Bạn có một tình yêu...
Dù đó là đồng giới...
Nhưng cũng đừng nghĩ ngợi...
Hãy là bạn mà thôi...
—————————
Chun nhìn nó... ánh mắt có vẻ trầm buồn... chúng bắt đầu trùng xuống và hoang
mang đi vào câu chuyện...
......
Có lẽ ngay từ đâu, đó đã không phải là một mối tình đẹp... khi mà người Chun yêu... cũng là bạn gái của anh trai Chun. Cô ấy mới 15 tuổi và anh trai Chun thì đã 19, hai người họ sống chung với nhau dưới một mái nhà... y như một đôi vợ chồng. Và tất nhiên, hằng ngày, chứng kiến những cảnh ôm ấp trước người mình yêu và anh trai thì quả là một cực hình! Nhưng Chun vẫn cố chịu... vì nó hiểu rằng... nó không thể...
Nhưng rồi, ngày hôm ấy, cái ngày có thể coi là định mệnh... Khi anh Chun đi picnic cùng bọn bạn – hai ngày ba đêm mới về – Chun và nhỏ đã sống chung một mái nhà – chỉ có hai đứa mà thôi...
Nghe tiếng nước chảy róc rách trong phòng tắm... nó biết là nhỏ đang mình trần... những xúc cảm bị dồn nén bấy lâu nay chợt tuôn trào trong cơ thể... nắm chặt tay... nó đã cố để kiềm chế lại mình... nhưng không nổi! Bất thình *** h, con bé xông thẳng vào phòng tắm, nó tròn mắt thấy nhỏ đang mình trần hòa cùng làn nước... khuôn mặt như đỏ ửng lên vì ngại ngùng. Hai cuống tai Chun cũng nóng lên như vậy...
Nó cứ nhìn... còn nhỏ thì cũng chỉ biết đứng đực ra đấy thôi! Nhỏ không nói gì, rồi ngơ ngác... " Chun... sao cậu lại vào đây?! " – Nhỏ cất tiếng hỏi Chun, còn Chun thì không trả lời... dường như nước đã làm cho nó kịp tỉnh lại... Con bé vội vàng bước ngay ra khỏi phòng. Nhưng, nhỏ đuổi theo?! Nhỏ đã đuổi theo nó... và ôm trầm lấy nó... Trong giây phút đó, nó cảm nhận được... bộ ngực trắng trong mềm ngại của nhỏ đang áp chặt vào lưng nó... cho dù chỉ ngăn cách nhau bởi một mảnh vải. Mặt con nhóc như nóng bừng lên, rồi bất giác... nó quay lại nhìn.
Cầm chặt tay nhỏ giơ lên, Chun trừng mắt nhìn con bé... rồi nó nói với giọng dịu dàng – nhưng dứt khoát.
" MiXu... tớ... yêu cậu... Có thể, cậu sẽ coi câu nói này như một trò đùa... nhưng đối với tớ, đó là sự thật! " – Chun dõng dạc nói, xong, nó nhẹ nhàng gẩy tay con nhỏ ra... rồi vội vàng chạy thẳng lên phòng...
Không thể giải thích được xúc cảm bấy giờ của Chun là thế nào... nó ngập ngừng và khó chịu biết mấy... nhưng cho dù có dấu thế nào đi chăng nữa... thì nó vẫn phải nói... và nó đã được nói!!! Điều đó – đối với Chun – như thế là quá đủ!
Ngồi gục trong phòng... nó khóc... nó ôm mặt khóc... tiếng nấc cứ cất lên hòa cùng dòng nước mắt... Rồi MiXu cũng xuất hiện... nhỏ vội vàng mở cửa bước vào phòng nó. Ngay lập tức, nhảy lên giường... và... ôm trầm lấy con bé... Nhóc bẽn lẽn...
" Chun... tớ cũng yêu cậu... thật đấy... không đùa đâu... " – MiXu vừa nói, giọng nó vừa rưng rưng...
Chun ngơ ngác quay ra nhìn, dường như... nó còn ngỡ ngàng đến nỗi chưa thể tin nổi vào những điều mà mình đang nghe nữa...
........................
[ Trở lại với hiện thực ]
- Và... hai cậu đã làm chuyện đó à?!
- Ừm... Cô ấy đã dạy tớ! Thực ra thì lúc đầu tớ cũng không biết làm thế nào... vì trước mắt tớ chỉ là một đứa con gái...
- Ừm há! Thế hai cậu đã làm thế nào?!
- Dùng "*** toy", cô ấy đã đưa cho tớ một cái *** toy rồi bật vài cuộn phim cấp ba trong đống băng đĩa đồi trụy mà anh tớ hay xem...
