Đoan Mộc Mộc chỉ cảm thấy hơi sức toàn thân đều bị rút sạch rồi, nhưng mà hình như rút đi lại không chỉ là máu, hình như là sinh mạng của cô, là một phần quyến luyến cuối cùng của cô đối với người đàn ông này.
Nơi bụng quặn đau, lúc này anh lại cố tình như uống thuốc, cả đêm lần trước, cô đã lãnh giáo phương diện cường thế này của anh rồi, cô liều mạng muốn kháng cự, muốn gạt bỏ thân thể của anh ra, lại ngược lại chặt ngậm chặt anh hơn.
Lãnh An Thần cảm thấy hạ thân cô có nhiệt nóng tràn ra, anh cho là cô cũng động tình, càng hưng phấn hơn, cánh tay căng thẳng bắp thịt rắn chắc, mồ hôi hột nhẹ nhàng từ tóc anh nhỏ xuống, rơi xuống ngực trắng noãn của cô, hấp dẫn theo cách khác.
Cúi đầu, anh nuốt ɭϊếʍƈ, Tiểu Bạch Thỏ ngay trước ngực cô đều ngậm. . . . . .
Đau đớn khiến cho sắc mặt cô trắng bệch, chỉ là người đàn ông chôn ở trước ngực cô căn bản không nhìn thấy, cuối cùng cô đau đớn liên tục ngay cả hơi sức kháng cự cũng không có, mặc cho anh tùy ý vặn vẹo.
"Lúc này sao không lên tiếng, không phải mới vừa rồi còn kêu là không cần sao? Rất thoải mái, đúng không? Có phải cảm thấy kỹ thuật của tôi so với những gã đàn ông mạnh hơn nhiều phải không?" Giọng nói của anh trầm thấp giống như là ma quỷ dưới địa ngục, châm chọc này vẫn là đâm xuyên da vào tận xương, Đoan Mộc Mộc vô tri vô thức nhắm mắt lại.
Thân thể tràn đầy vết ứ đọng tím bầm bị anh đung đưa đụng từ trên xuống dưới, kiều diễm lọt vào trong mắt làm cho người đàn ông càng điên cuồng, động tác của anh càng ngày càng khoa trương, càng lúc càng mạnh, cho đến cuối cùng, hôn lên hông của cô, hôn lên cái nơi đã khắc tên anh, thỏa thích lâm ly buông thả. . . . . .
Hình như rất thỏa mãn, Đoan Mộc Mộc nghe thấy bên tai vang lên tiếng thở dốc nặng nề của anh, mà ý thức của cô cuối cùng cũng biến mất, rốt cuộc không cả giác được gì, ngay cả đau đớn hình như cũng không cảm giác được.
Giữa hai chân trắng nõn có máu tươi không ngừng rỉ ra, nhiễm đỏ giường lớn phía dưới, chẳng qua là ga giường màu xanh dương, nếu như không nhìn kỹ căn bản là không thấy được.
Lãnh An Thần nâng đầu từ cổ của cô lên, nhìn cô nhắm cặp mắt, lông mi dài chớp, giống như đứa bé mệt mỏi vô cùng, trong nội tâm anh không khỏi run lên, không nhịn được cúi đầu ở chỗ dưới cằm mềm mại khẽ cắn một hớp, âm thanh bởi vì mệt mỏi mà mềm nhẹ xuống, "Sao yếu sức như vậy?"
Ở trong lòng của anh, cô chính là một con hổ nhỏ sinh sôi không ngừng tràn đầy lực chiến đấu, nhưng giờ phút này thế nào lại giống như đoá hoa bị bẻ gãy?
Nghi ngờ thoáng qua trong tim, nhưng cả người kinh sợ làm cho anh dừng ở biển tình không có lui bước, hơn nữa cô mềm mại bao bọc anh thật thoải mái, nếu như có thể, anh muốn vĩnh viễn dừng ở trong thân thể của cô, dừng một kiếp.
Lại qua một hồi lâu, anh mới lưu luyến thối lui khỏi thân thể của cô, chỉ là vừa động, cũng cảm giác không đúng, bên trong thân thể của cô lại còn có nóng bỏng xông ra, mà trong không khí hình như mơ hồ tràn ngập mùi máu tươi nhàn nhạt. . . . . .
