Cô Gái Ấy Là Vợ Của Tổng Giám Đốc Tôi!

Chương 20: Lỗi không phải do em - Em là sự may mắn của anh

Ánh sáng bang mai lại đến! Chiếu vào căn phòng nơi một mỹ nữ đang nằm co người, ánh sáng chiếu vào mắt cô nhưng đang bảo " Sáng rồi dậy thôi ". Hồng Nhi khẽ nhíu mày, ứng mình, do hôm qua buồn bã khóc đến ngủ đi,mà Phúc Khang lại không về phòng nên không ai chỉnh lại tư thế cho cô. Thành ra giờ đây người cô cực kì ể oải, mệt mỏi. Ráng ngồi dậy với đống xương cốt ra rời, VSCN, sau đó cô đi xuống lầu, chỉ thấy Viên lão gia ngồi đó vừa ăn vừa đọc báo.

Nét mặt cô có chút vui, liền thối quen chạy lại chào buổi sang bằng nụ hôn 3 tiếng " Ba ba ba ".,Viên lão gia khá hài lòng với con dâu tương lai này, khẽ cười, sau đó xếp tờ báo đang đọc lại nhẹ nhàng chỉ vào phần ăn sáng của cô " Ăn đi! ".

Cô vui vẻ gật đầu, sau đó chuẩn bị cầm đĩa lên thì chợt nhìn xung quoanh, Viên lão gia hiểu ý " Tên tiểu tử thối đó đã đi từ sáng sớm rồi, con ăn xong cũng chuẩn bị đồ đi học đi ".

Cô không nói gì chỉ gật đầu, tâm trạng đang không tốt, chỉ nghĩ sáng sớm gặp được anh thì tâm tình cũng sẽ vui hơn được tí, nhưng nào ngờ anh lại đi trước khi trời mọc rồi..

Nghỉ học 2 tuần với lý do, Đi biểu diễn ở nước ngoài, cho nên khi cô trở lại, các bạn cùng lớp có phần kích động, các ánh mắt xem thường cô cũng đã biến mất, 2 tuần cô không có ở trường cũng đã êm đi câu chuyện Khăn mui xoa của Lãnh Xuân Phong, nên cô thấy thoải mái hơn rồi.

Hôm nay tiếc học kết thúc sớm đến 2 tiếng, đang toan tính sẽ trốn đi đâu đó, nhưng khi cô bước ra cổng trường liền thấy chiếc xe thể thao kia, cùng người con trai 1m90 đang bỏ tay vô túi quần đứng tựa vào xe, tạo nên 1 phòng thái cực kì hoàng tử, cực kì chói mắt, cô vừa nhìn thấy bóng người ngước lên nhìn cô, thật sự vui mừng đến không tưởng.

Nhưng? Làm sao để chen vào đám đông đang vay quoanh anh đây?, ôi tình hình lại như lúc ở công viên Đầm Sen rồi. Cô không biết phải làm gì, đứng đó tay ôm cặp, miệng mím lại, mắt long lanh cầu cứu anh. Anh bị dáng vẻ mèo nheo này của cô, thật không thể kềm lòng, liền đứng dậy, xải bước đi, đám nữ sinh như bị ma nhập, đứng gian ra tạo thành 1 đường thẳng, dẫn anh đến phía cô.

_ Bảo bối! Học xong rồi à. Về thôi - anh bước lại gần cô, tay bỏ ra khỏi túi quần, quay phải vén lấy tóc cô., tay trái túm lấy cặp của cô.

_ Á! Sao anh lại ở đây? - cô mặc kệ đám đông kia, hỏi anh ngây ngốc.

_ Vì anh muốn rướt em. trả lời câu hỏi của cô không chút e ngại, sau đó nắm tay cô đi về phía xe,

Tiếng nữ hò hét với những cử chỉ hành động của anh, chỉ 1 phút mới đây, anh lạnh lùng, không nở lấy 1 nụ cười trước mặt họ nhưng sau đó 1 phút, anh lại cực kì dịu dàng với cô bạn học kia. đám nữ ganh tỵ nhưng lại rất ngưỡng mộ với vô. 1 số bạn nữ còn trách mắng bạn trai mình sao không được như anh ấy. Họ đã làm náo loạn cả sân trường trong vòng 5 phút.Ở 1 tầng sân thượng có đôi bàn tay đang siết chặc trước màn kịch cực kì lãng mạng vừa rồi, giữa sân trường 6 thục nữ xinh đẹp quý phái cũng đang dầu nóng lửa to, cô nghỉ có 2 tuần sau đó quay lại với màng diễn vừa rồi thật sự rất làm cho người ta mau ghét.

