Từ trong phòng bệnh đi ra ngoài, Đoan Mộc Mộc liền buông lỏng cánh tay Tô Hoa Nam, chạy đi rất nhanh giống như đang chạy trốn, dường như chỉ thế này, thì những ấm ức trong lòng cô mới có thể dịu đi một chút, nhưng cô lại không biết rằng càng chạy như vậy, cô càng không thể nào hô hấp được, giống như bị ai đó chặn cổ họng lại.
Đau đớn càng như muôn ngàn mũi kim từ trong tim tràn ra, tỏa đi khắp nơi trong cơ thể, ngấm vào từng tấc máu thịt trong người cô.
"Khó chịu thì hãy khóc lên." Đột nhiên, đường đi phía trước bị ngăn trở, một bàn tay to ôm gáy cô, kéo đầu cô vào trong ngực.
Những chống đõ mạnh mẽ kiên trì trong nháy mắt như bị đánh nát, nước mắt dường như muốn tràn mi, nhưng không thể chảy ra, Đoan Mộc Mộc níu áo Tô Hoa Nam, cố gắng ép nước mắt chảy ngược vào lòng.
Cô không để mình khóc nữa, bởi vì nước mắt chỉ chảy ra cho những người yêu thương cô, nhưng giờ phút này không có ai thương cô, chứ đừng nói tới người đàn ông kia căn bản không xứng để cô rơi lệ vì anh.
Từ giờ về sau, cô sẽ không bao giờ khóc nữa.
Đoan Mộc Mộc từ trong ngực Tô Hoa Nam chậm rãi lui ra, sau đó ngửa mặt đón ánh mặt trời, không biết có ai đó đã nói cho cô biết, khi muốn khóc thì hãy ngẩng cao đầu lên đến 45 độ, nước mắt sẽ không rơi xuống nổi.
"Mộc Mộc!" Tô Hoa Nam nhìn cô, vươn tay ra, nhưng không chạm được cô, vì cô đã tránh đi.
"Em không sao, em rất khỏe." Cô cười với anh, nhưng nụ cười này giống như đóa hoa bị mùa đông lạnh lẽo vò nát, khiến lòng người cũng lạnh lẽo theo, cô hít mũi một cái, chóp mũi hồng hồng, "Anh về đi, em muốn một mình đi dạo một chút."
"Anh đi cùng em." Tô Hoa Nam sao có thể yên tâm bỏ lại cô trong lúc này.
Đoan Mộc Mộc lắc đầu, "Không cần, anh nên hiểu em, khi phiền lòng một mình ngây ngốc nửa ngày sẽ khá hơn."
Đúng, trước kia cô và lúc anh cãi nhau, cô đều tránh đi, không hiểu sao khi biến mất nửa ngày, sau khi trở về, cô giống như bị tẩy trí nhớ, hoàn toàn đem tất cả những chuyện không vui trước đó quên mất.
Chỉ có điều, bây giờ còn có thể như thế không?
"Mộc Mộc. . . . . ." Tô Hoa Nam vẫn không yên tâm.
"Em đi, bái bai!" Cô hướng anh vẫy tay, bước đi cách anh đủ xa.
". . . . . ." Tô Hoa Nam há miệng, nhưng không có phát ra âm thanh, bởi vì cô đã xoay người, đi hướng ngược lại với anh, cũng không hề nhìn anh.
Trong phòng bệnh, Lam Y Nhiên khóc thút thít, nghẹn ngào giống như bị rất nhiều uất ức, cũng khó trách, bị người ta mắng thẳng mặt là ɖâʍ phụ, nhưng ngay cả tư cách bác bỏ cũng không có.
