Cô Dâu Nhỏ Bị Gạt Cưới Của Tổng Giám Đốc

Chương 95: Bào thai trong bụng cô là của ai?

Đoan Mộc Mộc như con thú nhỏ bị thương trốn ở một bên, cự tuyệt người nào đến gần, Tô Hoa Nam biết cô vẫn còn bài xích mình, bởi vì chuyện Lăng Khả Tâm, khoảng cách giữa anh ta và cô đã xa lại càng xa, xa tới nỗi anh ta không với tới được nữa.


"Rửa mặt đi, sắp biến thành mèo hoa nhỏ rồi." Thật ra Tô Hoa Nam cũng không mong cô đáp lại, mặc dù khi tới đón cô thì thấy cô đã khóc, nhưng sau khi nhìn thấy anh ta, một giọt nước mắt cô cũng không rớt ra, chỉ có ngẩn người.
Cô rất kiên cường, dù có lúc loại kiên cường này chỉ là ngụy trang.


Nhưng, anh ta biết cô rất đau lòng, hơn nữa còn đau lòng rất nặng, bởi vì chỉ có thời khắc như vậy, cô mới có thể an tĩnh như thế, an tĩnh giống như là đặt mình trong một thế giới khác, đem mình phong bế bên trong một thế giới nhỏ, cự tuyệt bất luận người nào đến gần.


Quả nhiên, lời nói của Tô Hoa Nam đổi lấy cô quay đầu đi, cô tránh mặt, ngay cả nhìn anh ta một cái cũng không muốn.
Tô Hoa Nam lúng túng dừng lại, cuối cùng đi tới, ngồi xuống, "Mộc Mộc, em không chịu tha thứ cho anh, là bởi vì trong lòng có anh đúng không?"
Bật dậy!


Lời nói của anh ta vừa dứt, cô đã đứng bật dậy, nhìn vào anh ta chằm chằm, hai mắt u tối giống như hai cái giếng cạn, có thể lôi người ta ngã xuống bất cứ lúc nào, ánh mắt như thế khiến Tô Hoa Nam nhất thời hoảng hốt, "Mộc Mộc, chúng ta không nói chuyện này nữa, chúng ta, chúng ta. . . . . ."


Tô Hoa Nam vội vàng nói sang chuyện khác, nhưng vô ích, sau đó liền nghe thấy cô mở miệng khàn khàn, "Đưa tôi về!"
Anh ta sửng sốt, không biết về là về nơi nào?
Biệt thự của Lãnh An Thần, hay là tòa nhà cũ?


"Đưa hay không? Không đưa thì tự tôi đi." Anh ta không trả lời, khiến Đoan Mộc Mộc cho rằng anh ta không muốn, nhấc chân muốn đi, Tô Hoa Nam đưa tay kéo.


Kéo rất nhẹ, nhưng lại động tới vết thương trên người cô, cô nhất thời đau đớn kêu lên một tiếng, sắc mặt trong nháy mắt cũng trở nên trắng bệch, anh ta trầm ngâm nhìn cô chăm chú, mấy giây ——


Rẹc một tiếng, quần áo của cô bị kéo ra, những mảng tím bầm lớn liền lộ ra trong mắt Tô Hoa Nam, chỉ thấy hai mắt đầu tiên là hoảng sợ, sau đó là đau, cuối cùng là giận.
"Lãnh An Thần *** chính là cầm thú, nó. . . . . .".


"Chuyện này không liên quan đến anh ta." Đoan Mộc Mộc hốt hoảng kéo áo của mình, khẽ kích động cắt đứt lời mắng chửi của Tô Hoa Nam.
Nhưng, những lời như vậy nghe vào tai Tô Hoa Nam chính là giải thích giúp cho Lãnh An Thần, "Bị như thế này, em còn che chở cho nó?"


Bàn tay nắm áo của Đoan Mộc Mộc run lên, ngay cả đôi môi cũng như thế, "Không phải che chở, mà thật sự không phải là anh ta. . . . . ."
"Vậy là ai?" Tô Hoa Nam đuổi tận giết cùng.


Ánh mắt đen nhánh của Đoan Mộc Mộc nhìn về phía người đàn ông trước mặt, càng thấy mệt mỏi, ngay cả giọng nói cũng không còn sức lực như trước, "Chẳng ai cả, là do tôi không cẩn thận, là tôi. . . . . ."