- Và... – Mặt Xư Bi mỗi lúc một nóng bừng lên, vừa vì hơi ấm, mà cũng vừa vì nhịp tim đang đập thình thịch trong cơ thể nó... – Hai cậu đã làm thế à...
Chun gật đầu, một cái gật ngượng ngùng, nó không nghĩ là Chun có thể rụt rè như thế...
- Vậy sau này?! Sau này thì sao?! Liệu... anh cậu có biết không?! – Nó lại tiếp tục tò mò hỏi... mặc cho cơ thể mỗi lúc một run lên vì những cảm xúc lạ kỳ.
- Không biết... vì tớ và cô ấy đã chia tay ngay sau ngày hôm đó... – Chun cười nhạt.
- Chia tay ngay sao?!! Sao lại như thế?!! – Con bé trố mắt ra mà ngỡ ngàng...
- Ừm... và có vẻ cô ấy đã rất buồn... Nhưng tại thời điểm đó... thì tớ không thể nào tự cho phép mình hành động như thế được... Còn ba, còn mẹ, còn ông anh trai... liệu... nếu chấp nhận tình cảm của cô ấy rồi... tớ có còn dám đối mặt với họ nữa không – Chun khẽ mím môi tự dằn vặt, có vẻ nó đang cảm thấy đau khổ lắm... vì những cảm xúc ngày nào chợt ùa về trên khóe mắt... chúng đỏ hoe!
- Thế là cậu đã chia tay à?! – Xư Bi nói có vẻ buồn buồn, nó gật gù, nhưng rồi cũng cho rằng điều đó là sáng suốt... Tuy nhiên, những suy nghĩ ấy đột ngột bị ngắt quãng cho đến khi nó nghe Chun kể tiếp phần còn lại của câu chuyện...
............................
" Cậu sẽ trở thành người yêu của tớ chứ?! " – MiXu nghiêng đầu nhìn nó rồi nheo mắt cười hiền dịu... Nụ cười đó, nó sẽ mãi không bao giờ quên... nhưng... chỉ có thể để khắc sâu trong lòng...
Mọi việc xong xuôi, bỗng, Chun lạnh lùng đứng dậy, trước khi bước ra khỏi căn phòng, nó có nói với lại một câu...
" Hãy quên tất cả những chuyện này đi! Xin lỗi, nhưng mình không thể đâu... "
Và câu nói đó... Đã là nguyên nhân chính... giết chết MiXu... cũng như kết thúc cái cuộc đời ngắn ngủi mà đầy đau thương của con bé...
Cha bỏ, mẹ mất, nó được anh trai Chun thương yêu và gia đình hắn chấp nhận, được ở trong một căn hộ cũng không đến nỗi tồi tàn... và được gặp Chun. Nó đã yêu Chun – một tình yêu thầm lặng. Và thật vui, khi Chun đã ngỏ lời... Nó cứ ngỡ... nó cứ ngỡ rằng mình có thể chịu đựng tất cả... Nhưng rút cục, Chun đã là người ra đi...
Sau ngày hôm ấy, anh trai Chun về, họ vẫn cư xử như bình thường. Nhưng, chỉ có MiXu là trầm lặng hơn... Con bé dường như không muốn làm " chuyện ấy " với anh trai nó nữa. Mặc dù mỗi lần như vậy lại là một lần tim Chun nhói đau.
Hai tuần sau...
.....................
Kể đến đây, bỗng... cậu ấy dừng lại... giọng ngập ngừng như không muốn kể tiếp...
- Hai tuần sau?! Có chuyện đã gì xảy ra vậy?! – Con bé lại mắt tròn mắt dẹt, cố kiếm câu trả lời...
Hít một hơi thật sâu từ những làn trắng khói mờ đục, Chun mỉm cười... một nụ cười rất đỗi chua chát... mà Xư Bi có thể cảm nhận được nỗi đau...
- Cô ấy chết... Tớ nghe tin cô ấy đã bỏ đi... bỏ về nhà của mình. Và người ta đã phát hiện ra xác của cô ấy bị rơi từ tầng bốn xuống... cơ thể cô ấy dường như gẫy rụp... Anh tớ không hiểu vì sao... cũng không biết lý do... nhưng... tớ biết...
Vừa nói, Chun vừa khóc nấc lên, nước mắt nó chảy mỗi lúc một nhiều... ướt nhòa cả hai bên má... Con bé khóc... dịu dàng... không mạnh mẽ. Có lẽ, lúc này đây, nó thực sự cần một bờ vai... Và Xư Bi cũng khẽ kéo đầu con bé dựa vào vai mình, ôm ấp... Nó biết, dù sao thì Chun vẫn cứ là một đứa con gái... thật vậy!
.......................................