"An Thần, vừa rồi anh nghe cô ta nói những lời khó nghe như thế nào rồi đấy. . . . . . Rõ ràng cô ta là tiểu tam trước, tại sao lại nói em như vậy? Em không thể để cô ta khi dễ như vậy, anh phải giúp em đòi một lời giải thích. . . . . . Còn anh nữa, nhìn cô ta cư nhiên quyến rũ chú Hai, căn bản cô ta mới đúng là. . . . . ." Lam Y Nhiên thao thao bất tuyệt.
Lãnh An Thần vốn đã vô cùng phiền lòng, bây giờ lại nghe Lam Y Nhiên nói không ngừng một tiếng, chỉ cảm thấy trong lòng rối loạn như mớ bòng bong.
"Đủ rồi!" Anh gầm nhẹ.
Lam Y Nhiên bị anh đột ngột tức giận dọa cho phát sợ, kinh ngạc nhìn anh, đôi mắt đẹp lay động từ từ mờ mịt sương mù, trong chốc lát nước mắt từng viên tròn trịa như trân châu lăn xuống , âm thanh cũng nghẹn ngào, "Em biết anh muốn cô ta ở đây với anh, vậy sao anh còn đuổi cô ta đi? Không nỡ thì giữ cô ta lại a, hoặc là bây giờ em giúp anh đi kêu cô ta trở về cũng được."
Nói xong, liền đi ra bên ngoài, tuy nhiên mới đi một bước, cánh tay đã bị Lãnh An Thần níu lại, cố đè nén những phiền não xuống đáy lòng, anh nhẫn nại dụ dỗ cô, "Anh không có ý đó, nhìn cô ta đã thấy bực mình."
Bực mình?
Nếu như không để ý sao có thể bực mình?
Lãnh An Thần, ngay cả nói dối mà anh cũng không biết nói.
Lam Y Nhiên dù sao cũng là phụ nữ, có sự nhạy cảm đặc biệt, huống chi cô và Lãnh An Thần đã yêu nhau lâu như vậy, ngay cả hít thở của anh cũng trở thành một nhịp với mình, vì vậy cô sẽ biết anh đang nghĩ gì.
"Anh mệt mỏi, muốn ngủ một chút, em về đi." Lãnh An Thần nói xong nằm xuống, nhắm mắt lại.
Lam Y Nhiên nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của anh, đáy lòng cũng thấy lạnh lẽo, trước kia chỉ cần cô muốn khóc, thì anh đã luống cuống an ủi cô, xem cô như bảo bối, nhưng gần đây, cô không còn cảm thấy cảm giác che chở đó ở anh nữa rồi.
Là bởi vì người phụ nữ kia, mới khiến anh mất kiên trì với mình sao? Hay là anh đã yêu người phụ nữ kia?
Ý nghĩ này khiến lòng cô căng thẳng, tay bỗng dưng nắm chặt, giống như sợ hãi điều gì đó tuột khỏi tầm tay.
Lam Y Nhiên nhìn anh, theo dõi gương mặt anh không hề chớp mắt.
Người đàn ông này giống như được thượng đế hôn qua, gương mặt anh tuấn giống như điêu khắc, mặt mày sáng sủa, dù là đang bệnh, nhưng cũng mang theo loại khí thế cùng sức hấp dẫn bức người.
Cô thương anh, anh chỉ có thể thuộc về cô, cho nên cô không thể trơ mắt nhìn trái tim của anh nghiêng về Đoan Mộc Mộc.
Nước mắt trên mặt biến mất, Lam Y Nhiên cố đè nén những uất ức thu dọn đồ đạc anh vừa ném hồi nãy, rồi lại y tá tới rút kim truyền dịch cho anh, sau đó mới ngồi xuống.
Nhìn anh ngủ, nhưng cô biết còn chưa ngủ, nhưng anh thà rằng nhắm hai mắt, cũng không muốn nhìn cô, đây là chán ghét sao?
Trước kia Lam Y Nhiên cảm thấy rất tự tin, nhưng hôm nay nhìn anh cháy lên lửa giận như muốn thiêu cháy hết tất cả, bây giờ thật sự cô không có một chút chắc chắn nào, nhưng không cam lòng.
