị Lena ạ, ba chị em chúng tôi cũng rất sung sướng trong những ngày có chị ở đây. Thực vui như những ngày hội.
Nhưng liền sau khi quay gót rời chiếc xe lửa, Frank trút ra một tiếng thở dài khoan khoái làm rung chuyển cả sân ga dưới chân mình. Cô ưỡn ngực, cuốc bộ trở về biệt thự. Cô thở lớn từng hồi: “Ouf! Ouf!”
Cô trở về thay áo tắm, mang dép và khoác chiếc áo choàng đàn ông vào rồi đi lên Eden Roc. Bây giờ còn đủ thì giờ để tắm một phát trước khi dùng cơm trưa. Cô đi ngang tiệm “Monkey House”, nhìn ngó quanh mình, chào hỏi những người quen biết, vì bỗng nhiên cô cảm thấv muốn cầu hòa với tất cả loài người. Nhưng rồi cô dừng lại và đứng sững như trời trồng. Cô không thể tin được đôi mắt mình: Beatrice đang ngồi ăn ở một chiếc bàn gần sát chỗ cô đứng. Bà ta mặc bộ pyjama mới mua vài ngày trước, mang ở cổ một xâu chuỗi ngọc, đầu tóc bà ta vừa mới uốn lại, mắt, má và môi đều thoa son. Dù mập, dù đồ sộ đi nữa bà vẫn là một người đàn bà đẹp; điều đó không ai có thể chối cãi được. Nhưng bà ta đang làm gì ở đây kìa? Với bước đi vững chải nặng nề như đàn ông, cô Frank tiến thẳng đến trước Beatrice. Trong bộ áo tắm màu đen, Frank trông giống như một con kình ngư lớn mà người Nhật bắt được ở eo bể Torres, hay nói theo danh từ không được nhã nhặn lắm, trông giống con bò biển.
- Beatrice, chị đang làm gì vậy? - Cô hỏi lớn với cái giọng trầm trầm nghe giống như tiếng sấm dội xa xa ở trong núi.
Beatrice lạnh lùng nhìn Frank, trả lời:
- Đang ăn.
- Quỷ đánh thánh vật! Ai lại không biết chị đang ăn.
Trước mặt Beatrice là một đĩa bánh croissant và một đĩa bơ, một lọ mứt nho, một lọ kem và một tách cà phê. Beatrice quẹt một lớp bơ dày lên miếng bánh mì nóng, trải lên một lớp mức và cuối cùng, phủ lên trên tất cả một lớp kem dày.
- Chị muốn tự tử hay sao? - Frank nói.
Miệng đầy thức ăn, Beatrice ngồm ngoàm trả lời:
- Tôi cóc cần!
- Chị sẽ lên cân nhiều cho xem!
- Mặc kệ cha tôi.
Beatrice cười vào mặt Frank. Trời ơi, mùi bánh croissant bốc lên thơm làm sao!
- Tôi thất vọng cho chị quá, Beatrice ạ. Tôi tưởng chị can đảm hơn.
- Đó là lỗi tại chị. Tại con mẹ trời đánh ấy. Đáng lẽ chị phải quật ngã hắn. Trong hai tuần lễ nay, tôi phải khổ sở ngồi nhìn hắn ăn uống hùng hục như heo. Thực là quá sức chịu đựng của thân xác. Dù có bể bụng đi nữa tôi cũng ăn một bữa cho thực linh đình.
Nước mắt trào lên mắt Frank. Bỗng nhiên cô cảm thấy yếu đuối và đàn bà. Cô ước ao làm sao có được một người đàn ông khỏe mạnh đặt cô ngồi ở trên đùi và ôm cô vào lòng và gọi cô bằng những cái tên của thời thơ ấu. Cô lặng lẽ ngồi sụp xuống chiếc ghế bên cạnh Beatrice. Một người bồi chạy đến. Với dáng điệu bi thương, bà chỉ tay vào tách cà phê và đĩa bánh croissant nói:
- Đem cho tôi các thứ ấy.
Cô uể oải duỗi tay định lấy một chiếc bánh, nhưng Beatrice kéo đĩa bánh lui, nói:
- Không được! Hãy đợi họ đem phần của chị đến.
Cô Frank thốt lên một tiếng mà những bà đứng đắn ít khi dùng để tặng nhau trong khi thương yêu. Một lát sau người bồi bàn bưng bánh croissant, bơ, mứt và cà phê ra.
- Còn kem đâu, thằng ngốc?
Cô gầm gừ hỏi như sư tử cái rống.
Cô bắt đầu ăn. Ăn một cách ngon lành vội vã, thèm thuồng.
