Cô la thất thanh, một bàn tay giơ ra, cô ngẩng mặt lên thì cô biết ngay mà. Là hắn, hắn luôn đến với cô lúc cô cảm thấy sợ hãi nhất nguy hiểm nhất, lúc nào cũng vậy!
Cô ôm hai đứa trẻ rồi khóc nấc lên, cô dựa vào lòng Vũ Hạo rồi thúc thít
"Anh à, em sợ quá, lỡ con bé có mệnh hệ gì chắc là em chết mất anh à!"
"Vợ anh mà cũng biết sợ à? Chẳng phải vợ anh rất can đảm hay sao?"
"Đồ khốn nhà anh, sao bao lâu anh mới trở về thế hả? Anh có biết em rất mệt mỏi khi cứ chờ đợi anh mãi hay không hả?"
Cô oán trách hắn, đôi mi hắn sụp buồn, đôi môi khẽ rung
"Vợ này..."
"Nếu sau này anh không thể về nữa..."
"Thì...lúc ấy em phải cố gắng mạnh mẽ đấy nhé!"
Cô đờ người ra một hồi rồi hỏi
"Hạo à, anh đang nói cái gì thế hả? Sao...sao lại hỏi như vậy? Có chuyện gì xảy ra sao anh?"
Hắn cố nở một nụ cười gượng gạo xoa xoa đầu cô rồi nói
"Không có gì!"
Cô thấy Lam Như nó cựa quậy trong tay cô thì cô giật mình, cô chạy nhanh vào nhà rồi đặt nó xuống giường, đôi mắt nó ướt lệ, miệng kêu lẫm bẫm
"Ba ơi! Ba! Mẹ con đâu ba? Sao con lại không có mẹ?"
Mi nó ướt rồi lại ngủ thiếp đi
Cô sờ lên mặt nó rồi mới hỏi Vũ Hạo đang đứng sau lưng nãy giờ
"Con bé nó tội nghiệp quá! Anh có thể nào cho nó gặp mẹ nó một lần không anh?"
"Nhà này có thêm một con bé nữa phải không Như Hoa?"
Cô quay lại gật đầu với hắn
"Cái vong nó theo con bé lâu rồi, từ hồi con bé được sinh ra!"
"Vậy nó không còn nhiều thời gian nữa đâu, vong theo lâu như vậy làm sao mà cứu được đây?"
Như Hoa thản thốt hỏi lại
"Không...Không cứu được sao?"
"Ừ, mạng nó tiệt rồi. Cầm cự giỏi lắm là một ngày nữa!"
"Ba nó, ba của nó sắp về rồi! Anh à! Có cách nào nữa không anh? Nó còn nhỏ mà, với lại nó đâu làm gì sai?"
Hắn quỳ xuống ôm lấy đầu cô rồi thì thầm
"Ngốc à! Con người đều có phần số cả, không cãi lại được đâu! Em có cố cũng bằng thừa!"
Cô ngồi bên giường rồi nhìn Lam Như đang thoi thóp trên giường, nó không còn bao lâu thời gian nữa, không biết ba nó có kịp về không?
Cô ngồi bên giường nó cả đêm, cô không dám ngủ, cô sợ cô chợp mắt thì cái vong kia lại lẻn vào mà bắt nó đi mất
Nửa đêm tấm cửa rèm bay phất phơ trong gió, lạnh lạnh cô mới đứng dậy lấy thêm cái áo khoác rồi khoác lên người, cô nhìn ra cửa sổ
Một mặt người trắng toát từ cửa sổ nhìn vào, cô giật mình làm rớt luôn cái áo trên tay, cô lùi lại phía sau một cái
Người đó từ từ tiến vào phòng, chầm chậm tiến lại gần giường, Như Hoa vội chạy lại định ngăn chặn người phụ nữ thì một cánh tay giơ ra nắm lấy eo cô lôi lại phía sau, hắn nói
"Để yên! Em đừng phá!"
Cô đứng yên một góc rồi nhìn ra, cô thấy người phụ nữ kia ngồi trên đầu giường giơ tay ra vuốt ve tóc con bé khóc thút thít, mặt bà ấy hiền lành dịu dàng, cô ngước mặt lên thủ thỉ hỏi hắn
"Cô ấy?"
"Là mẹ của Lam Như! Anh vất vả lắm mới nhờ mẹ tìm cô ấy đấy!"
"Là anh...anh vì em sao?"
"Không vì cô thì tôi đã vất vả thế à? Em muốn gì là được đấy còn gì?"