Nói xong, âm thanh lại nghẹn ngào, cuối cùng dừng lại, cô sợ nói thêm một chữ nữa, nước mắt sẽ chảy xuống.
"Mộc Mộc. . . . . ." Tô Hoa Nam làm sao không nhìn ra sự yếu ớt của cô, vươn tay muốn ôm cô, muốn trấn an cô, nhưng lại bị cô né tránh.


Đoan Mộc Mộc quay lưng đi, sửa sang lại quần áo của mình, hít thở sâu mấy giây mới mở miệng, "Đưa tôi về thôi, nhà cũ!"
Chỉ có thể trở về nơi đó, trên thế giới này, đó là nơi dung thân duy nhất của cô, mặc dù một vạn lần không muốn trở về, nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể đi về đó.


Cô không thể nán lại nhà của Tô Hoa Nam, quan hệ của bọn họ không cho phép cũng không nói, mà cái chính là cô không muốn dính líu gì đến anh nữa.
Thật ra thì cô rất mệt mỏi, mệt đến độ hận không thể xa rời nhân thế, nhưng căn bản không thể.


Người sống tựa như máy móc, kể từ khi cất tiếng khóc chào đời, quay vòng hay không quay vòng cũng đã sớm không thể theo ý mình.


Bầu trời trong mà đêm là một khoảng không màu xanh lam, xanh đến nỗi khiến người ta say mê, khiến cho người ta nhìn thấy liền muốn ngủ, nhưng duy chỉ có một người là tỉnh, cặp mắt vẫn nhìn trừng trừng, giống như không biết buồn ngủ.


Trên mặt đất là một đống tàn thuốc, ngổn ngang, mùi thuốc lá nồng nặc khiến căn phòng trong lành đã sớm không còn ngửi thấy mùi không khí trước kia, mà ánh mắt Lãnh An Thần vẫn là một mảnh trống rỗng, nhưng cẩn thận nhìn lại, trong mắt của anh rõ ràng không phải là khoảng không, bởi vì kết quả kiểm tra thai kỳ trên bàn kia thủy chung vẫn ở trong tầm mắt anh.


Trống rỗng trong anh là trái tim, cho nên dù trong mắt có vật, cũng tựa như không tồn tại.
Nhìn thấy tờ giấy này thì trước hết là anh kinh hoảng, sau là ngây ngốc, cuối cùng là tức giận, đến bây giờ chỉ còn lại một cảm giác chán nản.


Anh thừa nhận Đoan Mộc Mộc đã xâm nhập vào cuộc sống của anh, khiến cho anh phiền não căm tức, thậm chí nghĩ tới biện pháp để tách cô ra, nhưng ngày qua ngày, cô dần dần như một tia sáng mặt trời xuyên qua từng tầng cành lá, xâm nhập vào cuộc sống của anh.


Đêm qua, trong khoảnh khắc thấy cô bị thương, anh đã kích động lộ ra đau đớn cùng thương yêu, ban ngày ở trong công ty, trước mắt của anh tất cả đều là cô, cử chỉ điên rồ giống như trúng tà.


Anh không phải kẻ ngốc, anh hiểu sự mất khống chế này là bởi vì cái gì, nhưng khi nhìn thấy vật cũ bị thay đổi, tình cũ bị vạch trần, tâm tình của anh vẫn bị mất khống chế, chuyện đó cũng không trách được cô, chỉ là trong một lúc dĩ vãng hiện lên ập vào lòng anh khiến anh không chịu nổi.


Ngôn ngữ của anh hơi quyết liệt một chút, rống cô mấy câu, nhưng anh vẫn quan tâm cô.
Chỉ có điều quan tâm của anh bây giờ đã thành chuyện cười!
Cô là vợ của anh, dù là hữu danh vô thực, nhưng bây giờ cô lại cho anh một kinh hỉ như vậy!
Không, chỉ có kinh, không có hỉ.


Cô cư nhiên mang thai, nhưng đứa bé không phải của anh.
Bởi vì anh chưa từng chạm vào cô, mặc dù có mấy lần thiếu chút nữa mất khống chế, nhưng trong lúc quan trọng vẫn còn biết thắng lại, nhưng cô lại có thể trong tình huống này có đứa bé.
Châm chọc tới cỡ nào!


Trong khoảnh khắc Lãnh An Thần cầm được kết quả kiểm tra thai, nh hận không thể phá vỡ được thế giới này, nhưng khi bộc phát tức giận xong, chỉ còn lại bình tĩnh, còn có tuyệt vọng và trống rỗng.


