Cô Dâu Thứ Bảy

Chương 98

"Chẳng lẽ...chẳng lẽ suốt cuộc đời này ông trời bắt tôi mãi mãi sống trong đau khổ sao?"

Cô quỳ xuống, đôi mắt từ từ lảo đảo, cô nhíu mày, hình như...có cái gì đó không đúng! Cô giơ tay lên, trên cổ tay cô là chiếc vòng uyên ương mà cô đã mua lúc trước, cô sờ vào nó, nếu như thật sự cô đã trở về quá khứ thì tại sao chiếc vòng này vẫn trên tay cô? Cô cảm thấy tất cả những điều diễn ra chỉ là giả

Cô chợt bình tĩnh trở lại rồi trở về nhà, cô thấy mẹ chồng cô đang ở trong phòng khách, cô tiến lại gần rồi hỏi

"Mẹ! Mẹ biết tại sao Tiểu Vi lại chết không?"

Bà khó hiểu nhìn cô

"Tiểu Vi? Chẳng phải nó ngã lầu chết sao? Sao con lại hỏi như vậy?"

"Vậy tại sao mẹ lại quăng cuốn album ảnh của Vũ Hạo và Tiểu Vi đi?"

"Tại mẹ thấy giữ lại đồ của người chết thì không tốt, nên mẹ bỏ rồi! Sao con lạ vậy?"

Cô cúi đầu xuống rồi mỉm cười chua chát

"Bà là ai?"

Bà ta sững người rồi mới nở một nụ cười ma mị

Cô giơ tay ra chỉ vào cái vòng uyên ương trên tay rồi nói

"Bà biết đây là gì không? Đây là vòng uyên ương tôi và Vũ Hạo đã đeo cùng nhau, nó đến từ tương lai, và đây là một bức màn do bà dựng lên đúng không?"

"Mày...sao mày biết?"

"Mẹ chồng tôi không hề quăng cuốn album ảnh của Vương Nguyên, vả lại bà ấy không hề biết Vũ Hạo là Vương Nguyên, và bà ấy biết Tiểu Vi là tự sát, không phải tự ngã lầu! Tôi cảm thấy bà không phải là người, ba mẹ tôi chết tôi lại không thể thấy linh hồn của họ! Thế giới này bà tạo ra để tôi trở nên đau khổ vì những gì bà đã làm sao? Bà dùng cách này để khiến tôi sống không bằng chết à?"

"Vậy thì sao? Tao sẽ nhốt mày trong thế giới này mãi mãi và vĩnh viễn. Mày sẽ không có được con trai tao, ba mẹ và chị mày. Tất cả những người mày yêu thương tao đều cướp sạch, không cho mày hạnh phúc!"

Bà ấy cười ma mị rồi dần dần trở thành hình ảnh của mẹ Vũ Hạo, cô không thấy bất ngờ lắm vì cô đã đoán trước được là bà ấy, cô giơ tay cầm một cái ly thủy tinh rồi đập xuống sàn, cô mím môi cầm miếng thủy tinh vỡ lên nhìn bà ta nhếch mép cười

"Bà không nhốt tôi mãi được đâu!"

"Tôi sống ơ thế giới bên đây là chết ở thế giới bên kia, vậy bây giờ nếu tôi chết ở đây vậy tôi sẽ trở về bên kia! Bà thấy sao?"

"Mày..."

Bà thật sự bất ngờ khi nó lại thông minh hơn bà tưởng, bà cứng đờ miệng rồi mới nói

"Mày giỏi lắm! Nhưng nếu mày có trở về thế giới bên kia mày cũng không được như mày muốn đâu, tao không bao giờ để mày hạnh phúc"

Cô không quan tâm mà đâm mạnh mảnh thủy tinh vào mạch máu trên cổ tay, máu bật ra thấm vào cái vòng uyên ương trên tay cô, cô ngã khụy xuống sàn rồi máu chảy ra mênh mông, cô từ từ nhắm mắt lại

Mùi bệnh viện và tiếng nói gấp gáp của bác sĩ, tiếng mẹ chồng cô, tiếng ồn ào khiến cô nhận thức được là cô đã thật sự trở về rồi, về cái thế giới mà cô thật sự thuộc về nó, nơi vẫn còn ba mẹ và chị gái, cả mẹ chồng cô nữa, nhưng...nơi ấy Vũ Hạo có còn không?

Khi thấy cô đã tỉnh sau 3 ngày hôn mê sâu, mẹ chồng cô mừng húm, bà nghe bác sĩ nói cô sẽ trở thành người thực vật mãi mãi nếu như trong 1 tuần cô không tỉnh lại, không hiểu sao cô lại ngất xỉu giữa đường, lúc người ta phát hiện ra thì cô đã hôn mê, bà đưa cô đi bệnh viện mà lòng đầy lo sợ, giờ cô đã tỉnh bà mừng suýt rơi lệ

"Như Hoa à con tỉnh rồi à? Con thấy khó chịu ở đâu không con?"

"Vú à mau đi gọi bác sĩ vào đây! Như Hoa tỉnh rồi nhanh lên nhanh lên!"

"À dạ dạ tôi đi liền, đi liền ạ!"

Cô mở mắt ra mặt ngơ ngác hỏi

"Đây là đâu?"

"Mẹ đã đưa con đến bệnh viện! Đây là bệnh viện đó con!"

"Bệnh viện? Vậy bà là ai?"

Mẹ chồng cô sốc với câu hỏi của cô, bà nắm tay cô rồi hỏi nhỏ nhẹ

"Con...con làm sao vậy Như Hoa? Mẹ là mẹ chồng con đây mà!"

"Như Hoa? Như Hoa là ai? Tôi...là ai?"

Đầu óc cô rỗng tếch cô không nhớ hoặc biết một thứ gì, cô sợ sệt thu mình vào một góc trên giường, cô nhìn xung quanh rồi lấy chăn che lại

Bà chạy ra gọi bác sĩ thì thấy bà vú cùng một bác sĩ chạy vào. Bà kể tình trạng của cô cho bác sĩ nghe, sau 1 tuần điều trị thì không thấy bất kỳ vấn đề gì khác lạ, bác sĩ không tìm ra nguyên nhân bệnh của cô, cô bị mất trí nhớ và không biết bất kỳ một ai, bà đã báo cho ba mẹ và bà đã nhận lại câu trả lời

"Nó gả đi rồi chúng tôi không liên quan đến nó nữa!"

Mẹ chồng cô nghe xong cười nhạt nhẽo rồi mới dẫn cô về nhà, hai chị em sinh đôi giống nhau như hai giọt nước, lúc hỏi cưới là Như Ngọc nhưng khi vào nhà bà lại là Như Hoa, bà đã đoán trước là nhà đấy không xem tính mạng của Như Hoa ra gì rồi

Nhà hai đứa con nhưng chỉ yêu một đứa, còn một đứa lại ghét bỏ không xem là con, bà đau lòng rồi ôm Như Hoa vào lòng, bà đã hại nó. Nếu như hôm đấy bà không kêu nó đi tìm Vũ Hạo thì đâu xảy ra chuyện này, nó sẽ không ngất xỉu đến nỗi mất cả trí nhớ, gia đình không cần nó bà lại đau lòng hơn

Bà thủ thỉ với cô

"Bây giờ mẹ chính là mẹ của con con gái à!"

"Mẹ...mẹ con? Mẹ của con?"