Khóe môi nổi lên một nụ cười mỏng, cô cầm tay của anh, nếu anh đã giả bộ ngủ, thì cô cũng coi như anh đang ngủ vậy.
Thở dài rất nhẹ một tiếng, cô khẽ mở miệng, "An Thần, anh biết không? Thật ra thì em sống rất mệt mỏi, rõ ràng là yêu anh, nhưng lại không thể ở cùng với anh, còn bị người khác ở sau lưng mắng là Tiểu Tam, rồi Mộc Mộc mắng ngay trước mặt là ɖâʍ phụ. . . . . . Nhưng tất cả những chuyện đó em đều không quan tâm, em chỉ muốn anh yêu em, như vậy là đủ rồi. . . . . ."
Cô cầm tay anh áp vào gò má của mình, sau đó mặc cho nước mắt lạnh giá chảy qua lòng bàn tay của anh, sau khi nhìn thấy hàng mi dài của anh khẽ rung động, cô tiếp tục nói, "An Thần, em yêu anh, ở trên thế giới này chỉ có em là thật lòng yêu anh, mặc kệ danh phận, mặc kệ tất cả em vẫn yêu ngươi."
Mặt của cô gần sát ngực anh, một hồi lâu mới dời đi, "An Thần, em đi trước, về nhà nấu canh cho anh." Nói xong, khẽ hôn trên môi anh, rồi mới đứng dậy rời đi.
Nghe thấy tiếng đóng cửa, Lãnh An Thần mới mở mắt, lẩn quẩn bên tai là lời nói của Lam Y Nhiên, nếu nói anh không có một chút xíu cảm động nào là giả, nhưng càng thấy sự săn sóc và dịu dàng của Lam Y Nhiên, anh lại càng thấy hận Đoan Mộc Mộc.
Là cô đoạt đi danh phận vốn thuộc về Lam Y Nhiên, nhưng lại không biết quý trọng.
Là cô cùng người đàn ông khác mèo mả gà đồng, vậy mà còn ở trước mặt anh vênh mặt hất hàm sai khiến.
Là cô không minh bạch, làm hại anh bị xuân dược hành hạ.
Là cô đẩy anh cho người phụ nữ khác, là cô, là cô. . . . . .
Tất cả mọi chuyện đều bởi vì cô nên mới rối loạn, vậy mà cô lại cùng người tình cũ tới khoe khoang trước mặt anh, khiến cho một mình anh ở đây bị tức giận giày vò, còn cô lại sung sướng.
Anh không cho, không cho!
Trong con ngươi đen nhánh của Lãnh An Thần ánh lên những tia sáng phẫn hận, anh cầm điện thoại di động ở đầu giường nhấn mã số của cô, nhưng không bao lâu liền bị cắt đứt.
Người phụ nữ đáng chết, bây giờ càng lúc càng lớn mật, lại dám cúp điện thoại của anh .
Gọi nữa, vẫn bị cắt đứt.
Tức giận theo số lần điện thoại bị cắt đứt bùng lên, những suy nghĩ lung tung trong lòng cũng dâng tràn ——
Tại sao cô không nhận điện thoại? Bởi vì cô và Tô Hoa Nam ở chung một chỗ nên không tiện? Hay là bọn họ đang làm chuyện bừa bãi?
Tức giận dần dần bị khó chịu thay thế, anh lại nhấn một dãy số, đầu kia rất nhanh nhận điện thoại, "Tiểu Thần, chuyện gì?"
"Đoan Mộc Mộc đâu rồi, tại sao cô ấy không nhận điện thoại? Hai người đang làm gì?" Quá hốt hoảng, Lãnh An Thần hoàn toàn không còn chú ý tới giọng nói của mình lộ ra bao nhiêu ghen tức.
Tô Hoa Nam sửng sốt một chút, rồi trả lời, "Cô ấy không đi với tôi."