Chân mày Lãnh An Thần thình thịch nhảy mạnh, tâm không thể ức chế trầm xuống, hai tay chống bên người cô cũng run lên, ánh mắt lại không dám hướng dưới người cô nhìn xem.
Ngón tay thay thế mắt hướng dưới người cô tìm kiếm, nhưng khi trên đầu ngón tay đập vào mi mắt là màu hồng tận đáy mắt, thân thể cao lớn của Lãnh An Thần như bị sét đánh, mãnh liệt run lên. . . . . .
Tại sao có thể như vậy? Mặc dù anh thừa nhận mới vừa rồi động tác của mình có mạnh chút, nhưng cô cũng không đến nỗi thế chứ?
Gân xanh trên trán phồng lên, anh cố nén rung động đáy lòng bị khuấy đảo, cố gắng trấn định rút khăn giấy ra hướng hạ thân của cô lau đi, nhưng khăn giấy rất nhanh bị ướt đẫm, anh lại lặp lại mấy lần, nhưng máu tươi dưới người cô vẫn không ngừng được, anh bắt đầu sợ. . . . . .
"Bà xã, Mộc Mộc. . . . . . Em tỉnh lại đi, Mộc Mộc. . . . . ." Anh vỗ nhẹ lên mặt cô, nhưng cô tựa như trẻ con vô cùng mệt mỏi ngủ thϊế͙p͙ đi, thế nào cũng không có phản ứng lại được.
Lãnh An Thần từ trên giường nhảy lên, kinh ngạc nhìn cô mấy giây, sau đó mới giống như là có ý thức, mặc quần áo qua loa, sau đó cầm chăn bao cô lại, chạy vội ra ngoài ——
Trong phòng bệnh trắng noãn, Đoan Mộc Mộc nằm, trên mặt không có chút huyết sắc, cũng không có bất kỳ biểu lộ gì, cực kỳ giống một thi thể đã mất, nhưng dụng cụ một bên còn phát ra tiếng vang nhỏ, lại chứng minh cô còn sống.
Lãnh An Thần ngồi ở đó, giống như điêu khắc, mắt không hề chớp nhìn chằm chằm người trên giường, giống như đang trầm tư, hoặc như là không hề suy nghĩ bất cứ điều gì.
Bác sỹ nói, bởi vì hoan ái quá mức kịch liệt, để cho đứa bé của cô không còn nữa.
Thời khắc vừa mới biết được sự tồn tại của đứa bé này, anh hận như vậy, hận không thể tự tay đem sinh mệnh nhỏ đó bóp chết, nhưng khi bác sỹ nói ra lời nói kia, khi anh biết mình tàn nhẫn bóp chết một sinh mệnh nhỏ, anh mới phát hiện đó cũng không phải là điều anh muốn, anh không có một chút sảng khoái, chỉ có đau lòng.
"Cô ấy tỉnh!" Chợt, có âm thanh vui sướng ở trong phòng bệnh vang lên, quả nhiên, Lãnh An Thần thấy cô vẫn ngủ say, lông mi khẽ động.
Chỉ là, anh còn chưa đứng lên, bác sỹ cùng y tá liền vây lại, đem anh ngăn cách ở bên ngoài.
Đầu Đoan Mộc Mộc cực kỳ choáng váng, chỉ cảm thấy có ánh sáng soi tới đây, chói đến mức cô mắt mở không ra, chốc lát liền nghe có người nói bên tai, "Bệnh nhân không có cái gì đáng ngại, nghỉ ngơi nhiều là được."
Cuối cùng cô bị buông ra, Đoan Mộc Mộc chậm rãi mở mắt, đập vào mắt là màu trắng, ga giường màu trắng, vách tường màu trắng, giống như là thiên đường vậy, nhưng trên tay của cô là kim truyền nước.
Thì ra là không phải Thiên đường, là bệnh viện.
"Bây giờ cô cần tĩnh dưỡng, không thể rơi lệ, không thể dính nước lạnh, cũng không thể ăn thức ăn sống lạnh, sanh non khiến cô mất máu quá nhiều, thật sự nếu không chú ý, sẽ có chuyện, cũng sẽ ảnh hưởng đến việc sinh con sau này. . . . . ." Lời của bác sỹ thao thao bất tuyệt, nhưng Đoan Mộc Mộc giống như chỉ nghe được hai chữ —— sinh non.