Anh biết mình ở trong lòng cô rất tệ, cũng biết trong lòng của cô vẫn có người đàn ông khác, có mối tình đầu Tô Hoa Nam, có niềm vui mới Khang Vũ Thác, thậm chí Hồ Tiểu Liệt cũng có khả năng, nhưng duy nhất chỉ không có anh.


Về điểm này, anh không trách cô, là anh muốn mình xấu xa, không cho cô để vào mắt, nhưng cho dù như thế, cô cũng không nên trong lúc vẫn là vợ chồng với anh, lại làm ra loại sự tình này?


Trước kia, anh đã nhiều lần nhắc nhở cô đừng để anh bị cắm sừng, lúc ấy cũng không có cảm giác đặc biệt gì, chỉ cho rằng cô là một loại vật phẩm mà mình muốn bảo hộ, là lòng tự ái của đàn ông đang tác quái, nhưng bây giờ anh mới hiểu rõ ràng, khi nói ra những lời đó thì tim của anh đã vì cô mà mở rộng ra, là anh đang sợ.


Nhưng, không ngờ chuyện anh sợ nhất vẫn xảy ra!
Mặc dù trong sinh hoạt cá nhân, Lãnh An Thần cũng rất thác loạn, nhưng dù sao anh cũng là đàn ông, hơn nữa, anh rất chú ý, sẽ không lưu lại hậu hoạn, nhưng cô thì sao?


Nếu như nói cô cũng chỉ vì một lúc mơ hồ mà phạm sai lầm, có lẽ anh còn có thể tha thứ, nhưng tại sao ngay cả đứa bé cô cũng có?
Cô nói dạ dày không tốt, thì ra là gạt người, hoàn toàn không phải là chuyện dạ dày!


Cô mang thai, mới có thể vào lúc ăn cơm liền ói, tối hôm qua khi cô ăn cháo lại ói thì anh còn đau lòng không dứt, nhưng. . . . . .
"Đồ lừa gạt, đồ lừa gạt. . . . . . ." Lãnh An Thần gầm nhẹ, nhấc chân đá mạnh một phát, chiếc bàn bay ra chỗ khác.


Lần này không phải là lần đầu tiên anh mất khống chế trong tối nay, nhưng dường như ngoại trừ phát tiết như vậy, thì anh cũng không biết giải quyết nỗi đau trong lòng thế nào.


Trên thế giới này cái công bằng nhất chính là thời gian, sẽ không vì bi thương hay vui mừng của người nào mà dừng lại một giây, lúc Đoan Mộc Mộc bước xuống lầu, mọi người đanhg ăn sáng, còn chưa đi gần tới bàn ăn, đã bị mùi cơm chín khiến buồn ói, Đoan Mộc Mộc không dám đến gần.


"Chị, tới ăn sáng!" Lãnh An Đằng vẫn nhiệt tình như trước đây.
Đoan Mộc Mộc cong cong khóe môi, "Mọi người ăn đi, tôi không đói bụng."


Nghe nói như thế, động tác của Tô Hoa Nam dừng lại, mà âm thanh giễu cợt của Lãnh Ngọc Thù đã vang lên, "Chồng cả đêm không về, không chừng lại cùng người phụ nữ nào đó hưởng một đêm xuân, nếu như đổi lại là tôi, tôi cũng không đói!"


"Ai nói không đúng? Ngay cả người đàn ông của mình mà cũng ăn không no, nếu như là tôi, tôi đã sớm mua miếng đậu hũ đập đầu chết rồi." Mẹ nhỏ phụ họa.


Đối với đùa cợt này, Đoan Mộc Mộc sớm đã thành thói quen, nếu như không phải lão phu nhân còn sống, cô sợ rằng sớm đã bị những người này đuổi ra khỏi biệt thự này rồi.


Nếu như vào lúc bình thường, Đoan Mộc Mộc có lẽ sẽ phản bác mấy câu, nhưng bây giờ một chút cảm xúc cô cũng không có, mặc kệ bọn họ nói thế nào. Dù sao lão phu nhân đi, đánh chết cô cũng không tiếp tục ở lại nơi này .


"Mọi người sáng sớm đã ăn no muốn giải tỏa sao?" Mặc dù tuổi của Tô Hoa Nam không lớn lắm, nhưng cũng là người có vai vế ở đây, cuối cùng anh ta không nhịn được nữa đập đũa xuống.