Và cả đêm hôm ấy, hai đứa cứ trằn trọc mãi không ngủ được. Chun thì kể chuyện, còn Xư Bi thì lắng nghe... Ôi! Nói chung là toàn những chuyện từ trên trời dưới đất... Nhưng rút cục, chung chung lại... vẫn là những vấn đề quanh " *** ". Eo! Nói ra thì thật là ngại... nhưng thật đấy... đôi lúc, nó lại thấy ghê rợn chính mình... Kinh thật! Sao lại đi nghe những chuyện này chứ?! Sao lại có hứng thú với chúng chứ... Và sao lại tò mò... Nếu để hỏi thì có biết bao nhiêu cái tại sao... Nhưng tạm thời thì cứ lắng nghe cái đã... Nghe để mà hiểu thì đã làm sao nào?! Không thể để mình thành đứa ngờ nghệch mãi được! Cũng phải trưởng thành lên chút chứ! Ôi... mà sau cái đêm ấy thì tầm hiểu biết của nó cứ phải gọi là " dày dặn " lên nhiều ấy chứ... Nghĩ thế, nó lại phì cười.
Bỗng! " Nhóp! " một cái, con bé giãy nãy cả người!
- Á!! Chun!! Cậu làm cái gì thế!!
- Ha ha!! Thì bọn con gái vẫn hay làm thế này với nhau mà! – Chun vừa bóp lấy ngực nó, vừa cười khành khạch!
- Bỏ tay ra ngay! Có tin là tớ đá bật cậu ra khỏi giường không!! – Xư Bi chau mày tức tối, giọng có vẻ nghiêm túc.
- Ok! Được rồi! Được rồi... Cô bạn khó tính! Ái chà... của cậu không quá to nhưng lại rất nhạy cảm đấy nhỉ?! Ha ha ha!! – Chun vừa nói, vừa cười hà hà một cách khả ố...
Xư Bi đỏ ửng cả mặt, Chun vừa dứt lời thì nó cũng kịp bật dậy, đá phăng Chun bay thẳng xuống giường.
- Á à! Liều mình nhỉ! Dám đá tớ cơ à! Cậu sẽ phải hối hận đấy!!
- Oh yeah! Thử xem nào... Cô bạn tomboy!
Nói rồi, hai đứa nhảy bổ vào nhau, đạp chăn đạp gối bay tung tóe. Tiếng động lục cục lan sang tận cả phòng bên, nơi mà Yul đang ngậm ngùi xem xxx.
" Grừ... " – Hắn chau mày rồi vội tắt tivi đi, chống tay vào cằm mà bực bội – " Hừ!! Hai con ngốc đó đang làm gì mà ầm ầm lên thế nhỉ?! Toàn những tiếng động lạ... chẳng để cho ai ngủ cả!! Điên mất!! ".
...........................
Sáng hôm sau, sau một đêm trằn trọc... tất nhiên là trằn trọc rồi, cả căn nhà... có ai ngủ được vì chúng nó đâu... Chun và Xư Bi lại dậy sớm... rất là sớm!!!
Vốn theo kế hoạch của nó là mình sẽ tự tay làm Obento cho cả đội. Chà! Nhưng cũng chẳng biết là có phải lập dị hay không... khi mà cả trường đều quyết định ăn nhà hàng còn đội cái Xư Bi lại tự làm như vậy. Nhưng cũng chẳng sao! Vì theo quan niệm của nó... picnic như thế mới vui mà ^^!
Oài! Lục cục suốt cả một buổi sáng... cuối cùng thì cũng đã xong. Và thành quả nỗ lực của chúng nó là đây...
Hộp này là của Xư Bi nè. Con bé tự làm riêng cho mình, và cũng nhất quyết ôm khư khư... quyết không đổi cho ai cả. Mặc dù... Chun đã nài nỉ hết cỡ!
( Xinh nhờ! Hai con heo trông thật là yêu!)
Còn đây là của Chun. Yà... cũng dễ thương lắm đấy chứ!
Cuối cùng, hộp của Yul... con bé lóc cóc bước ra trước mặt hắn, rồi cố gắng giơ lên cái hộp cơm cho ngang mắt hắn ( kẻo hắn lại chê nó lùn!).
Nhưng... bất thình *** h... thậm chí còn chẳng để cho con bé kịp nói câu nào, Yul đã giật phắt cái hộp cơm trong tay nó, rồi hí hoáy mở ra xem sao.
" Cái gì đây?!! " – Yul chau mày, ra vẻ không hài lòng...
Con bé cũng nhún nhún, cố rướn mắt để nhìn thấy thứ mà Yul đang tò mò... Rồi nó lại thở dài.
" Cái mặt anh đấy! "
" Cái gì?! Cái mặt tôi á! Tôi mà xấu thế này á?! Tôi để ngôi giữa bao giờ?!! " – Vừa nói, Yul vừa bắn như súng liên thanh vào mặt nó khiến cho con bé phải bực mình đến nỗi đòi lại hộp cơm.