Đứa bé của cô không còn sao?
Tay, theo bản năng vuốt ve cái bụng, mặc dù nơi đó vẫn luôn bằng phẳng, nhưng cảm giác hoàn toàn bất đồng.
Giờ khắc này, cô cảm giác vô ích hết không phải bụng, mà là lòng của cô.
Bác sỹ đi khi nào cô cũng không biết, chỉ là lúc giương mắt liền thấy người trên ghế sa lon.
Bóng dáng cao lớn ẩn ở dưới ánh sáng, không thanh minh, nhưng dù là như thế, anh vẫn mê người như cũ.
Chỉ một cái liếc mắt, lòng của Đoan Mộc Mộc liền đau kịch liệt, giống như bị lưỡi cưa lôi kéo qua lại.
Ánh sáng trước mắt tối sầm lại, anh cũng đã đi qua, kéo một cái ghế qua ngồi ở trước mặt cô, tròng mắt đen nhìn cô, bên trong hình như ẩn chứa quá nhiều tâm tình, nhưng rốt cuộc là cái gì, Đoan Mộc Mộc đã không còn lòng dạ nào để quan tâm.
"Đứa bé, không còn đúng không?" Biết rất rõ ràng rồi, nhưng cô vẫn hỏi, không biết xuất phát từ mục đích gì, hơn nữa thời điểm hỏi ra những lời này, cô nhìn anh, hình như không muốn bỏ qua bất kỳ vẻ mặt nào của anh.
Anh nhìn thấy tròng mắt đen của cô chợt tối sầm lại, giống như là bị cái gì đánh xuyên, chốc lát, anh cúi đầu xuống, âm thanh mới ở bên trong căn phòng yên tĩnh vang lên, thật thấp, "Thật xin lỗi. . . . . ."
Chỉ có ba chữ này, cũng để cho lòng của cô đau đớn như bị vô số đao đâm sau đó lại bị ngâm vào trong nước muối, đau đớn tăng thêm, mặc dù không ăn khớp, nhưng cũng là một cái đau trong thần kinh.
Cô bỏ lỡ đứa bé, nhưng anh chỉ có ba chữ không đáng kể này, châm chọc cỡ nào!
Đoan Mộc Mộc gắt gao nhìn chằm chằm anh, trên người của anh vẫn là bộ âu phục kia, đã mặc hai ngày, có chút xốc xếch, cả người cũng rất tệ, hình như một đêm này anh cũng không dễ qua, nhưng anh khó qua hơn nữa thì đền bù cô như thế nào?
Người đàn ông đã làm rồi. Không chịu nổi ánh mắt bén nhọn của cô, bàn tay Lãnh An Thần tiến tới, muốn che kín ánh mắt của cô, nhưng lại không dám, cuối cùng chỉ có thể rơi vào trên tay của cô, có lẽ là vì nguyên nhân chất lỏng treo ngược, cái tay kia lạnh thấu xương, ngay cả mao mạch máu dưới da cũng hiện rõ ràng.
"Anh không ngờ là như thế này, anh thật sự là không cố ý, anh. . . . . ." Anh nói xong, tay cầm tay cô càng ngày càng gấp.
Lòng bàn tay anh ấm áp xua đuổi lạnh lẽo sau lưng cô, tuy nhiên nó ấm không tới lòng của cô, nghe anh nói những lời này, cô chợt buồn cười, nhưng cười không nổi, chỉ nhẹ nhàng hỏi, "Bây giờ anh hài lòng rồi chứ?"
Bàn tay nắm tay cô run lên, tròng mắt đen có hiện ra đau xót, "Chuyện này coi như chưa từng xảy ra được không?"
Anh muốn đứa bé không còn, chuyện này đã qua rồi, anh có thể quên chuyện cô ở bên ngoài.
"Đây là ban ơn, vậy chẳng phải muốn tôi cảm ơn cái ân đức này của anh ư?" Cô lên tiếng, âm điệu có chút bén nhọn, như chùy thủ đâm vào màng nhĩ anh.