Ở trong nhà này, anh luôn luôn cẩn thận, nếu như không phải thấy Đoan Mộc Mộc bị thương, anh nhất định sẽ không mở miệng, khi anh chạy theo, Đoan Mộc Mộc đã ngồi lên xe, anh ngăn lại, "Cùng đi chứ?"
"Không cần!" Đoan Mộc Mộc cũng không ngẩng đầu nhìn anh.


"Em còn chưa ăn điểm tâm, không bằng anh dẫn em. . . . . ." Anh muốn nói đưa cô đến nơi lần trước, nhưng không đợi anh nói xong, Đoan Mộc Mộc đã từ chối.


Cuối cùng cô cũng không ngồi xe của anh, mà kêu tài xế đưa cô đến công ty, về phần tại sao thì Tô Hoa Nam cũng rõ ràng, nếu như bọn họ cùng đến công ty, bị Lãnh An Thần nhìn thấy, không biết lại muốn nói lời khó nghe gì, nhưng cuối cùng anh cũng không yên lòng về cô, trên đường đi mua một phần ăn sáng, cô thích ăn bánh bao hấp và sữa đậu nành nhất.


Khi Đoan Mộc Mộc đến công ty, Lãnh An Thần còn chưa tới, đối với chuyện này dường như cô cũng không quan tâm, cô chịu đựng đau đớn trên người, dọn dẹp phòng làm việc, đúng lúc này, cửa phòng làm việc bị đẩy ra.


"Tô Phó tổng, có việc gì thế?" Đoan Mộc Mộc đổi cách xưng hô, tạo ra khoảng cách giữa bọn họ.
Tô Hoa Nam đứng ở cửa, sắc mặt lộ vẻ mặt đau xót, bây giờ đối với anh ta xa cách như vậy sao? Hay là cô sợ Lãnh An Thần hiểu lầm?


Tuy nhiên đau xót này nhanh chóng biến mất, Tô Hoa Nam cười nhẹ một tiếng, đem phần ăn sáng đã mua bỏ lên bàn, "Không ăn điểm tâm không tốt cho bao tử, dù như thế nào đi nữa cũng phải yêu bản thân mình."


Nửa câu đầu là quan tâm, nửa câu nói sau lại mang một hàm ý khác, Đoan Mộc Mộc dĩ nhiên hiểu được, ánh mắt rơi vào ly sữa đậu nành màu trắng bạc, chỉ một cái liếc mắt trong lòng đã đau đớn, lúc còn đi học, cô đặc biệt thích uống sữa đậu nành, đặc biệt là phải có đường..., mỗi ngày Tô Hoa Nam đều mua cho cô, còn có bánh bao hấp.


Nhớ mỗi lần cô đều ăn đến khóe miệng chảy mỡ, khi đó, Tô Hoa Nam sẽ dùng ngón tay lau cho cô, sau đó đưa ngón tay vào trong miệng mình, anh ta nói, việc này cũng ngang với bọn họ hôn môi.


Cô khi đó, đối với hôn môi vẫn rất kiêng kỵ, cho nên anh có rất ít cơ hội hôn cô, cho nên mỗi lần đều mượn cơ hội như vậy trêu chọc cô.


Hạnh phúc bị cướp đi, nhất định đều là ngọt ngào, giống như giờ phút này, nhìn bữa ăn sáng quen thuộc, Đoan Mộc Mộc chỉ cảm thấy khó chịu, cái gọi là cảnh còn mà người mất!


Anh ta và cô không thể trở về như trước được nữa, nhưng tại sao anh ta còn mang những ngọt ngào đã qua làm tổn thương cô?


Ngón tay vịn vào cạnh bàn đã trắng bệch, xương tay nhô ra giống như gai nhọn muốn cắm vào đáy lòng của người ta, nếu như không phải do anh ta bỏ cô, thì bây giờ cô cũng không chật vật như vậy, vậy mà anh ta lại dùng những tình cảm đã qua nhắc nhở cô. . . . . .
Anh ta thật lòng muốn cô khổ sở sao?


Như vậy, anh ta đã làm được, lòng của cô hiện tại so với vạn nhát dao cắt còn khó chịu hơn.
"Tôi không cần!" Cô đột nhiên rống lên, giơ tay hất ly sữa đậu nành và bánh bao hấp đi, bánh bao nóng hổi lăn đầy đất, nhất thời mùi thơm bốc ra bốn phía.