" Xấu hả! Xấu thì trả lại tôi đây! Ai cần cái tay anh xía vô chứ!! " – Nó gắt lên tức tối. Nhưng Yul lại đẩy ra, cứ giữ tay ấn đầu con bé xuống ( lợi thế chiều cao), rồi ton ton cầm hộp cơm đi cất...
" Yà! Không được đâu! Dù sao thì cô cũng đã cho tôi rồi! Bây giờ nó là của tôi! Cô không có quyền quyết định nữa! Hà hà hà!! " – Nói rồi, hắn lại ôm chặt cái hộp cơm rồi cười khả ố...
" Đúng là tên điên! " – Xư Bi nhìn theo, nó thở dài, rồi lại lầm bầm chán nản – " Sao ba có thể gả mình cho một gã khùng như thế này được chứ!! Ước chi... người đó phải là... "... Nghĩ đến đây, nó lại siết chặt hộp Obento dành cho Jen sunbea trong tay, lon ton trở về phòng, mỉm cười thích thú.
............................
Vừa mở cửa bước vào phòng, nó đã gần như chết đứng khi thấy Bụt bất thình *** h xuất hiện... lộn tùng phèo từ trên trần nhà... thò lò đầu xuống đất!!
Nó sững người, suýt thì đánh rơi cả hộp cơm... may mà tinh thần vững chắc. Con bé hét toáng lên cay cú >"" Mr. Quy lão – sư phụ của Sôn Gô Ku nổi tiếng chứ ai!
Nhìn lão lệnh khệnh đi tới, ai nấy cũng hết lời kinh ngạc! Nhưng không thể để mọi người kịp sinh nghi, con bé đã vội vàng bước tới rồi liến thoắng giới thiệu.
- A ha! Giới thiệu với mọi người... đây là Mr. Bụt... à mà nhầm... bác tôi...
- Bác cô á?!! Ông ta làm cái quái gì ở đây?!!
Bà Mom gắt lên cáu kỉnh rồi nghênh mặt bước về phía cái xe...
Con nhóc gãi gãi đầu ấp úng...
- A... chẳng là... bác của cháu đột ngột lên chơi... nhưng lại chẳng có người quen thân thích nào ở đây cả... Liệu... bác ý có thể tham gia picnic cùng chúng ta không ạ?!
Xư Bi vừa dứt lời, ngay lập tức, mọi người lại quay ngoắt ra, rồi hét vào mặt nó một câu... rất nhanh.
- Không!!
Bà Mom thì tiếp tục cau có, khiến nó càng lúc càng khó xử vì hai bên.
- Cô nghĩ làm sao mà lại có thể để một lão già ăn mặc rách rưới như thế này lên chiếc xe sang trọng của chúng ta được hả?! Thích thì tự kiếm lấy cái gì mà đi theo!!
Nói rồi, bà bước thẳng lên xe rồi đóng rầm cửa lại, khiến hai " bác cháu " đều ngỡ ngàng quay ra nhìn nhau.
Con bé nhăn nhó, nói bằng giọng nghi hoặc.
- Ồ! Có một tình yêu ở đây sao?!
Không vội nản lòng, Bụt vẫn xua tay rồi làm như rất thản nhiên.
- Hề hề... từ từ sẽ có...
Nói rồi, " Úm ba la xì bùa " cái bùm một phát! Ngay lập tức, hiện ra trước mặt nó là một con xe "đời đầu chạy dầu không chạy xăng" mang dáng vẻ cổ kính siêu đỉnh bất thình *** h xuất hiện... khiến tất cả mọi người xung quanh đều phải quay ngoắt lại mà thất kinh...
- Wa! Chơi bời à nha!!
Khẽ vuốt mớ tóc chẳng có mấy sợi của mình hất lên một bên, Bụt nghênh mặt cười đắc ý.
- Lại chẳng! Không chơi thì làm sao!!
Mom vẫn chẳng thèm ngước lại nhìn, bà còn tiếp tục cong cớn...
- Xí! Để xem lão già quê mùa thì làm được gì với thứ đồ cổ ấy!
- Cưng đừng coi thường anh!
Vừa dứt lời, ngay lập tức, Bụt nhảy phắt lên xe... rồi sau một tiếng nổ ầm trời vang như pháo dội, có âm thanh mang hơi hướng kiểu như... " Bủm! " bất ngờ vang lên... khiến tất cả mọi người trong xe đều phải ngơ ngác ngoái lại nhìn vì Bụt đã vượt qua mặt họ từ lúc nào không biết!
Không giấu nổi sự ngỡ ngàng, Mom cũng phải quay ngoắt ra mà thoảng thốt!
- Oh man! So cool!!!