Lần này đổi lại là Lãnh An Thần sửng sốt, "Cái gì?"
"Sau khi ra khỏi bệnh viện là chúng tôi tách ra, cô ấy nói muốn ở một mình, cậu tìm. . . . . ." Tô Hoa Nam còn chưa nói hết, điện thoại đã bị cắt đứt.
Cầm điện thoại di động, Lãnh An Thần thở phào một cái, chỉ cần bọn họ không ở với nhau là tốt rồi, anh an tâm.
Giờ khắc này, anh mới phát hiện ngoại trừ việc để ý cô và Tô Hoa Nam có ở chung một chỗ không, thì anh còn sợ.
Đoan Mộc Mộc nghe thấy điện thoại di động lại kêu, căm tức lấy ra, bấm nút nghe rồi quát, "Anh muốn làm sao?"
"Là anh." Gọng nói trầm ổn của Tô Hoa Nam vang lên.
"A, em. . . . . ." Đoan Mộc Mộc muốn giải thích, nhưng lại thôi.
"Nghĩ anh là Lãnh An Thần sao?" Tô Hoa Nam hỏi ra câu cô còn chưa nói, khổ sở cười, nói tiếp, "Nó gọi điện thoại cho anh, hình như đang vội vã tìm em."
"Tìm em?" Trong tay Đoan Mộc Mộc đang cầm một cây kẹo bông vừa mới thổi, trắng xóa, khiến người ta chảy nước miếng, "Anh ta vừa ở bên người tình cũ, vừa bị tiểu bí, tìm em làm gì?"
Nghe thấy giọng cô đã buông lỏng, Tô Hoa Nam cũng yên lòng, "Đúng vậy a, sao vội vàng tìm em thế, tìm em làm gì?"
"Mặc kệ anh ta, anh ta chính là chó điên, tìm em ngoại trừ cắn em hai cái, thì sẽ không có chuyện gì tốt." Đoan Mộc Mộc giận dữ cắn chiếc kẹo một cái, lại nói tiếp, "Em không sao, đang ăn kẹo, cúp thôi."
"Ừ." Tô Hoa Nam đồng ý, trước khi cô cúp điện thoại, vội nói thêm một tiếng, "Mộc Mộc, anh cũng rất nhớ mùi vị kẹo đường, em ở đâu? Anh có thể tới không?"
Tay Đoan Mộc Mộc run lên, dư âm mùi vị kẹo đường trong miệng trở nên đắng ngắt, một hồi lâu cô mới trả lời anh, "Muốn ăn thì mình tự đi mua."
Không đợi anh trả lời, cô liền nhanh chóng cúp điện thoại, đúng lúc cô chuẩn bị tắt máy, lại nghe thấy tiếng tin nhắn điện thoại, mở ra ——
"Lập tức lăn về cho tôi!"
Chỉ có mấy chữ này, nhìn một cái cũng biết là ai gởi tới.
Đoan Mộc Mộc lắc đầu một cái, nhấn nút xóa, nhưng không ngờ ngay lúc này điện thoại của anh gọi lại, mà điện thoại lại nối máy.
Thật ra thì trong lúc Đoan Mộc Mộc nói chuyện với Tô Hoa Nam thì Lãnh An Thần gọi mấy lần, thấy máy cô luôn bận, anh mới căm tức nhắn tin.
"Đoan Mộc Mộc, tôi ra lệnh cho cô lập tức lăn trở về cho tôi. . . . . . Tôi vì cô mới bị thương, vậy mà cô ở bên ngoài cùng người đàn ông khác sung sướng, Đoan Mộc Mộc, trên cõi đời này không có chuyện dễ dàng như vậy đâu." Cô còn đang sững sờ, tiếng rống của Lãnh An Thần đã truyền ra.