Cô hạnh phúc lắm, hắn thương cô yêu cô, cưng chiều cô hết mực, hắn đã là người chồng tuyệt vời nhất rồi, nhưng âm dương cách trở cô nghĩ đến đã thấy nhói trong tim
"Mặc kệ ngày mai ra sao! Hôm nay còn nhìn thấy mặt nhau là tốt rồi!"
Cô cúi mặt vào ngực hắn rồi thầm lặng, không biết sao hôm nay cô cảm thấy hắn có gì đó rất buồn, rất nặng nề, nhưng hắn không nói cô lại không dám hỏi
Cô ấy khóc một hồi thì đi, cô ấy là Hoài Thục là mẹ của Lam Như, cô ấy là một vong hồn tội nghiệp, sinh con ra không một ngày được bên cạnh con, mà còn bị người ta ám hại không thể siêu thoát,vất vưởng khắp nơi, cô đau sót thay
Đồng hồ điểm 4 giờ sáng cô ấy đã rời đi, cô và hắn đứng đó, ba Lam Như gọi về báo sẽ về đến nhà sau 30 phút nữa, bây giờ ông đang ở sân bay, chuẩn bị về nhà, con bé vẫn cứ co giật không ngừng, cô biết có đưa đi bệnh viện thì nó cũng không khỏi
Cô không thể làm gì chỉ có thể nhìn nó thoi thóp trên giường
Lát sau nó lờ mờ mở mắt ra
Nó nhìn xung quanh rồi cố gắng ngồi dậy
Nó nhìn ra cửa, miệng nó khô khốc rồi nói
"Em gái à! Vào đây! Sao em lại đứng ở trước cửa thế kia? Vào đây đi!"
Lam Như cố ngồi dậy, hai chân nó run lập cập, rõ ràng là rất mệt nhưng nó vẫn cố bước ra cửa, nó đi ra rồi thủ thỉ
"Em gái à! Vào đi! Tối qua em đi đâu sao không về ngủ với chị? Có phải em sợ chị ấy mắng không? Không sao đâu!-chị sẽ giấu, không cho người ta biết đâu! Em đừng sợ nhé!"
"Sao em không nói gì? Có phải rất đói rồi không? Lát chị lấy tiền tiết kiệm mua đồ cho em ăn, được không?"
Như Hoa sợ con bé sẽ làm hại Lam Như nên bước lại gần nói to
"Tránh xa con bé ra! Nhanh lên!"
Lam Như liền chắn ngang không cho Như Hoa lại gần con bé, nó khóc ngất lên
"Chị đừng làm hại em gái của em! Đừng làm hại nó mà! Em xin chị! Em gái em nó đáng thương lắm, nó không hại em đâu! Chị đừng đánh nó có được không? Hay chị đánh em đi! Em gái em nó không có tội!"
"Lam Như à nó không phải người đâu!"
"Em biết...em biết nó không phải người! Nhưng nó là em gái của em! Nó...lớn lên cùng em, nó giống em đều không có mẹ, nhưng mà...nhưng mà nó không may mắn được như em, chị có biết không? Nó không có đồ để mặc, nó cứ hay bảo là rất lạnh, rất đau, mẹ nó đã làm nó đau, trên người nó có rất nhiều vết thương, chị không thấy sao? Nó đáng thương lắm rồi chị đừng ghét nó nữa mà!"
Lam Như quay lại ôm lấy con bé khóc ngất lên, nó xanh xao vàng vọt, gầy gò
Lam Như từ từ nói
"Chị à coi như em cầu xin chị, chị tha cho em gái em đi, có được không? Nó không làm hại em đâu, nó không được như người ta, nó không được ăn không được đi học không được nói chuyện với mọi người, nó chỉ có thể nói chuyện với em thôi! Nó luôn ở nhà đợi em về, nó không thể theo em đến trường sợ người ta phát hiện ra em nói chuyện với nó sẽ chửi em bị điên
"Ba luôn luôn vắng nhà, chỉ có nó nói chuyện với em, chơi với em, chỉ có nó biết em vui hay buồn, chỉ có nó bảo vệ em khi một ai đó mắng em mồ côi mẹ rồi đánh em, nó hỏi han em, rồi lo lắng cho em, bao năm qua nó lớn lên cùng em, chị có thể vì em tha cho nó lần này không?"
"Mỗi tối chỉ có nó bên cạnh em chúc em ngủ ngon, chỉ có nó đắp chăn cho em hằng đêm! Nó là em gái của em đó! Không phải quỷ đâu! Chị đừng làm nó đau mà! Nó đã bị thương nhiều lắm rồi!"
Mắt mũi nó tèm lem, nó ôm chặt em nó, thân thể run lên, đứa trẻ kia bỗng sụt sùi gọi
"Chị hai ơi!"