"Anh không có ý đó, anh nói. . . . . . Về sau chúng ta sống thật tốt, không cần nữa tổn thương lẫn nhau nữa, đều quên những chuyện đã qua đi, có được hay không?" Sau khi cô tỉnh lại, anh vẫn là loại tư thái áy náy này, thậm chí là khoan dung nên cố ý đè nén.
Quên? Về sau?
Những chữ như vậy, tại sao anh có thể nói được?
Sắc mặt của anh thật dầy!
Lãnh An Thần hình như nhìn thấu kích động của cô, vội vàng nói, "Hiện tại cái gì cũng không nên nói nữa, em nghỉ ngơi tốt đi, chờ em khỏe hẳn, chúng ta bàn lại!"
Anh nắm tay của cô, thả nhẹ vào bên môi, nhưng Đoan Mộc Mộc lại vẫy mạnh, anh thở ra khí nóng giống như mãng xà độc nhất cõi đời này.
Sức lực của cô hẳn là lớn như vậy, vùng vẫy khỏi anh rồi, cũng giựt kim tiêm trên mu bàn tay, máu theo vết tróc của ống truyền dịch trong nháy mắt vẽ trên không trung một đường vòng cung, nhỏ xuống cái chăn trắng như tuyết, đâm bị thương ánh mắt của Lãnh An Thần.
"Đừng làm rộn!" Anh ngăn chặn cô, cầm lấy bông băng trên đầu giường, đè lại miệng vết thương, "Em không thể chảy máu nữa."
Tối hôm qua cô chảy máu quá nhiều, cơ hồ hù chết anh.
Đoan Mộc Mộc cười lạnh, "Tối hôm qua tôi chảy máu còn ít sao?"
Một câu nói nghẹn chính anh, như bị tảng đá mắc kẹt ở cổ họng, thì ra là cô biết. . . . . .
Hình như ngày hôm qua lúc cô cầu xin tha thứ, nói là đau, nhưng anh mất lý trí cơ hồ không chú ý, thậm chí lúc hạ thân cô chảy ra nhiệt dịch còn cho rằng đó là biểu hiện cô động tình.
"Đừng làm thương tổn mình nữa được không?" Anh lẩm bẩm ra tiếng, âm thanh thấp giống như là không có thanh tuyến, "Dù là hận anh, cũng nên chờ em khỏe hẳn."
Đoan Mộc Mộc vô lực ngã nằm ở đầu giường, hận? Hận hữu dụng không? Có thể làm cho đứa bé cô bỏ lỡ sống lại sao?
Tất cả đều không thể nào, vậy đại khái chính là ý trời!
Lão thái thái muốn đứa bé như vậy, hiện tại thì tốt rồi, không dễ dàng có, nhưng là bị người cha ruột là anh bóp chết rồi.
Vậy đại khái chính là ông trời có mắt, nhất định bọn họ không thể có liên quan.
Nhắm mắt lại, Đoan Mộc Mộc lại lộ ra dáng vẻ mệt mỏi chí cực, đôi môi giật giật, thật bình tĩnh khạc ra ba chữ, "Ly hôn đi!"
Không phải nghi vấn, không phải trưng cầu, mà là khẳng định.
Lãnh An Thần động hầu kết lên xuống rung động, bàn tay nắm tay cô buộc chặt, giờ khắc này, anh chợt ý thức được, cô mất đi đứa bé, mà anh cũng mất cô.
Tâm, giống như là rơi vào giữa một hố tối, để cho anh sợ, "Chúng ta, bây giờ chúng ta không nên nói cái này!"
"Tôi muốn ly hôn!" Đoan Mộc Mộc giống như không nghe được lời của anh, quyết định lặp lại lời của mình.
"Mộc Mộc. . . . . ." Lãnh An Thần bị cô ép không thở nổi.
Đoan Mộc Mộc nghe thấy anh đột nhiên lớn tiếng, bỗng dưng mở mắt ra, "Thế nào? Anh còn có lý do cự tuyệt sao? Tôi khiến anh đội mũ xanh, anh còn có thể coi tôi là vợ anh ư?"
Cô nói những câu châm chọc, anh biết!
". . . . . ." Anh nhất thời nói không ra lời, không khí lâm vào cứng đờ.
Đúng lúc này, cửa phòng bệnh chợt bị đẩy ra, Tô Hoa Nam sải bước đi vào. . . . . .