Cô Gái Ấy Là Vợ Của Tổng Giám Đốc Tôi!

Chương 46: Dù có chuyện gì xảy ra, hãy tin em 1

Anh nắm tay cô đi về phía công viên nơi anh gặp cô lần đầu tiên, cả 2 cùng ngồi trên chiếc ghế đá dưới gốc cây liểu lâu năm, cảnh vật thật đẹp. Đúng vậy thời khắc này đúng là cái thời khắc anh nhìn thấy cô lần đầu tiên trong cuộc đời và đã quyết định cô là của anh ngay từ lần gặp đó.

_ Khang! nói em nghe, anh yêu em từ lần đầu gặp phải không? - cô tựa vào vai anh ánh mắt mơ hồ.

_ Lần đầu gặp, em đã là tim anh lỗi 1 nhịp! Lần 2 gặp, em đã chính thức lấy cắp trái tim anh! Lần 3 gặp, anh đã khẳng định rằng cuộc đời này em là của anh - anh nhàn nhạt, cánh tay đang giang ra cho cô gối, liền đưa lên đầu cô xoa xoa, rồi hôn nhẹ 1 cái, hành động rất yêu thương.

_ Khang! vậy còn Nhu Nhi? - Cô cảm thấy ấm lòng hơn vì câu nói này của anh. Nhưng vẫn hỏi tiếp.

_ Nhu Nhi! cô ấy trước giờ vẫn là em gái của anh, chỉ có là sự rung động đầu đời, có thể tình yêu của anh dành cho cô ấy ngày đó là sự thương cảm, thông cảm cho sự mất mát của cô ấy. Nhưng Hồng Nhi, anh đã lớn và anh đã xác thực, người anh yêu thật sự là em - anh quay sang nhìn cô, tay cầm lấy cằm của cô.

_ Nếu ngày đó! Cô ấy không lựa chọn đi du học, anh sẽ không yêu em đúng không? - Hồng Nhi mất mát hỏi.

_ Cừu con, số phận đã an bài em đến với anh, dù cô ấy có đi hay không đi thì chúng ta sẽ gặp nhau và yêu nhau em có hiểu không. Ngốc! Đừng có ghen, anh là người nói 1 lần không thích nói 2 lẩn, cái gì anh đã quyết định thì chắc chắn sẽ có được. - anh biết cô cảm thấy thế nào.

_ Khang! Em thật may mắn khi gặp được anh. Em không cần gì cả, chỉ cần anh tin em, dù có chuyện gì xảy ra, em chỉ cần anh tin em thôi, có được không? -bản năng người phụ nữ cho cô biết được sắp có chuyện chẳn lành, nhưng cô không phải thầy bối, không thể biết được chính xác sẽ có chuyện gì xảy ra chỉ là cô muốn phòng vệ trước, cô biết anh là người luôn điều tra rõ mọi sự việc rồi mới giải quyết, nên có phần nào yên tâm.

_ Cừu con! Anh lúc nào chẳng tin em! - anh gõ nhẹ đầu cô 1 cái, mắng yêu.

Họ vui vẻ, tận hưởng giây phút buổi chiều đông, dù trời nắng không vàng như lần đầu nhưng cũng đủ làm cho lớp băng tan ở chỗ 2 người ngồi, họ truyền cho nhau hơi ấm tình yêu.

_ Hồng Nhi! Đàn cho anh nghe đi! - anh chợt nhớ đến cây đàn, đã lâu anh không được nghe cô đàn.

_ Anh muốn nghe bài gì? - cô liền với tay lấy hộp đàn.

_ Cái bài mà em đã đến đây hát - anh không biết tên.

_ À Be Aright! - bài RUỘT cho nên cô biết liền.

_ Ừ!vậy hát cho anh nghe đi. - anh vui vẻ.

_ Đợi tí nhé! - cô cầm cây đàn, chỉnh sửa giây đàn.

Across the ocean, across the sea

Starting to forget the way you look at me now

Over the mountains, across the sky

Need to see your face, I need to look in your eyes

Through the storm and through the clouds

Bumps in the road and upside down now

I know it"s hard to be asleep at night

Don"t you worry, cause everything"s gonna be alright

Be alright

[Hook]

Through the sorrow and the fights

Don"t you worry, cause everything"s gonna be alright

Be alright

All alone in my room

Waiting for your phone call to come soon

For you, oh, I would walk a thousand miles

To be in your arms holding my heart

Oh I, oh I, I love you

And everything"s gonna be alright

Be alright

Through the long nights and the bright lights

Don"t you worry, cause everything"s gonna be alright

Be alright

You know that I care for you, I"ll always be there for you

I promise I"ll just stay right here

I know that you want me to, baby we can make it through

Anything, cause everything"s gonna be alright

Be alright

Cô lại ngân nga bài hát, bài hát này luôn làm cô cảm thấy bình an, nó như 1 lời động viên mỗi khi cô mệt mỏi cho nên cô luôn đặt hết tâm trạng vào bài hát, âm thanh êm dịu, nhẹ nhàng làm cho lòng người chợt dao động.

Họ bên nhau cả bữa chiều, cô hát anh nghe, lòng anh cảm thấy ấm áp khi ở bên cô, cô đã cho anh thấy cuộc sống này là muôn màu, giúp anh thoát khỏi cái hụt hẫng lạnh giá và tàn khốc kia, trong anh luôn muốn được bảo vệ cô, dù là bất cứ chuyện gì xảy ra, anh vẫn yêu cô.

Họ lại rất hạnh phúc, cùng nhau trở về nhà, lúc này người hầu vó vẻ hoảng sợ, anh nhíu mày, bước bại hỏi. Lâm quản gia ấp úng không dám nói, chỉ là Nhu Nhi trở về tức giận, quát mắng chửi mắng hết tất cả những người trong nhà từ quản gia đến người hầu ( Giận cá chém thớt đó mà). Quản gia chỉ lấp bấp.