Nhà hàng bắt đầu đông khách. Đây là những người đến uống một vài ly “cốc tai” sau khi đã làm xong nhiệm vụ tắm biển và tắm nắng. Hiện giờ Arrow cũng đang rảo bước đi dài dài với một ông hoàng Roccamare. Nàng khoác lên chiếc khăn quàng bằng lụa và nắm túm hai chéo khăn cho nó thực sát vào người để thân hình trông nhỏ bớt lại: đầu ngước cao để ông hoàng đi bên cạnh không trông thấy cái cằm đôi của mình. Nàng vui vẻ nói cười, cảm thấy mình là một thiếu nữ. Ông hoàng vừa bảo cho nàng biết (bằng tiếng Ý) rằng đôi mắt nàng làm cho màn xanh của Địa Trung Hải trông giống như một nồi xúp đậu. Ông ta rời nàng đi vào phòng rửa mặt đàn ông để chải lại đầu tóc đen mướt của mình và hẹn sẽ gặp lại nàng sau năm phút để cùng đi uống giải khát. Nàng cũng đi vào phòng rửa mặt đàn bà để thoa thêm một chút phấn hồng lên má và một chút son lên môi. Trong khi đi ngang qua, Arrow bỗng trông thấy Frank và Beatrice. Nàng dừng lại. Nàng không thể tin được đôi mắt mình. Nàng la lên:
- Trời ơi! Đồ quỷ! Đồ yêu, đồ...
Nàng kéo một chiếc ghế, gọi lớn: “Bồi”!
Sự hẹn hò gặp lại ông hoàng Ý bay mất khỏi trí nhớ nàng từ bao giờ không hay. Trong nháy mắt, người bồi chạy đến bên cạnh nàng. Nàng truyền lệnh:
- Đem cho tôi tất cả những thứ như hai bà này.
Cô Frank ngẩng cái đầu đồ sộ lên khỏi chiếc đĩa, nói giọng ồ ồ:
- Đem cho tôi “pâté foie”.
- Frank! - Beatrice gọi vẻ trách móc.
- Câm cái mồm chị lại đi!
- Thôi được, cũng cho tôi “pâté foie” luôn nhé!
Cà phê được đem lên, rồi những chiếc bánh nóng và kem và pâté foie. Họ bắt đầu làm việc. Họ rưới kem lên “pâté” và ngồi ăn. Họ nuốt ừng ực từng muỗng mứt. Họ nhai rùm rụp những miếng bánh mì nóng dòn tan. Nhưng còn mối tình Arrow thì sao đây? Thôi thì mặc kệ ông hoàng với biệt điện của ông ta ở La Mã và lâu đài ở núi Alpes. Ba người không nói năng gì hết. Công việc họ đang làm thực quá quan trọng. Họ đang ăn uống với tất cả sự say sưa.
- Từ 25 năm nay, tôi chưa hề được ăn khoai tây. - Frank nói giọng mơ ước thèm thuồng.
- Bồi! - Beatrice gọi lớn - Đem khoai tây chiên cho ba người.
- Thưa vâng!
Khoai tây được đem lên. Mùi thơm phưng phức xông lên mũi họ. Ba người thi nhau bốc ăn. Arrow nói với anh bồi:
- Đem cho tôi một ly Martini nguyên chất.
- Chị không thể uống Martini giữa bữa ăn, chị Arrow ạ! - Frank nói.
- Không thể? Chị hãy chờ xem sẽ biết.
- Thôi được! Đem cho tôi một ly Martini đôi. - Frank nói.
Beatricc cất giọng trầm truyền lịnh:
- Đem cho chúng tôi ba ly Martini đôi.
Rượu được đem lên và họ uống một ngụm hết sạch. Ba bà nhìn nhau và thở ra. Sự hiểu lầm của họ trong hai tuần nay tan biến dần và tình yêu chân thành trào lên trong lòng họ. Họ khó có thể ngờ rằng đã có lúc họ nghĩ đến chuyện chia lìa nhau, chia lìa một mối tình đã đem lại cho họ sự mãn nguyện lớn lao. Họ ăn xong món khoai tây rán. Beatrice hỏi:
- Không biết ở đây họ có bánh “éclair-chocolat” không nhỉ?
- Chắc chắn có.
Họ có thực. Frank phóng một cái một vào mồm và nuốt trửng rồi lấy cái khác. Nhưng trước khi ăn cô ta nhìn hai người bạn, và thấy cần đâm một nhát gươm rửa hận vào tim Lena, người chị dâu quỷ quái, bằng một câu nói:
- Các chị muốn nói gì thì nói, nhưng thực sự là bà ta đánh bridge rất tồi.
- Ừ, quá tệ. - Arrow tán đồng.
Nhưng Beatrice bỗng cảm thấy mình thèm ăn một chiếc bánh ga-tô thực ngọt, thực béo, thực bự.
HẾT