Nhíu mày, Đoan Mộc Mộc đưa điện thoại dời xa một chút, tiếng rống của anh lớn như thế, không cần loa cũng khiến người đứng cách xa phạm vi ba thước cũng nghe rõ ràng.
"Lăn về á? Đáng tiếc tôi không phải bọ hung, không có bản lãnh này, nếu không anh lăn tới đây?" Đoan Mộc Mộc ôn hoà, không nóng không lạnh trả lời.
"Cô…!" Lãnh An Thần không ngờ cô vừa mở miệng đã mắng mình.
"Đoan Mộc Mộc, cô đừng có lắm mồm, nửa giờ, không. . . . . . 20", nếu tôi còn chưa thấy cô, tôi...tôi. . . . . ." Thật sự hiện tại anh cũng không biết lấy cái gì để áp chế cô.
"Anh làm sao vậy?" Đoan Mộc Mộc cười khẽ, "Là không cho tôi làm thư ký, còn là cách chức bà xã của tôi? Tốt nhất là cả hai cái."
Lãnh An Thần muốn hộc máu, người phụ nữ này từ khi nào trở nên răng nhọn mỏ sắc như vậy?
Trước mắt thoáng qua cảnh tượng cô và Tô Hoa Nam ôm nhau, anh hừ một tiếng, "Tôi sẽ cách chức Tô Hoa Nam."
"A, anh ta á!" Giọng nói của Đoan Mộc Mộc vẫn vẻ xem thường, "Anh ta là chú của anh, chứ không phải là của tôi, tùy anh."
Cô lại không thèm để ý chuyện anh uy hϊế͙p͙ Tô Hoa Nam? Có phải như thế có nghĩa trong lòng cô thật ra Tô Hoa Nam cũng không có quan trọng như vậy?
Ý nghĩ này khiến Lãnh An Thần không thoải mái mà còn rất dễ chịu, nhưng anh nhất định phải nhìn thấy cô, nhìn cô ngây ngô ở bên mình, anh mới yên tâm.
"Vậy tôi sẽ cho đào mộ phần của cha cô lên." Lãnh An Thần cũng không biết tại sao lại nói ra câu này, nói xong anh cảm thấy không ổn, nhưng lời đã nói, cũng thu lại được nữa.
Quả nhiên, không còn nghe thấy giọng nói phách lối của người phụ nữ bên kia nữa, giống như tín hiệu điện thoại di động đã bị gián đoạn, nhưng điện thoại di động rõ ràng vẫn còn kết nối.
"Cô có về hay không thì tự mình quyết định đi." Dù sao cũng đã nói rồi, hơn nữa cái này coó ẻ có hiệu quả, rốt cuộc cũng dứt khoát.
Một hồi lâu, âm thanh của Đoan Mộc Mộc truyền tới run rẩy, "Lãnh An Thần, anh đúng là đê tiện, sao anh không chết đi!"
Điện thoại bị cúp, nhưng âm thanh của cô vận như một lưỡi dao sắc bén mang theo độc dược, hung hăng đâm vào lòng anh.
Anh nói câu nói kia cũng chỉ muốn buộc cô trở về mà thôi, chứ không phải muốn làm như vậy.
"Bà xã, anh. . . . . ." Anh hướng về phía điện thoại di động, lẩm bẩm, "Câu nói kia là anh chỉ nói chơi thôi, sao anh có thể đào mộ phần ba em được chứ?"
Nhưng, cô đã không nghe được.
Đoan Mộc Mộc đứng ở đầu đường trống trải, ánh mắt ngây ngô nhìn thẳng, trong tay còn cầm cây kẹo đường bị cô ăn hết một nửa, phần còn lại cô ăn không trôi.
Cô không ngờ Lãnh An Thần lại có thể mang người cha đã chết ra uy hϊế͙p͙ cô?
Cha cô đã chết, tại sao anh có thể nói ra những lời như vậy?
Tâm, chợt đau, giống như là dao xoắn vào.