_ Thưa thiếu gia! Nhu tiểu thư trở về, cô ấy tâm trạng không được vui, nên đang giam mình trong phòng. - quản gia Lâm không bao giờ than vãng, trách khứ việc bị mắng oan. cũng không có tính mách lẽo, Nhu Nhi đã sống ở đây 10 năm, cô thừa hiểu rõ nên đã làm càng không ít lần.

_ Cô ấy đâu? - anh có cũng hiểu tính khí này của Nhu Nhi. Định rằng sẽ lên dỗ cô ấy, dù đã 20 tuổi nhưng cô vẫn nhõm nhẻo như ngày nào.

_ Để em cho. - Hồng Nhi biết anh sắp lên phòng của Nhu Nhi liền ngăn lại, cô cũng muốn hiểu hơn về cô gái Nhu Nhi này.

_ Ờ cũng được! Em hãy dỗ cô ấy giùm anh - anh gật đầu đồng ý, cũng là muốn để cô và Nhu Nhi hòa thuận hiểu nhau hơn, dù sao sau này cũng sẽ là người 1 nhà.

_ Em biết rồi, anh đi nghĩ trước đi. - cô nghe anh đồng ý liền đi lên, không quên căn dặn.

Cô đi thẳng lên lầu gõ cửa phòng của Nhu Nhi, Nhu Nhi bên trong nghĩ rằng là anh nên đã làm vui mừng nhưng lại sửa lại bộ dạng bị thảm, Thấy cửa không khóa, Hồng Nhi bước vào lên tiếng " Nhu Nhi ", cô ở bên trong nghe thấy tiếng nói này là của Hồng Nhi, liền hụt hẫng, không cần giả đò nữa liền trở nên tức giận.

_ vào đây là gì? - Nhu Nhi gắt giọng.

_chị muốn sang đây hỏi thăm em - Hồng Nhi cười tươi.

_ Tôi không có ốm đau bệnh tật, hỏi thăm làm gì? - Nhu Nhi máu đã sôi.

_ Từ hôm qua em về, chị em ta không có dịp nói chuyện với nhau, dù sao sau này cũng người 1 nhà, nên chị muốn nói chuyện hiểu em hơn - Hồng Nhi vẫn trong trạng thái cười tươi như hoa.

_ Ai là người 1 nhà với cô, Hớ! ảo tưởng - Nhu Nhi nghe vậy liền đanh mặt, liếc mắt với Hồng Nhi.

_ 3 tháng nữa anh với chị sẽ cưới, nên... - Hồng Nhi ngồi xuống giường, nhẹ nhàng, nhịn nhục.

Vừa mới nói đến chữ nên, Nhu Nhỉ đã nhãy ào miệng của Hồng Nhi...... _ Cô tưởng anh yêu cô hả? chỉ vì tôi đi, nên anh tìm đến cô để tìm lấy hơi ấm thôi, bây giờ tôi đã trở về, ccô đừng mơ sẽ cưới được anh ấy, nói trắng ra cô chỉ là người thay thế tôi thôi, À mà quên, cô thua tôi đến 3 tuổi mà đúng không sao lại vô lễ dám gọi tôi bằng em. Mau cút ra cho tôi, thứ dân thường như cô mà dám trèo cao hả, tỉnh lại đi, tự nhận thức lấy, rồi mau rời đi đi. - Nhu Nhi lộ hoàn toàn bộ mặt trước mặt Hồng Nhi.

Hồng Nhi đã hiểu, biết rằng tuổi đời nhỏ hơn nhưng trường đời đã dạy cô rất nhiều nên thể loại con người như Nhu Nhi cô đã gặp nhiều, huống chi Nhu Nhi cũng giống như Hồng Nghi chị cô, con người giả ngây nhưng mưu kế thì đa đoan. Cô không nói gì, đã hiểu rõ tình hình, nên đứng dậy đi ra, về phòng của mình, vẻ mặt có chút ưu tư, nhưng lại không hiện ra, cô lấy lại nụ cười sau đó bước vào phòng nơi Phúc Khang đang đợi cô quay về.

_ Sao rồi? con bé đó có làm khó em không? - Phúc Khang nghe tiếng mở cửa biết rằng cô đã về nên cười vui lên tiếng.

_ Không cô ấy rất dể thương. Em rất thích cô ấy - Cô tươi cười, không muốn anh biết.

_ Vậy thì được, anh chỉ sợ 2 người không hòa thuận được - anh nhíu mày, bày tỏ lo lắng.

_ Không! Cô ấy rất dể thương, em sẽ hòa thuận với cô ấy anh yên tâm - Cô trấn an anh.

_ Vậy mọi việc nhờ em - Anh có phần an tâm

_ Khang này! Em nói rồi nhé, dù có chuyện gì xảy ra, hãy tin em. - cô ngừng lại 1 chút, sau đó ánh mắt có chút cầu khẩn.

anh gật đầu mỉm cười, sau đó ôm cô vào lòng ngủ, trong đêm cô chằn chọc, bây giờ cô đã xác định được rằng, tháng ngày bình yên sẽ không còn, cơn bão sẽ lại đến, cô đang không biết phải làm sao đây, không thể ra tay với Nhu Nhi vì dù sao cô gái này cũng là người anh từng yêu, lại là con gái nuôi cưng chiều của nhà họ Viên.

Tháng ngày bảo táp sắp đến, cô phải chuẩn bị tin thần thôi, còn anh, anh sẽ ra sao đây, giữa mới và cũ. Anh sẽ dứt khoát được chứ?