Hành động đó như một dòng điện lưu, cấp tốc dẫn đến khoái cảm đánh sâu vào dây thần kinh mẫn cảm của nàng, nàng không chút nào kiêng kỵ lớn tiếng kêu , thân thể vặn vẹo phối hợp cùng hắn.Chịu không nổi nữ nhân dưới thân uốn éo như rắn nước dụ hoặc, Tiêu Nam Hiên ra sức thẳng tiến thân thể của hắn, tiến sau vào thân thể của nàng, nữ nhân này lại làm cho hắn điên cuồng.Kích tình qua đi, Tiêu Nam Hiên tựa vào bên giường, nhìn chằm chằm nàng bên cạnh hơi hơi thở dốc, con ngươi đen thâm thúy làm cho người ta nhìn không ra hắn đang suy nghĩ cái gì?Vân Phi Tuyết liếc mắt một cái quá hắn nói: “Nhìn ta như vậy, sẽ không là yêu thượng ta rồi chứ ?”“Yêu thượng ngươi? Vân Phi Tuyết, ngươi không khỏi rất đánh giá cao chính mình rồi.” Tiêu Nam Hiên như là nghe được một câu chuyện cười, theo sau, mâu quang biến lạnh như băng đến: “Bổn vương sẽ không rơi vào tình yêu với bất cứ một nữ nhân nào. ”“Kia tốt lắm, bị một ma quỷ yêu thượng cũng không phải là chuyện hạnh phúc gì.” Vân Phi Tuyết di chuyển thân thể, làm cho chính mình thoải mái một chút.Tiêu Nam Hiên lại đột nhiên lấy tay nâng đầu nàng lên, làm cho nàng đối diện chính mình, tà ác đến: “Không phải ngươi yêu thượng bổn vương rồi đi.”“Yêu, ta đương nhiên yêu.” Vân Phi Tuyết đối diện hắn, đột nhiên cười, trả lời thực rõ ràng.Tiêu nam Hiên sửng sốt, nàng có thể nói như thế rõ ràng, đơn giản.Vân Phi Tuyết yêu mị cười nói:“Là nam nhân ta đều yêu.”Tiêu Nam Hiên gắt gao nhìn chằm chằm nàng, không khí đột nhiên biến, có chút khẩn trương.“Ha ha, bổn vương đã có chút đáng giá cao về ngươi, bất quá đáng tiếc, ngươi là nữ nhân.” Tiêu Nam Hiên đột nhiên phát ra một trận cuồng tiếu, tay hắn từ mặt nàng dần hạ xuống, túm lấy tay nàng bóp mạnh, như là phát tiết oán hận trong lòng hắn,“Là nữ nhân bổn vương đều hận.”Vân Phi Tuyết nhìn mâu quang hắn biến thành màu đỏ nhưu đang khát máu, trên mặt lộ ra thống khổ cùng hận ý, tay bị hắn kháp trụ sinh đau, nhưng là nàng chịu đựng không hừ ra tiếng, đây là lần thứ hai, nàng nhìn đến hắn hai tròng mắt biến đỏ, trong lòng đang suy đoán, là sự tình gì? Làm cho hắn như thế cừu hận nữ nhân.Hắn lại đột nhiên buông nàng ra, bắt lấy hai chân của nàng lập tức bay qua thân thể của hắn, theo phía sau tựa như báo thù, hung hăng va chạm nàng……….Không biết hắn làm bao lâu? Làm bao nhiêu lần? Khiến Vân Phi Tuyết lần hai tỉnh táo lại, bên giường đã không còn có người.“Tiểu thư, ngươi thế nào?” Tiểu Đào đẩy cửa ra, đi vào, hàm chứa nước mắt hỏi, buổi chiều trong phòng phát ra thanh âm, làm cho nàng lo lắng không thôi, thực sợ tiểu thư sẽ bị Quỷ Vương tra tấn đến chết.“Tiểu Đào, ta không sao.” Vân Phi Tuyết chạy nhanh đến an ủi nàng.“Tiểu thư, ngươi có đói bụng không? Ta đi lấy đồ ăn cho ngươi ăn.” Tiểu Đào nhìn trên giường một đống hỗn độn, đau lòng hỏi.“Ân, ta đã có điểm đói.” Vân Phi Tuyết gật gật đầu, nàng chính là buổi sáng ăn hai cái bánh bao, một ngày chưa ăn cơm, lại vừa rồi tham gia đại chiến, ngay cả trong tâm trí đã sớm có điểm đói rồi.“Kia tiểu thư, ngươi chờ, ta đi lấy cho ngươi đồ ăn.” Tiểu Đào nói xong, bỏ chạy rồi đi ra ngoài.Lúc này Vân Phi Tuyết mới nhớ tới, Tiêu Nam Hiên đã từng phân phó quá, đồ ăn của nnag phải do chính nàng tự lo liệu, Tiểu Đào đi nơi nào lấy? Chịu đựng đau nhức, đứng dậy mặc quần áo, vừa muốn đi ra ngoài, Tiểu Đào đã trở lại rồi.