Đoan Mộc Mộc bỏ cây kẹo đường trong tay chạy theo ven đường, chặn một chiếc xe taxi, chạy thẳng tới mộ cha, cô phải tới xem thì mới có thể an tâm, mới có thể yên lòng.
Mộ của cha cô ở trên một ngọn núi, sau khi cha qua đời Đoan Mộc Mộc đã tới một lần, không phải cô không muốn đến, mà là không dám đến, bởi vì cô không chịu nổi đau đớn khi hai cha con cách biệt hai phương trời.
Xuống xe, Đoan Mộc Mộc nhanh chóng chạy lên trên núi, mấy lần suýt nữa ngã, cô cũng không để ý, rốt cuộc đứng ở trước mộ bia của cha, tất cả đều vẫn bình thường.
Căng thẳng trong lòng Đoan Mộc Mộc chợt rơi xuống, cùng rơi xuống còn có nước mắt của cô, gương mặt cha trên mộ bia vẫn hiền lành như vậy, giống như lúc còn sống, giờ khắc này, tất cả uất ức như đê vỡ, Đoan Mộc Mộc không khống chế được nữa khóc òa lên, "Ba, ba. . . . . ."
Cũng không biết khóc bao lâu, cho đến khi ban ngày nhanh chóng kết thúc, Đoan Mộc Mộc mới đứng lên, nhìn xung quanh bốn phía, phong cảnh ở đây không tệ, có bách thụ xanh tốt bốn mùa, kế núi gần sông, đúng là địa thế phong thủy.
Nhưng đối với chuyện này, Đoan Mộc Mộc cũng không thèm quan tâm, cô chỉ quan tâm là cha được nghỉ ngơi ở đâu, có thể khiến linh hồn ông không bị quấy nhiễu là đủ rồi.
Tính tình của Lãnh An Thần không ổn định, chọc giận anh, có thể làm ra chuyện gì , cô thật đúng là không biết chắc, anh có thể đụng tới ranh giới cuối cùng của cô, nhưng duy nhất cha cô thì không được.
Lần này, anh đụng đúng tử huyệt của cô.
Ngoài cửa sổ, ánh nắng chiều chiếu xuống sàn nhà, đem căn phòng phân cắt thành hai nửa, một nửa ấm áp, một nửa âm u, mà anh đang ngồi trong nửa âm u này.
Sau khi gọi cuộc điện thoại kia, anh vẫn rất ân hận, nhưng một người kiêu ngạo như anh, tuyệt sẽ không rút lại câu nói kia, thật ra thì anh biết cho dù có rút lại, thì tổn thương đối với cô cũng đã như dao xé nát da thịt, sẽ để lại vết thương.
"Chi ——"
Cánh cửa phía sau vang lên, anh cũng không xoay người, cho rằng y tá tới, cho đến khi âm thanh của cô từ từ vang lên, "Tôi tới đây, không cho phép anh đụng đến mộ phần của cha tôi."
Có chút giống như ảo giác, nhưng anh vẫn kềm chế không quay đầu lại, cho đến lúc thấy cô chân thật đứng trước mặt anh.
Chỉ là giờ phút này cô khiến cho anh đau lòng, trên nét mặt vẫn còn dấu vết đã từng khóc, tóc buông xuống thật dài, che kín nửa gương mặt, sắc mặt xám trắng, đôi môi tím bầm, chỉ có cặp mắt sáng bức người, làm cho người ta không dám nhìn thẳng.
Cơ thể ngồi đến cứng còng của Lãnh An Thần giật giật, nuốt nước miếng một cái rồi mới mở miệng, "Cô đã đến rồi, đương nhiên tôi cũng không động tới, kia. . . . . ."
"Nói đi, kêu tôi tới làm gì?" Cô cắt đứt những lời giải thích của anh.