_ Anh! Anh làm vậy. Sao mai em dám đến trường - cô nhìn gương chiếu hậu thấy dược sắc mặc của Mạc Y Như đang căm giận kia.

_ Sao không dám? Anh đã đóng học phí cho em đến khi tốt nghiệp. Ai dám đuổi em? - anh nhíu mày không vui, khó khăn lắm anh mới sắp xếp hết công việc, biết cô sẽ về sớm 2 tiếng nên anh cố tình đến. Nhưng lại nhận lấy ánh mắt không ưng thuận của cô.

_ Không ai dam. chỉ là bạn học.... - cô không dám nói với anh rằng cô bị bắt nạt.

_ Người phụ nữ của anh! Người nào dám phê bình chắc chắn không có rác để nhặc. Người nào dám đánh thì chắc chắn không có đất để chôn. - Anh lạnh giọng, quy quyên sở hữu.

_ Khang, anh thật sự Lãnh Khốc và là 1 tản băng rất lớn đó - cô đã cảm thấy sợ với lời tuyên bố của anh.

_Tảng băng lớn của anh chẳng phải đang được mặt trời của em chiếu sáng làm tan chảy hay sao? - anh trêu đùa cô để làm xua đi cái không khí căn thẳng này.

_ Em chỉ toàn mang lại xui xẻo và phiền phức cho anh và cả chị 2 - cô cuối mặt xuống thật buồn bã.

_ Lỗi không phải do em, em là may mắn mà anh có được. Anh không quan tâm em có lỗi với ai nhưng đừng làm việc có lỗi với anh là được rồi - anh lạnh giọng trả lời..

_ Á! Làm việc có lỗi với anh? Việc gì? - từ khi biết nhau đến giờ. Cô chưa hề làm gì sai với lương tâm sao anh lại nói vậy.

_ Còn không nhận, lỗi của em vừa gây ra là dám lấy cắp trái tim em ngay từ lần đầu gặp, rồi lại bỏ anh mà đi không nói 1 lời và thứ ba là.... - giọng anh vốn trầm nhưng câu cuối vàng trầm, càng tà mị hơn.

_ Thứ ba? Là gi? - ngơ ngác hỏi anh.

_ Là..... là..... em thật sự rất ngon. Nhưng anh chỉ có thể nhìn, và tắm nước lạnh.... - Anh nhúng vai xem như chuyện bình thường.

_Á! Cái này do anh, anh mà ăn em bây giờ, là bóc lịch không dưới 10 cuốn đâu nhé - cô bỉu môi trước câu nói bá đạo của anh, vẻ mặt của cô cũng ủng hồng hàm ý của anh.

_ Đó, nếu em xin sớm hơn tí, thì giờ anh đâu phải cố nhịn như vậy, thật là buồn. Không ai hiểu cho....- anh giỡ giọng kêu ghẹo.

_ Vậy chị 2 đã dư thừa tuổi, thân hình lại hấp dẫn cực kì, anh mau mau chon chị ấy đi. Để khoing phải dằn vặt nữa. - - cô xấu hộ, tức giận.

_ So với cô ấy. Em ngon hơn nhiều - lòng anh lúc này còn hơn cả hủ mật ong, hanh phúc khi thấy cô đang ghen với chị mình.

_ Vậy là anh đã ăn chị em rồi? hả? Đồ đáng ghét, đòi bệnh hoạn - cô nghe anh nói liêng bắt bẻ, dùng tay nhéo hông anh, dù chỉ nhéo được 1 miếng da mỏng do thịt anh lại quá săn chắc, thân hình chuẩn hơn siêu mẫu mà thì mở thừa đâu ra để cô nhéo.

_ Á! Không, anh thề, anh chỉ biết mình em.... - dù biết cô nhéo không bằng con kiến cắn nhưng anh vẫn làm ra vẻ cho cô vui lòng.

Hài lòng với câu trả lời của anh, cô cười lớn, quên đi những chuyện không vui từ tối qua tới giờ. Trong xe 2 người cười nói vui vẻ, như cả thế giới này chỉ con có 2 người.