Cô Dâu Nhỏ Bị Gạt Cưới Của Tổng Giám Đốc

Chương 23: Bị bắt gặp hôn!

Mùi cháo thơm dịu khi vào miệng trơn mềm này hình như là loại cháo ngon nhất mà Đoan Mộc Mộc từng ăn qua, thật ra thì chén cháo này cũng không phải là loại ngon nhất, mấu chốt là do chén cháo này có người đút vào trong miệng của cô.


Đoan Mộc Mộc vừa húp cháo vừa cẩn thận quan sát người đàn ông trước mắt, ngón tay thon dài, từng đốt xương phân biệt rõ ràng, lúc múc cháo vô cùng thanh nhã, còn có gương mặt tuấn tú đã mất đi vẻ tàn ác lạnh lẽo thường ngày, khiến người ta có cảm giác dễ chịu không nói thành lời.


Lần này cô là anh hùng cứu mỹ nam, đổi lấy sự dịu dàng của anh, cũng xem như là đáng giá, Đoan Mộc Mộc vì suy nghĩ mien man, nên chén cháo đã cạn đáy.
"Muốn ăn thêm không?" Lãnh An Thần hỏi khẽ.


Đoan Mộc Mộc lắc đầu một cái, nhìn Lãnh An Thần đặt chén xuống, cô lại cảm thấy lại có chút luyến tiếc: "Cái đó. . . . . ."
Nghe thấy cô lên tiếng, anh quay đầu lại, nhưng cô lại lắc đầu: "Không có việc gì. . . . . . Cám ơn anh đã đút cháo cho tôi!"


Nói xong, Đoan Mộc Mộc liền cắn lưỡi, tại sao phải nói như vậy, cô vì anh mà bị thương, nên anh đút cháo cho cô không đúng sao?


Chợt, một hơi thở nồng đậm tiến tới gần, Đoan Mộc Mộc hốt hoảng ngẩng đầu, đã thấy Lãnh An Thần chẳng biết từ lúc nào đã tiến gần cô, hơn nữa lại vô cùng gần, gần đến độ môi của anh gần như chạm vào chóp mũi của cô, vẻ mặt cô căng thẳng: "Anh. . . . . ."


Còn chưa nói hết, trên môi của cô nóng lên, là ngón tay của anh phất qua, "Em xem!"
Thì ra là hạt cơm!
Khi Đoan Mộc Mộc còn đang méo miệng, thì Lãnh An Thần đã cầm lấy áo khoác, vừa mặc vừa nói: "Công ty tôi có chuyện, buổi tối tôi sẽ trở lại với em!"


"Ừm!" Chẳng biết tại sao, nghe thấy anh nói muốn đi, trái tim Đoan Mộc Mộc lại thoáng qua một tia mất mát.
Trong phòng vang lên tiếng bước chân của anh, càng ngày càng xa, trong một khắc này, Đoan Mộc Mộc chợt mở miệng: "Lãnh An Thần?"
Quay đầu lại, anh nhìn cô ——


"Anh, tôi. . . . . . Cái đó, về sau. . . . . . Chúng ta chung sống vui vẻ, có được hay không?" Ậm ừ nửa ngày, rốt cuộc cô cũng nói ra.
Cơ thể Lãnh An Thần hơi dừng lại, sau đó khóe môi giơ giơ lên: "Được!"


"Đừng động, nhột. . . . . ." Trong giấc mộng, Đoan Mộc Mộc cảm giác trên chóp mũi giống như có vật gì đang bò, cô phẩy tay gạt đi, nhưng làm sao cũng không được, cho đến khi bàn tay nhỏ bé của cô không thể động đậy được nữa, cô mới đột ngột mở mắt ra.


"Anh?" Thấy tô Hoa Nam, cơn buồn ngủ của Đoan Mộc Mộc liền biến mất.
Cô mới vừa tỉnh ngủ, ánh mắt lóe sáng giống như hai đầm nước, cái miệng nhỏ xíu hơi chu ra, dường như vẫn còn ngái ngủ, Tô Hoa Nam nhìn mà cảm thấy cổ họng căng thẳng, âm thanh khàn khàn: "Là anh!"


Ánh mắt của anh sáng như ngọn lửa dường như có thể đi thẳng vào lòng người, Đoan Mộc Mộc bị anh nhìn như thế cảm thấy hốt hoảng, nhanh chóng rũ mí mắt xuống, nhất thời không biết nên nói gì.


"Còn đau không?" Anh chủ động cầm tay cô, Đoan Mộc Mộc muốn rút tay về, thế nhưng anh lại không cho cô cơ hội: "Mộc Mộc, em sống không hạnh phúc, tại sao phải miễn cưỡng chính mình?"


Chuyện Lãnh An Thần mang theo Lam Y Nhiên cùng đi hưởng tuần trăng mật, cả nhà họ Lãnh ai ai cũng biết, hơn nữa chuyện hôn nhân của họ Tô Hoa Nam cũng có nghe đôi chút.
"Em ….Em không sao." Chẳng biết tại sao, trước kia gặp anh cảm thấy đặc biệt ấm lòng, nhưng lúc này ngồi đối mặt nhau, lại khiến Đoan Mộc Mộc lo lắng.


"Em nóidối!" Giọng nói của Tô Hoa Nam đột nhiên thay đổi: "Em hoàn toàn không thương nó, nó cũng không thương em, cần gì phải ở chung một chỗ?"
Từ miệng Tô Hoa Nam thốt ra hai từ “không thương”, giống như là một lưỡi dao cứa trong lòng Đoan Mộc Mộc, đau đớn khiến cô nhất thời ầm ướt viền mắt.


"Vâng, chúng tôi không yêu nhau, nhưng như vậy thì thế nào? Ít nhất anh ta cũng không đến nỗi vứt bỏ tôi mà không nói một tiếng nào, sẽ không đột ngột bốc hơi bặt vô âm tín, Tô Hoa Nam anh là người không có tư cách nhất để quan tâm tới tôi, Anh. . . . . ." Lời của cô chưa dứt, trên môi cảm thấy chặt chẽ, Tô Hoa Nam đã hôn cô.


Nụ hôn nóng bỏng, mềm mại, mang theo tư vị trong ký ức, khiến cô chợt cảm thấy đầu óc trống rỗng, những hình ảnh ngày xưa cũng lần lượt lướt nhanh qua trong tâm trí, thậm chí khiến cô quên đẩy anh ra, cho đến khi trong phòng vang lên tiếng kêu hoảng sợ ——


"Thật xin lỗi, thật xin lỗi, hai người, hai người cứ tiếp tục. . . . . ." Giọng nói của Lam Y Nhiên khiến trong đầu Đoan Mộc Mộc bỗng chốc kêu ong ong một tiếng, muốn đẩy người trước mặt ra nhưng đã trễ.