Thật ra thì anhkêu cô đến cũng không để làm gì, chỉ là muốn nhìn cô mà thôi, bây giờ bị cô hỏi như vậy, anh lại không biết trả lời như thế nào, đúng lúc này, bụng của anh ùng ục vang lên, vì buổi sáng Lam Y Nhiên đưa cháo tới, anh cũng không ăn.
"Tôi đói rồi." Anh mở miệng.
"Tôi đi ra ngoài mua." Đoan Mộc Mộc đồng ý.
"Không cần." Nhìn cô muốn đi, anh vội vã mở miệng, "Một hồi ở nhà sẽ đưa tới, cô gọi điện thoại giục đi."
Ở nhà đưa cơm tới, điều này chẳng phải nghĩa là lão phu nhân biết anh bị thương?
Dường như cảm nhận được nghi vấn của cô, Lãnh An Thần giải thích, "Bà nội không biết, chỉ có Ngọc Thù biết."
Đoan Mộc Mộc cũng không tiếp lời, chỉ đứng như vậy, cục diện có chút không được tự nhiên như thế, Lãnh An Thần không thích ứng khi thấy cô như vậy, xoa nhẹ chóp mũi, "Cô cứ đứng như trời trồng như thế sao?"
Anh châm chọc khiến cô giật giật khóe môi, nhưng cũng không mở miệng, cô đi về phía ghế sa lon, trên ghế có một cái túi, bên trong có thuốc cùng quần áo cô đã mua cho anh, giờ phút này nhìn thấy, trong lòng Đoan Mộc Mộc đau nhói.
Lãnh An Thần thấy cô nhìn cái túi ngẩn người, bỗng dưng nhớ tới đây là cái túi buổi sáng khi cô vào phòng khách sạn làm rớt, mà những thứ bên trong anh đương nhiên nhìn thấy rồi, đều là mua cho anh, trong đầu chợt thoáng qua gì đó, bật thốt lên hỏi, "Người tối hôm qua là cô, có đúng không?"
Rõ ràng sáng nay mở mắt ra, người phụ nữ nằm bên cạnh là Lăng Như Ý, nhưng chẳng biết tại sao anh lại có cảm giác rằng, người tối hôm qua chính là Đoan Mộc Mộc, mặc dù anh bị dược vật hành hạ mất ý thức, nhưng trong nội tâm cũng có một loại cảm giác như vậy.
Câu hỏi của anh như vậy giống như là một thanh dao không có mũi nhọn, lặng lẽ từ từ rạch xuống, xé nát trái tim của cô.
Cô xoay người lại, ánh hoàng hôn chiếu trên người của cô, khiến cô được bao bọc trong một tầng ánh sáng vàng rực, nụ cười của cô tràn ra, sáng rỡ, nụ cười khiến ánh mắt cong lên, thế nhưng lại làm cho trái tim Lãnh An Thần hoảng loạn, "Bà xã. . . . . ."
"Lãnh An Thần, chắc đầu óc anh không có vấn đề, vậy thì anh muốn tôi tới điên rồi?" Khi cô nói thì nụ cười ở khóe môi sâu hơn mấy phần, chỉ là nụ cười này cũng không sâu tới đáy mắt, "Cho dù hôm qua anh bị dược vật hành hạ mà chết, tôi cũng sẽ không hy sinh sự trong sạch của mình mà ở chung một chỗ với một kỹ nam."
Lời của cô khiến lòng của Lãnh An Thần giống như treo một hòn đá nặng nhanh chóng rơi vào vực sâu.
"Không phải là tốt rồi." Người kiêu ngạo như anh, sao có thể dễ dàng bị lời nói của cô đánh bại, "Tôi đang lo lắng là cô, nếu để tôi với một kỹ nữ ai cũng có thể lấy làm chồng lên giường, tôi thà rằng bị dược vật hành hạ mà chết."
Cô mắng anh là kỹ nam, anh nhục cô là kỹ nữ.
Hai người không ai chịu nhường ai một phần.