Đoan Mộc Mộc vừa nghe mùi này cảm thấy buồn nôn, nhưng đại khái do quá tức giận, cô lại ép xuống, "Tô Hoa Nam, tôi cho anh biết, đừng mang những chuyện này ra nhắc nhở tôi nữa, cho dù tình cảm đã qua có như thế nào đi nữa, thì đó cũng đã là quá khứ, bây giờ anh đưa chúng đặt ở trước mắt tôi, là muốn nhắc nhở tôi anh vứt bỏ tôi như thế nào sao?"


Tiếng rống có chút cuồng loạn, chấn động Tô Hoa Nam, cũng làm kinh động những người khác, nhưng sau khi nhìn thấy Tô Hoa Nam, mọi người vẫn kiềm chế được mà tránh đi.


Đau đớn trong mắt Tô Hoa Nam tràn ra, giống như bị người đâm một đao, nhưng anh ta cũng không nói một chữ, khom người xuống, nhặt những cái bánh bao hấp rơi tán lọan trên mặt đất, từng cái lại từng cái, mỡ đông dính đầy đôi tay, thế nhưng dường như anh ta lại không có chút quan tâm.


"Không phải anh muốn nhắc nhở em cái gì, chỉ là không muốn em bị đói." Anh ta nhẹ nhàng lên tiếng, âm điệu nhỏ như vậy, nhưng giống như tảng đá khiến Đoan Mộc Mộc bị nghẹn.


"Tôi không cần, đói chết cũng là chuyện của tôi, không có quan hệ gì với anh." Cô cố tình lạnh lùng, thậm chí là cay nghiệt, không biết hôm nay cô bị làm sao, chẳng qua cảm thấy khó chịu cần phát tiết.


Tô Hoa Nam đứng dậy, đem bánh bao hấp và sữa đậu nành ném vào thùng rác, đã dơ bẩn, nhất định không thể ăn được nữa rồi.


"Anh biết chuyện mình làm không thể tha thứ, cũng không hy vọng xa vời được sự tha thứ của em, chỉ vì anh không thể không quan tâm khi thấy em bị thương." Tô Hoa Nam đến gần cô, nhưng cô lại né tránh, anh ta chỉ có thể đứng ở tại chỗ, "Bất luận em tin hay không, trái tim anh mãi mãi vì em mà đập, anh yêu em, trên đời này không có người đàn ông nào có thể yêu em hơn so với anh." Anh ta nói xong, im lặng mấy giây mới xoay người, nhưng bước chân cũng không động.


Đoan Mộc Mộc nhìn ra, mới phát hiện chẳng biết từ lúc nào Lãnh An Thần đã đứng ở cửa.
"Tình cảm thổ lộ thật sâu, có thể ghi vào câu tuyên ngôn được yêu thích nhất hàng năm rồi !" Giọng nói vang lên, còn có tiếng vỗ tay của Lãnh An Thần.


Không ngờ Lãnh An Thần đã đến, không biết anh nghe được bao nhiêu, nhưng Đoan Mộc Mộc thấy cũng chẳng sao, cô chỉ nhàn nhạt liếc nhìn người đàn ông đứng trước cửa, nhưng lại bị bộ dáng của anh chế trụ.


Đây là anh sao? Đầu tóc rối bời không nói, trên người lại vẫn mặc bộ quần áo ngày hôm qua, thậm chí ngay cả râu ria cũng không cạo, hơn nữa hai mắt của anh còn vằn vện tia máu, bộ dạng giống như một đêm chưa ngủ.


Sao anh lại biến thành như vậy? Đoan Mộc Mộc gần như không nhịn được muốn hỏi, nhưng cuối cùng lại không mở miệng, vừa nhớ tới chuyện hôm qua cô đụng vào đồ vật thương của anh mà bị mắng, nên cô đè nén sự quan tâm xuống.
Sợ rằng cả đêm qua anh đã không ngủ, là do nhớ nhung người của quá khứ đi!


"Chú Hai, vợ của tôi không thấy cả đêm, thì ra là ở cùng với chú!" Đúng lúc này, Lãnh An Thần lạnh lùng mở miệng, lời nói kế tiếp càng thêm như trái pháo, "Chẳng lẽ chú không biết cô ấy bây giờ không thích hợp làm sao? Trong bụng của cô ta hình như đã mang thai chủng loại của chú!"